Trước cổng sân nhỏ, những bậc thềm và đá kê cột đều được gắn đèn tường, ánh sáng hắt lên những viên gạch xanh lát chéo tạo thành cảnh sắc rất đẹp.
An Văn đứng trên gạch xanh, cả người nghiêng về phía trước, giơ tay lắc nhẹ.
Chiếc vòng quấn quanh cổ tay, xen lẫn đá sapphire xanh biếc tựa như dải ngân hà rực rỡ.
Cố Tranh hỏi:
“Thích không?”
An Văn tiến lên một bước, hai tay ôm lấy cánh tay anh, thân thiết dựa sát vào, phát huy bản tính “nịnh nọt”:
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố, em thích lắm.”
Lên xe An Văn liền ngồi sát lại bên cạnh Cố Tranh, hai tay ôm lấy cánh tay anh.
Cô tựa vào người anh, đầy vẻ khoe khoang, cọ cọ vào anh:
“Cố Tranh, anh nhìn em, nhìn em này!”
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, đồng thời giơ tay chạm nhẹ vào nút, đèn trong xe bật sáng.
Không gian chật hẹp được thắp sáng.
Mọi thứ đều không thể che giấu.
Hai người họ rất gần nhau, gần đến mức An Văn có thể ngửi được mùi hương thanh mát trên người anh, và cũng thấy rõ đôi mắt dưới cặp kính bạc kia.
Người này, thật sự không thể nhìn kỹ.
Đặc biệt là ánh mắt, vốn không phải kiểu ôn hòa.
Gần thế này, ngay cả cặp kính thanh lịch cũng không che giấu được ánh sắc sắc bén nơi khóe mắt anh.
Nhất là lúc này, ánh mắt anh hạ xuống, cực kỳ kiên nhẫn, từng chút từng chút lướt trên khuôn mặt cô, như muốn nhìn thấu tất cả.
An Tế từng dùng một câu để miêu tả An Văn: “Vừa non nớt vừa thích chơi.”
Vì thế cô hoàn toàn không giỏi trêu chọc bạn trai như mình tưởng.
Đặc biệt là khi cô chợt nhớ ra, lúc tan làm cô đã quên không dặm lại lớp trang điểm!
Lại còn ánh đèn trắng này nữa…
Cô không muốn để anh nhìn nữa!
Khuôn mặt An Văn đỏ bừng, cô đưa tay tắt đèn, rồi cúi đầu tựa lên cánh tay anh, nhỏ giọng nói:
“Đừng nhìn nữa.”
Anh thầm nghĩ, cô lại thu mình vào vỏ ốc rồi.
Điện thoại của Cố Tranh bất chợt đổ chuông, như cứu vớt An Văn khỏi tình huống xấu hổ.
Đợi anh nghe xong một cuộc gọi khá dài, quay đầu lại, An Văn đã dựa vào cánh tay anh nhắm mắt ngủ.
Cô nằm nghiêng, chân vắt chéo, cả người dựa hẳn vào anh.
Cô mảnh mai, mặc chiếc áo len bó sát, kiểu áo đan chéo lộ xương quai xanh, cánh tay và eo thon thả.
Lúc này Cố Tranh mới nhận ra thứ mà An Văn muốn anh nhìn không phải khuôn mặt mà là bộ trang phục cô đang mặc.
Chính là chiếc váy cô từng gửi hình qua WeChat, còn trêu rằng đó là kiểu dáng anh thích.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô.
Hôm nay cô không trang điểm nhiều, làn da trắng, môi đỏ tự nhiên.
Ánh đèn ngoài cửa sổ xe lướt qua, phản chiếu trên khuôn mặt cô tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Bỗng nhiên, hàng mi cô khẽ rung, đôi mắt hé mở, rồi lại vùi mặt vào cánh tay anh, giọng mềm mại trách móc:
“Đã bảo là đừng nhìn mà.”
Cố Tranh thu lại ánh mắt, ngón tay chạm nhẹ môi để giấu nụ cười.
Có lẽ anh vẫn không giấu được, vì An Văn liền đánh nhẹ lên vai anh.
