Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 44

Ra khỏi thang máy là một khu vực tiếp đón cỡ trung bình.

Trần nhà được trang trí đèn hình tròn, sàn lát đá cẩm thạch vuông vức, lối thiết kế “trời tròn đất vuông” thể hiện rõ nét tinh hoa truyền thống Trung Hoa.

Đi qua một hành lang xuyên sáng đến khu vực bộ phận Marketing.

Khu vực này lớn hơn An Văn tưởng tượng, văn phòng chính có hơn năm mươi nhân viên.

Âm thanh trò chuyện và tiếng gõ phím đan xen, hơi ồn ào.

Đi theo Lương Thảo tiến vào sâu hơn, An Văn nhạy bén nhận ra rằng, mỗi khi nhân viên nhìn thấy Lương Thảo, họ đều tự động hạ giọng nói chuyện, mỉm cười gật đầu chào, thậm chí còn kín đáo liếc nhìn cô – người đi sau Lương Thảo.

Nhưng ánh mắt ấy là tò mò hay ý gì khác thì khó đoán.

Lương Thảo dẫn An Văn đến trước một văn phòng riêng, gõ cửa.

Sau khi có tiếng trả lời, cô đẩy cửa bước vào.

Sau bàn làm việc là một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi, nhìn thấy Lương Thảo liền nở nụ cười: “Trợ lý Lương, mời ngồi!”

“Không cần đâu, tôi còn việc,” Lương Thảo mỉm cười nhẹ, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng An Văn, một cử chỉ đầy thân quen, “Đây là đồng nghiệp mới của bộ phận cô, phiền trưởng phòng Trương giúp đỡ.”

An Văn vội cúi chào lịch sự: “Chào trưởng phòng Trương, tôi là An Văn, rất mong được chỉ bảo.”

Lương Thảo nhẹ nhàng gật đầu với An Văn rồi quay sang Trương: “Vậy tôi xin phép đi trước.”

Nói xong cô lại mỉm cười với An Văn rồi rời đi.

An Văn có chút không thoải mái trước sự thân quen bất ngờ của Lương Thảo.

Nhưng nghĩ lại, điều này cũng không có gì sai, chắc hẳn là do Cố Tranh dặn dò “chăm sóc một chút.”

Trong lòng An Văn thầm bực bội, đã nói không cần được chăm sóc, cô hoàn toàn có thể tự làm được.

Trưởng phòng Trương dẫn An Văn đến tổ 2 của bộ phận Marketing, tất cả mọi người đều ngừng công việc đang làm và hướng ánh mắt về phía cô.

Trưởng phòng Trương khoanh hai tay trước ngực, tay phải cầm nhẹ tài liệu của An Văn:
“Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta.”

Cô quay sang ra hiệu:
“An Văn, hãy giới thiệu bản thân đi.”

An Văn đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, liền tự tin giới thiệu bản thân một cách lưu loát.

Sau khi cô nói xong, mọi người vỗ tay chào đón cô.

Trưởng phòng Trương đưa tài liệu của An Văn cho một đồng nghiệp nữ trẻ tuổi:
“Tiểu Na, khi rảnh hãy dẫn An Văn đến HR làm thủ tục.”

Sau đó, cô nhìn An Văn với ánh mắt nghiêm túc:
“Gần đây mọi người đều rất bận, mong cô cố gắng hết sức hỗ trợ mọi người.”

An Văn mỉm cười tươi tắn, nhiệt tình đáp lời:
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình.”

Trưởng phòng Trương khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn cô nhé.”

Lúc đó, An Văn vẫn là một “tấm chiếu mới” trong chốn văn phòng, chưa đủ kinh nghiệm để nhìn ra những mưu toan của các “cáo già” trong công ty.

Cô không nhận ra sự “quan tâm” của Lương Thảo dành cho cô chính là con dao đầu tiên trong sự nghiệp, một con dao vô hình.

Cũng không nhận ra những lời nói tưởng chừng như bình thường của trưởng phòng Trương vừa rồi chính là con dao thứ hai, cũng là một con dao sắc bén không lộ hình.

Khi trưởng phòng Trương quay người rời đi, đồng nghiệp ở tổ 2 ngay lập tức tiếp tục công việc của họ như chưa hề có gì xảy ra.

An Văn nhìn những cái gáy trước mặt, nụ cười trên môi cô trở nên gượng gạo.

Cô bặm môi, ngồi xuống bàn làm việc của mình, lấy khăn giấy lau sạch bàn làm việc sau đó bật máy tính lên.

Màn hình máy tính vừa sáng, hiện lên một giao diện yêu cầu quyền truy cập.

An Văn không có quyền truy cập.

Cô đoán rằng có lẽ mình phải hoàn tất thủ tục nhận chức trước.

Nhưng đồng nghiệp cầm tài liệu của cô – Tiểu Na – vẫn đang bận rộn, cũng không nói rõ khi nào sẽ dẫn cô đi làm thủ tục.

An Văn chần chừ một lúc, cuối cùng chỉ còn cách chủ động tìm đến, giữ thái độ rất hòa nhã để hỏi:
“Xin chào, làm phiền chị một chút. Chị có thể cho tôi biết khi nào có thời gian dẫn tôi đi làm thủ tục được không? Hoặc có thể hướng dẫn tôi làm như thế nào không?”

Tiểu Na không rời mắt khỏi màn hình máy tính, tiếp tục gõ bàn phím trong im lặng, lạnh lùng phớt lờ An Văn ít nhất nửa phút.

