Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 46

Khi ngồi trên taxi, An Văn nhận được tin nhắn trả lời của Cố Tranh.

Cố Tranh: [Được.]

Trong tích tắc, An Văn cảm thấy Cố Tranh thật chẳng có chút lãng mạn nào, chỉ đáp một chữ “được”.

Nhưng ngay sau đó, cô lại không nhịn được cười, đoán xem một người nghiêm túc như anh sẽ dỗ cô thế nào.

Điện thoại trong tay lại rung.

Cố Tranh: [Em đang đi công việc sao?]

An Văn đặt tập hồ sơ lên đùi, nhắn lại: [Ừ.]

An Văn: [Hôm nay làm nhân viên ghi chép dữ liệu cho nhóm khảo sát thị trường.]

Kèm theo một sticker: [[Cố gắng nhé.gif]]

Cố Tranh: [[Xoa đầu.gif]]

Cố Tranh: [Món ăn mới lần trước nói với em, tối nay thử nhé?]

An Văn: [[OK.gif]]

An Văn đi cùng xe với Tiểu Na.

Bộ dáng ôm điện thoại cười ngốc nghếch của An Văn lọt vào mắt Tiểu Na.

Tiểu Na liếc cô mấy lần, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi cô đang lén chụp Cố tổng à?”

An Văn nghiêng đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”

Tiểu Na cười nhẹ: “Vừa nãy có đồng nghiệp khác ở đây, tôi cũng không tiện nói nhiều. Nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta, là tiền bối, tôi muốn nhắc nhở cô một câu. Đi làm thì cứ làm cho nghiêm túc, đừng nghĩ mấy thứ không đâu. Tham vọng quá cao thì dễ chịu thiệt. Mơ được chính thức lên chức còn dễ hơn là mơ tưởng tới Cố tổng. Cô nói có phải không?”

An Văn cảm thấy khó chịu đến mức nào?

Muốn hỏi cô ta: Cô nghĩ cô là ai chứ!

Nhưng cô giả vờ bình tĩnh, mỉm cười: “Chị Tiểu Na, tôi nghĩ đã là giấc mơ thì phải mơ tới những điều cao xa chứ. Lỡ đâu một ngày nào đó giấc mơ thành sự thật thì sao? Chị nói có phải không?”

Tiểu Na bị nghẹn lời, cười nhạt một tiếng rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

An Văn lật mắt, chợt nhớ đến một chuyện, lấy điện thoại ra tiếp tục nhắn tin với Cố Tranh: “Anh không phải tối nay mới về Bắc Đô sao? Sao lại về sớm vậy?”

Cố Tranh: “Em đoán thử xem.”

An Văn ngơ ngác.

Cái gì cơ?

Bảo cô đoán?

Đoán gì?

Chẳng lẽ có liên quan đến cô?

An Văn không hiểu, khiêm tốn hỏi: “Anh gợi ý em đi.”

Cố Tranh: “Cuộc gọi tối qua.”

An Văn nheo mắt nghi ngờ.

Cuộc gọi tối qua?

Là vụ “ném bắp cải” sao?

Không thể nào, cô chỉ nhớ rõ nhất là vụ này thôi.

Xe taxi dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, trên bãi cỏ bên cạnh có vài chú chim mập mạp đang ríu rít.

!

An Văn bỗng lóe sáng.

Tối qua, trong căng-tin ồn ào, cô cầm điện thoại, tay che miệng, làm nũng nói: “Cố Tranh, em nhớ anh quá!”

Lúc đó, cô cũng cảm thấy giọng điệu của mình quá ngọt ngào, chưa kịp để anh trả lời đã vội cúp máy.

Vậy nên…

Vì cô nói nhớ anh, anh đã về sớm?

Xem ra là vậy rồi.

Cảm giác ngọt ngào tràn ngập khắp cơ thể An Văn, từng tế bào đều như đang nhảy múa. Cô gãi gãi tai đỏ lên của mình.