Tâm trạng ngủ vừa nhen nhóm của cô sau khi anh nhận cuộc gọi đã biến mất hoàn toàn.
Cô ngồi thẳng dậy, mở mắt:
“Cố Tranh.”
Anh nhìn cô, thấy rõ ý định trong đôi mắt ấy.
Anh vẫn giữ vẻ bình thản:
“Ừm?”
Cô làm bộ nghiêm túc:
“Em đột nhiên nhớ đến một câu nói xưa.”
“Câu gì?”
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”
Cố Tranh khẽ nhướng mày:
“Ừm?”
An Văn giơ tay, lắc lắc vòng tay:
“Mấy thứ này không có thành ý, em vẫn chưa được dỗ ngọt đâu.”
Anh bật cười, chiều theo ý cô:
“Vậy em gợi ý đi.”
An Văn tỏ vẻ thần bí, nhướng mày:
“Lát nữa em nói.”
Cố Tranh không như cô nghĩ là sẽ gặng hỏi, chỉ xoa đầu cô, thể hiện thái độ mặc cô muốn làm gì thì làm.
Xe dừng lại dưới tòa nhà nơi cô ở.
Cố Tranh vừa định xuống xe thì bị cô kéo tay lại.
Anh dừng một giây, ánh mắt mang chút ý cười:
“Bây giờ em muốn nói rồi sao?”
An Văn gật đầu, nhưng không nói ngay, mà hỏi lại:
“Anh có tò mò không?”
Anh cố tình trêu cô:
“Bình thường.”
An Văn bực mình, khuôn mặt thoáng chút không vui, nhưng lại nhanh chóng cười ranh mãnh, nghiêng đầu lại gần.
Cô giơ ngón tay, trên móng tay đính một chú bướm pha lê, chạm nhẹ vào đôi môi mình. Dùng khẩu hình không phát ra tiếng, cô nói:
“Hôn em.”
Cô thành công khi thấy trên mặt Cố Tranh thoáng xuất hiện biểu cảm khác lạ, dù chỉ trong chớp mắt.
Anh định xuống xe:
“Anh đưa em lên trên.”
Lại bị cô kéo tay giữ lại.
Cô cười nghịch ngợm, rõ ràng cố ý, ghé sát tai anh thì thầm:
“Ngay trên xe.”
Không gian yên lặng hai giây.
Cố Tranh đưa tay gõ nhẹ vào lưng ghế trước.
Ngay sau đó một tiếng “cạch” vang lên, tài xế xuống xe đóng cửa lại.
Bên trong xe ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt anh dĩ nhiên cũng trở nên khó đoán.
Có những điều, chính vì không rõ ràng nên lại dễ làm xao động lòng người.
An Văn vốn thích đùa, muốn xem dáng vẻ bị trêu chọc của Cố Tranh. Nhưng khi nghe tiếng “cạch” của cửa xe đóng lại, cô có cảm giác như cánh cửa phía sau lưng mình cũng bị khóa chặt.
Đùa quá trớn có lẽ chính là cảm giác này.
Lúc đó toàn thân An Văn bỗng cứng ngắc, ngồi thẳng dậy, trở nên nghiêm chỉnh, căng thẳng và có phần lùi bước.
Có lẽ bản năng thương trường đã ăn sâu vào máu Cố Tranh, khi đối thủ lùi bước chính là thời điểm anh tiến tới để giành lấy lợi ích tốt nhất.
Nhưng An Văn không giống với những đối thủ cạnh tranh đó. Ở trước mặt anh, cô có quyền làm nũng, nhõng nhẽo.
Nếu cô nói không thì anh cũng sẽ không ép buộc.
Vậy nên…
Cố Tranh đưa tay tháo kính, một tay vòng qua eo kéo An Văn lại gần.
Bàn tay anh nâng cằm cô lên, môi anh đặt xuống.
Với An Văn, tất cả diễn ra quá nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với lần đầu tiên, không hề chậm rãi mà mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ, đầy bá đạo.
Ngay từ đầu, An Văn đã quên mất việc thở, chỉ cảm nhận được vị ngọt nhẹ nhàng của hoa hải đường.