Rồi cô ấy mới ngẩng lên, với giọng điệu như đang chất vấn:
“Tại sao cô không làm theo quy trình nhận chức của công ty mà lại đến thẳng đây?”

An Văn không hiểu sao mình bị lạnh nhạt, lại còn bị chất vấn đột ngột khiến cô có chút bối rối.

Nhưng cô không có cách nào phản bác.

Vì đúng là theo quy trình, cô phải đến quầy lễ tân để đăng ký, sau đó nhân viên lễ tân sẽ liên hệ với HR chịu trách nhiệm dẫn cô vào công ty và hoàn tất các thủ tục rồi mới đến bộ phận làm việc.

Nhưng lúc đó Lương Thảo đứng ngay tại cổng và gọi cô, đưa cô thẳng đến bộ phận, bỏ qua tất cả các bước trung gian.

An Văn cũng tự biết mình không có lý, cố nén sự khó chịu trong lòng, vẫn giữ nụ cười thân thiện: “Có chút trục trặc thôi.”

Tiểu Na thu hồi ánh mắt, tiếp tục gõ bàn phím: “Tôi đang xử lý phương án khẩn cấp, trưởng phòng Trương cần ngay, tôi không rảnh, cũng không chắc lúc nào có thể xong. Cô cứ đợi đi.”

An Văn vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi lại thả lỏng, chủ động đề nghị: “Vậy để tôi giúp chị.”

Tiểu Na khẽ nhếch môi tỏ vẻ khinh thường, có chút chế giễu: “Cô là thực tập sinh, ngày đầu đi làm đã muốn nhúng tay vào kế hoạch tiếp thị nội bộ của công ty, cô nghĩ gì vậy?”

An Văn chưa từng chịu qua sự khó chịu này, lập tức quay người, che giấu sự nghiến răng nghiến lợi.

Cô tự nhủ không được nổi giận.

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…

Sau đó cô xoay người lại, với vẻ mặt giả tạo: “Vậy tôi tự tìm cách làm, chị đưa tôi tài liệu nhận việc của tôi được không?”

Tiểu Na không nhìn An Văn, đưa tài liệu nhận việc cho cô.

An Văn rút mạnh tài liệu, sải bước rời đi.

Chỉ là quy trình nhận việc thôi mà?

Cô tự làm cũng được.

An Văn dự định xuống tầng dưới, đến quầy lễ tân tầng hai để đăng ký và tìm HR phụ trách của mình.

Nhưng cô chưa kịp hành động đã gặp khó khăn, không có thẻ nhân viên, thậm chí không có quyền dùng thang máy.

Cô đứng trong thang máy, dùng ngón tay với móng dán nơ bướm ấn thử mấy lần các nút tầng, nhưng không có phản hồi.

Cô lại đi ra khỏi thang máy, vất vả lắm mới tìm được một đồng nghiệp, mặt dày nhờ họ quẹt quyền giúp, cuối cùng cũng đến được tầng hai.

Rồi cô lại bị chặn ở cửa kiểm soát.

An Văn vốn không có tính nhẫn nại, lúc này gần như phát điên.

Cô đứng trước một chậu cây xanh để điều chỉnh cảm xúc, thậm chí nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ tối qua.

Cô chắc chắn sẽ không bị treo lên nhưng chắc chắn sẽ bị An Tế cười nhạo đến chết.

Năm phút sau, An Văn điều chỉnh xong tâm trạng.

Cô đứng trước cửa kiểm soát, hét lớn về phía bảo vệ ở đằng xa: “Anh ơi! Anh ơi mở cửa giúp tôi với!”

Xong thủ tục nhận việc đã là buổi trưa.

Đến giờ ăn trưa An Văn mới có thời gian rảnh lấy điện thoại ra.

Có hai tin nhắn chưa đọc.

Một từ Cố Tranh, một từ An Tế.

An Văn mở tin nhắn của Cố Tranh trước.

Cố Tranh: [Ngày đầu đi làm, cảm giác thế nào?]

An Văn bực bội trả lời: [Hôm nay em không muốn nói chuyện với anh.]

Cô nhai một miếng cơm trắng, chuyển sang trang trò chuyện khác.

An Tế: [Giờ em về Thượng Hải, anh đảm bảo không cười em.]

An Văn không phản ứng, nhai cơm mà như nhai rơm.

Cả buổi sáng mọi việc đều không thuận lợi, cô thực sự có vài lần muốn ném hết tài liệu rồi bỏ đi.

Cô không muốn chịu đựng sự ức hiếp này!

Tại sao cô phải chịu đựng?

Cô bực bội đến mức không chịu nổi!

Hình như đúng như lời An Tế nói, chỉ dựa vào bản thân, cô không làm được, không chịu nổi, cũng không kiên trì được.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn ăn rung lên, cắt ngang sự chán nản của An Văn.

Là cuộc gọi từ Cố Tranh.

An Văn nhấc máy, vì đang nhai thức ăn nên nói không rõ ràng: “Không phải nói hôm nay em không muốn nói chuyện với anh sao?”

Khác với sự ồn ào ở nhà ăn bên An Văn, bên Cố Tranh rất yên tĩnh, vì vậy giọng anh rõ ràng, như viên ngọc bích lạnh lẽo nhưng ôn hòa.

Anh hỏi: “Sao vậy? Nói với anh đi?”

Bình Luận (0)
Comment