Tình yêu đúng là có chút năng lực chữa lành.

Trong lúc An Văn bận rộn ghi chép số liệu, còn bị sai đi mua cà phê, vì tâm trạng tốt nên cô cũng không thấy khó chịu lắm.

Đến khi kết thúc công việc đã hơn sáu giờ tối.

An Văn biết được giờ này không cần về công ty, chỉ cần đánh dấu hoàn thành nhiệm vụ ngoại tuyến là được.

Cô khách sáo vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp rồi bước vào một quán cà phê có phong cách khá tinh tế.

Lấy điện thoại ra, cô nhấn vào nút “Check-in” để xác nhận nhiệm vụ.

Màn hình hiện lên biểu tượng “✓”.

An Văn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, thậm chí muốn lăn vài vòng tại chỗ.

Cô gọi phục vụ, chọn món đắt nhất rồi nhắn tin cho Kim Mậu, bảo anh ta sắp xếp tài xế đến đón cô tới nhà hàng hẹn với Cố Tranh.

Hứ!

Giờ cô là “cô An” đầy quyền uy, không phải An Văn chạy việc vặt mua cà phê nữa!

Ngồi bên tường kính của quán cà phê, An Văn hơi dựa lưng vào ghế, nhâm nhi thức uống và ngắm cảnh hoàng hôn.

Thật ra cũng không có gì đáng xem, hôm nay trời chỉ đẹp vào ban ngày, giờ này mây mù kéo đến, ngay cả mặt trời đỏ rực cũng giống như bị thêm bộ lọc.

Nhưng An Văn lại cảm thấy thoải mái.

Thoải mái từ thể chất đến tâm hồn.

Nhớ có câu nói rằng: “Con người không thể mãi nằm ườn, bởi nếu mãi nằm ườn thì sẽ không cảm nhận được sự thoải mái của việc nằm ườn.”

Giờ thì An Văn hiểu câu này rồi.

Không lâu sau, cô thấy một chiếc xe đen quen thuộc tiến lại gần, biển số xe dễ nhớ đến mức không thể quên.

Đôi mắt An Văn sáng lên, vẫy tay gọi phục vụ thanh toán.

Khi cô thanh toán xong, ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe đậu dưới cây mai vàng trước quán cà phê, và Cố Tranh bước xuống.

Cố Tranh?

Sao lại là anh ấy?

An Văn vui mừng đến quên cả lý trí, chạy ra ngoài vài bước rồi mới nhớ để quên tập tài liệu trên bàn, lại chạy ngược vào lấy.

Cô ôm tập tài liệu từ trong quán cà phê bước ra, phía trước có vài bậc thang, cô vừa bước vừa nhảy, váy tung bay.

Cô lao vào vòng tay của Cố Tranh.

Tập tài liệu trong tay cô đụng vào ngực anh, nhưng anh không cau mày, ngược lại còn dùng hai tay ôm lấy cô.

An Văn ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, chẳng hề che giấu sự vui sướng: “Cố Tranh, em nhớ anh quá!”

Cô cười tươi như hoa, đôi mắt cong cong, ánh nhìn rạng rỡ.

Khoảng cách gần đến mức Cố Tranh dường như thấy được hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt cô.

Không kìm lòng được, anh đưa tay nựng nhẹ dái tai mềm mại của cô.

Ánh mắt An Văn lướt qua kẹp cà vạt trước mặt, trong lòng lại dâng lên một tầng ngọt ngào.

Cô ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại tới đón em?”

Chưa đợi anh trả lời, cô đã tỏ vẻ tinh nghịch như đoán được tất cả: “Chắc chắn là do Kim Mậu nói phải không!”

Cố Tranh xoa đầu cô: “Đúng.”

Anh đón lấy tập tài liệu trên tay cô, mở cửa xe cho cô ngồi vào.

An Văn tận hưởng sự phục vụ của Cố Tranh, thậm chí còn ngây thơ nghĩ: “Hôm nay tôi phục vụ công ty anh cả ngày rồi, giờ đến lượt ông chủ anh phải làm việc!