Hương vị ấy gợi lại ký ức của bữa tối hôm nọ. Khi hai người định rời khỏi nhà hàng, quản lý vội vàng đem ra món tráng miệng mới ra mắt, hương hoa hải đường quyện cùng trà tử tô.
Trong cơn mê đắm, Cố Tranh dừng lại.
Mũi anh chạm vào mũi cô: “An Văn, thở đi.”
An Văn bừng tỉnh, máu toàn thân dồn hết lên não.
Lại lần nữa!
Lần thứ hai cô quên thở khi được anh hôn!
Sau đó, những nụ hôn của anh trở nên nhẹ nhàng giống như đang trấn an cô.
Thậm chí khi kết thúc, ánh mắt anh sâu thẳm như chiếc lông vũ lướt nhẹ qua mặt, khẽ hôn lên má cô rồi cúi đầu gần sát tai cô.
Cô còn nghĩ anh định nói gì đó.
Nhưng không, anh hôn lên dái tai cô.
Khoảnh khắc ấy trái tim An Văn như rơi tự do không có điểm dừng.
An Văn nghĩ bạn trai của mình rất tốt, chỉ có điều anh quá bận. Chẳng hạn mới từ Lạc Thành về chưa đầy nửa tháng anh lại phải đi công tác.
Khi cô than phiền điều này, Trần Thư Nghiên mở to mắt, không dám tin: “An Văn, cậu tiêu đời rồi!”
“Hả?” An Văn vừa nhấm nháp ống hút vừa nhìn cô bạn.
Trần Thư Nghiên ngả người trên ghế mây: “Cậu nhớ dáng vẻ nữ hoàng khi yêu Vu Thầm Nhiên đi!”
Nghe thấy tên này, An Văn đã khó chịu, bỏ ống hút ra khỏi miệng, giơ tay làm động tác “ngừng lại”: “Đừng nhắc tới người đó.”
Trần Thư Nghiên nhướn mày, kéo chủ đề về: “Nhìn cậu bây giờ mà xem, bám dính như kẹo kéo, Hoàn toàn là một cô nàng nhỏ nhắn phụ thuộc!”
An Văn nhún vai: “Thì tớ vốn nhỏ nhắn mà!”
Cô không biết diễn tả thế nào về sự dịu dàng của Cố Tranh, sự bá đạo ẩn sau vẻ dịu dàng đó lại khiến người ta say mê đến nhường nào.
Thấy gương mặt hạnh phúc của An Văn, Trần Thư Nghiên thở dài: “Thật ghen tị với cậu quá! Đi xem mắt mà cũng gặp được người vừa ý, cả nhà đều vui!”
An Văn chỉ cười không đáp.
Bất ngờ, Trần Thư Nghiên thay đổi sắc mặt, hỏi vặn: “Nếu hôm nay anh ấy không đi công tác, cậu có chịu hẹn với tớ không?”
“Sao lại thế được?” An Văn trả lời không chút chột dạ, “Cậu còn quan trọng hơn anh ấy!”
Nói xong, cô còn nháy mắt trêu chọc.
Trần Thư Nghiên lắc đầu, chuyển đề tài: “Kể về công việc của cậu đi, chẳng phải làm được hơn nửa tháng rồi sao? Thú vị không?”
Nụ cười trên môi An Văn lập tức tắt ngấm, cô lại giơ tay làm động tác “ngừng lại”.
Hơn nửa tháng nay, cô chỉ làm những công việc lặt vặt không đòi hỏi kỹ năng, như một cô gái chạy việc vặt. Ngày nào cô cũng cảm thấy tức tối, có gì đáng để nói đâu.
Một lát sau, Trần Thư Nghiên bỗng cười rạng rỡ: “An Văn, làm việc vất vả rồi! Cuối tuần này để tớ dẫn cậu đi chơi nhé?”
An Văn lập tức cảnh giác, ôm chặt ly đồ uống: “Đi đâu chơi?”
Trần Thư Nghiên ngả người về phía trước, mắt sáng lên, chậm rãi nhấn mạnh từng từ: “Hội… quán…”