Quả nhiên, sự dịu dàng là chiêu thức khắc chế cơn giận.
Nhưng lúc này để An Văn nói, cô lại phát hiện mình không biết nói gì.
Cả buổi sáng cô chỉ lo thủ tục nhận việc, chưa tiếp xúc được gì với công việc.
Việc đơn giản như vậy, cô miêu tả sao cho thành ra phức tạp cũng không hợp lý.
Thậm chí còn làm cô trông như bất tài.
Cô cảm thấy như nuốt phải hoàng liên.
(Hoàng liên là tên gọi của một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền, thường được dùng để chữa nhiều loại bệnh, Hoàng Liên có vị đắng rất mạnh)
An Văn nuốt thức ăn trong miệng, đổi chủ đề: “Chỉ là tối qua em mơ thấy anh định treo em lên, nên hôm nay em không muốn nói chuyện với anh.”
Trong nhà ăn ồn ào, đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc.
An Văn cắn đũa.
Cô nghĩ chắc Cố Tranh sẽ nghĩ cô điên mất, vì một giấc mơ hoang đường mà gây sự với anh.
Nhưng không phải vậy.
Cố Tranh dừng vài giây, giọng anh vẫn kiên nhẫn: “Anh nhớ ngày đầu tiên đến chi nhánh, trong nhà máy xảy ra đình công, nói tập đoàn làm hình thức, dì ở trong nhà ăn trong nhà máy còn ném bắp cải vào người anh.”
An Văn sững người, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó, bất giác nói: “Hả?”
Cố Tranh cười nhẹ, giọng anh êm ái.
An Văn tò mò, truy hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
Cố Tranh: “Sau đó anh cúi chào họ, nói từ hôm nay nhà máy sẽ do anh tiếp quản, mong mọi người giúp đỡ.”
An Văn ngây người.
Cố Tranh nói tiếp: “An Văn, trước mặt là vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó, đừng vội, từ từ học, từ từ làm.”
An Văn im lặng một lúc lâu, che miệng, giọng nghẹn ngào: “Cố Tranh, em nhớ anh quá.”
Cuộc gọi này thật sự đã xoa dịu An Văn.
Dù sao, một tổng giám đốc như Cố Tranh trước đây còn bị người ta ném bắp cải thì cô bị lơ là hay bị nhìn bằng ánh mắt coi thường có gì đáng kể?
Nghĩ đến cảnh Cố Tranh bị ném bắp cải, An Văn bật cười.
An Văn lại có tinh thần.
Buổi chiều, cô áp dụng một số chiêu học được trên mạng, mua cà phê mời đồng nghiệp trong nhóm.
Cô nhờ họ giúp đỡ và nhiệt tình bày tỏ sẵn sàng chia sẻ công việc.
An Văn cảm thấy sự nhiệt tình của mình đã có tác dụng.
Buổi chiều cô không còn ngồi chơi xơi nước nữa mà giúp đối chiếu dữ liệu, chỉnh sửa bảng biểu, sao chép tài liệu và chuyển giao giấy tờ giữa các bộ phận.
Những công việc vặt vãnh này An Văn làm rất trôi chảy.
Sáng hôm sau An Văn chỉnh lại thời gian thức dậy.
Tòa nhà sáng nay hoàn toàn khác hôm qua, người qua lại tấp nập, lời chào hỏi vang lên khắp nơi.
“Tít ——” An Văn quẹt thẻ qua cổng kiểm soát, xếp hàng chờ thang máy.
Cô cảm nhận được chút không khí của dân văn phòng.
Đến chỗ làm, An Văn nhiệt tình chào hỏi: “Chào mọi người buổi sáng!”
Các đồng nghiệp cũng đáp lại, dù không quá nhiệt tình nhưng An Văn không để tâm.
Cô ngồi xuống mở máy tính và lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ gập để kiểm tra lớp trang điểm.
Hôm nay là ngày Cố Tranh đi công tác trở về.
An Văn mang tâm trạng thiếu nữ, mặc chiếc áo len dệt màu trắng ngà kết hợp với váy xếp ly dài có ánh sáng nhẹ, đi giày cao gót màu bạc nhạt.
Cô nhìn vào gương chỉnh lại hàng mi cong, sau đó nhanh chóng cất gương đi.
Kim Mậu nói lịch trình của Cố Tranh là đến Bắc Đô vào buổi chiều tối.
Vậy sau khi tan làm, cô dặm lại lớp trang điểm là vừa đẹp.
Bất ngờ, một xấp hồ sơ bị đập lên bàn khiến An Văn giật mình.
Đồng nghiệp: “An Văn, hồ sơ bìa xanh gửi sang phòng thị trường, hồ sơ bìa vàng photo 10 bản, trước 10 giờ phải gửi đến phòng họp số 3, còn hồ sơ bìa xanh lá thì đối chiếu với dữ liệu điện tử. Dữ liệu điện tử tôi sẽ gửi ngay cho cô. Vất vả cho cô rồi.”
An Văn gật đầu, cười gượng gạo: “Được, không có gì vất vả.”
Đợi đồng nghiệp rời đi, An Văn khẽ đẩy xấp hồ sơ, thở ra một hơi rồi bắt đầu làm việc.