Đây gọi là “có qua có lại”!”

Nhà hàng hẹn gặp hôm nay, mùa đông năm ngoái họ đã đến một lần.

Khác với cảnh sắc của khu vườn khi đó, bây giờ là một màu xuân rực rỡ.

Phòng ăn hôm nay cũng khác, khung cửa sổ không còn treo đèn lồng cung đình, mà thay vào đó là chiếc đèn kính màu Tiffany, trên đèn có trang trí những cành hải đường uốn lượn, dường như để hòa quyện với sắc hoa hải đường đang nở rộ khắp khu vườn.

An Văn nhớ đã từng đọc ở đâu đó câu: “Hải đường không có mùi vị”.

Có vẻ là sai rồi.

Rõ ràng hương thơm dịu nhẹ của hoa hải đường đang lan tỏa khắp căn phòng.

Hôm nay thử món mới, gồm có tôm càng xanh chấm mù tạt và súp cá suối.

Thịt tôm chắc, dai, quyện với vị mù tạt độc đáo.

Cá được thái mỏng, mềm mịn, nước súp thơm ngon đến mức khiến người ta muốn rụng cả lông mày.

An Văn chan nước súp cá vào cơm, ăn liền hai chén.

Bụng căng tròn khi rời nhà hàng, Cố Tranh vẫn không quên giúp cô mở cửa xe.

Bên trong xe giờ đã khác, đặt thêm hoa tươi và một hộp quà.

An Văn tò mò nhìn Cố Tranh một cái, cúi người lấy hộp quà ra mở.

Bên trong là một chiếc vòng tay hàng hiệu mới ra mắt.

Đầu óc An Văn lập tức vận hành, như đang tính toán ngày tháng: “Hôm nay là ngày kỷ niệm gì sao?”

“Để dỗ em.”

Chỉ vỏn vẹn ba từ, ngắn gọn và dứt khoát.

An Văn hơi hé môi, bừng tỉnh.

Cô chợt nhớ ra, hóa ra mình đã quên mất chuyện này.

Lý do An Văn nhận ra chiếc vòng tay này là mẫu mới nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên là vì cô đã để ý đến nó từ lâu, chỉ còn chờ thông báo hàng về.

Cô không hỏi kỹ làm sao Cố Tranh có thể lấy được trước, nhưng nghĩ lại, với khả năng của anh thì điều này không khó.

An Văn thích chiếc vòng này, cảm thấy bạn trai thật tâm lý, và câu “dỗ em” của anh lại khiến cô ngọt ngào đến không chịu nổi. Cô trêu đùa với vẻ mặt “giả vờ nghiêm túc”:

“Giám đốc Cố tốn kém quá, thật sự tốn kém.”

Cô đáng yêu đến mức Cố Tranh không nhịn được, đưa tay kéo cô vào trong vòng tay mình.

Nhưng An Văn lại đẩy nhẹ vào ngực anh, nôn nóng giục anh:

“Đeo cho em đi.”

Cô tò mò hỏi:

“Tại sao anh lại tặng em vòng tay nữa?”

Lần trước cũng là vòng tay, chẳng lẽ anh có sở thích đặc biệt nào với vòng tay sao?

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đeo vòng cho cô:

“Lần trước không phải em nói khó đeo sao?”

An Văn cứng họng.

Cô chỉ buột miệng nói vậy thôi.

Cô đâu có thấy khó đeo, chỉ là vì cảm giác nó quá quý giá nên cô ít đeo thôi.

Thật ra, An Văn nghĩ rằng Cố Tranh chắc chắn hiểu ý thực sự của cô, nên mới chọn một chiếc vòng tay phù hợp để đeo hàng ngày tặng cô.

Dù sao thì… học bá mà, suy nghĩ sâu xa.

Cô hiểu mà.

Bình Luận (0)
Comment