Nhưng công việc trên tay còn chưa xong, một đồng nghiệp khác lại mang đến một đống việc lặt vặt.
Suốt cả buổi sáng An Văn không có thời gian để uống một ngụm nước.
Đến trưa cô cũng không ra nhà ăn mà ngậm bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi, cẩn thận đối chiếu dữ liệu.
Khoảng hơn 3 giờ chiều, vừa xử lý xong hết công việc trong tay, Tiểu Na lại bước tới: “Rảnh không? Đi cùng tôi ra ngoài một chuyến. Chúng ta cần một người ghi chép dữ liệu.”
An Văn thở dài trong lòng.
Cô vừa mới xong việc mà.
Đúng là không có phút nào nghỉ ngơi!
Cô miễn cưỡng gật đầu: “Rảnh.”
Cả nhóm năm người cùng ra ngoài, An Văn ôm ba xấp hồ sơ theo sau họ.
Cô lắng nghe họ nói chuyện phiếm rời rạc, cảm thấy mình và họ có khoảng cách, không thể hòa nhập.
Xuống thang máy, đi thang cuốn xuống tầng một.
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng xuyên qua giếng trời bằng kính trên trần sảnh tầng một rọi xuống nền đá cẩm thạch sáng màu tạo thành những vệt sáng tối đan xen.
An Văn chợt nhớ lần đi du thuyền, đứng trên boong nhìn mặt biển phẳng lặng vô tận cũng có những vệt sáng như vậy.
Lúc đó… thật thoải mái.
An Văn cúi đầu, lại thở dài một hơi trong lòng.
Ngày thứ hai đi làm, cô đã giống như bao người đi làm khác, bắt đầu mong chờ cuối tuần.
“Trời ơi, Cố tổng kìa.” Tiểu Na phía trước nén giọng đầy kích động.
An Văn nhạy cảm giật mình, ngẩng đầu lên.
Khoảng bảy, tám người, Cố Tranh đi đầu tiên.
Đôi giày da đen giẫm lên những vệt sáng tối trên nền nhà, từng bước mạnh mẽ và dứt khoát.
Họ bước nhanh qua sảnh tầng một rộng lớn.
Họ không đi thang cuốn mà đi cầu thang đá cẩm thạch ở giữa.
Hôm nay, Cố Tranh mặc một bộ vest đen kiểu dáng đơn giản nhưng chắc chắn được cắt may khéo léo, dáng người cao ráo, ngực nở, eo thon, chân dài.
Khi anh bước lên cầu thang, đôi chân bị vải vest bao lấy, gập đầu gối, ống quần suôn thẳng, lộ ra mắt cá chân giữa giày da cứng cáp, thu hút ánh nhìn của An Văn.
Anh trông không vội vàng nhưng mỗi bước đều vượt hai bậc thang.
Người đi cạnh anh bước từng bậc một để giữ nhịp khiến đôi chân cử động liên tục, tạo ra sự đối lập khá hài hước.
An Văn và đồng nghiệp đứng trên thang cuốn đi xuống, khi lướt qua nhóm người đi cầu thang lên, mọi người đều chào: “Chào Cố tổng.”
Nhưng Cố Tranh không liếc ngang, chỉ khẽ gật đầu chào lại.
An Văn cách anh rất gần, nhìn thấy trên cà vạt màu nhạt của anh có kẹp một chiếc ghim màu bạc gắn pha lê cam hình chữ nhật.
Đôi mắt cô sáng lên, khóe miệng nhếch lên.
Ngay sau đó lại hạ xuống.
Đôi mắt ấy!
Đôi mắt đeo kính gọng bạc ấy!
Vậy mà không nhìn thấy bạn gái xinh đẹp của mình!!!
Đồng nghiệp phía trước nén giọng nói: “Cố tổng đúng là rất nho nhã, cảm giác như một công tử xuất thân từ gia đình học thức cao.”
Một người khác cảm thán: “Sao có người đi cầu thang mà tư thái cũng đẹp thế chứ!”
Đồng nghiệp nam cười khẩy: “Nhìn nữa cũng không phải của các cô đâu.”
Tiểu Na cười, đẩy anh ta một cái: “Nhìn thì sao? Nhìn có phạm pháp đâu, không nhìn được à?”
Hai nữ đồng nghiệp khác phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
An Văn cũng đang nhìn.
Cô không chỉ nhìn.
Khi thang cuốn đi xuống, Cố Tranh đang đứng ở tầng hai chờ thang máy.
An Văn dừng bước, một tay ôm hồ sơ, tay kia lấy điện thoại ra, “tách” một tiếng chụp ảnh.
Tiểu Na nghe thấy tiếng động, quay lại: “Người trẻ nên tập trung vào công việc.”
An Văn nghe thấy lời dạy dỗ, sững sờ, không vui quay người đi, tiếc rằng Tiểu Na đã bước về phía trước, chỉ để lại một bóng lưng.
An Văn trong lòng “hừ” một tiếng, bĩu môi rồi theo sau.
Đồng thời cô mở WeChat gửi ảnh cho Cố Tranh.
An Văn: [Bạn trai không nhìn thấy em.]
An Văn: [[Tay chống hông ngầu lòi.gif]]
An Văn: [[Dỗ em đi! .gif]]