Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 48

Cái hội quán gì mà khiến Trần Thư Nghiên nháy mắt ra hiệu?

An Văn thấy không lành, không thèm đáp.

Trần Thư Nghiên không kìm được, lấy điện thoại mở đoạn video đưa cho An Văn xem.

Vốn tính tò mò, An Văn không do dự nhận lấy điện thoại và bấm phát.

Ngay lập tức, tiếng nhạc rock nặng tràn ra từ loa điện thoại khiến lòng bàn tay cô cũng cảm thấy tê rần.

Cô vặn nhỏ âm lượng, bắt đầu xem nội dung video.

Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, hoặc có thể là sàn nhảy, vài chàng trai trẻ với thân hình săn chắc đang biểu diễn.

Họ không mặc áo, cơ thể trần trụi.

Họ lắc lư theo điệu nhạc, động tác không hẳn là nhảy múa mà chỉ đơn giản là những cái xoay hông lười biếng.

Bỗng, một bàn tay phụ nữ cầm kẹo mút xuất hiện trong khung hình.

Một chàng trai với hình xăm lớn trên eo bước tới mép sân khấu, quỳ một chân, nắm lấy tay cô gái và lắc lư theo nhạc, rồi nở nụ cười xấu xa và ngậm lấy cây kẹo.

Video kết thúc trong tiếng reo hò chói tai.

An Văn ngước mắt nhìn Trần Thư Nghiên, ánh mắt sắc bén lướt qua móng tay của cô bạn – giống hệt trong video.

An Văn chậc lưỡi, trả lại điện thoại, trách: “Trần Thư Nghiên, cậu thật là sa đọa!”

Trần Thư Nghiên khoanh tay trước ngực, lý lẽ đanh thép: “Tớ sa đọa cái gì? Cậu chưa từng thấy đàn ông cởi trần sao?”

An Văn: “…”

Trần Thư Nghiên quay đầu, nói: “Tớ chỉ xem họ nhảy đàng hoàng thôi, đâu có làm gì đâu.”

An Văn cười khẩy, tỏ ý nghi ngờ: “Đàng hoàng?”

Trần Thư Nghiên chẳng buồn đôi co, hỏi thẳng: “Cậu nói xem, có đẹp không?”

An Văn nhìn sang hướng khác, nhưng thành thật: “Cũng được.”

Trần Thư Nghiên búng lưỡi thu hút ánh mắt của An Văn.

Cô ấy dụ dỗ:
“Đi nào, tối nay cùng đi uống một ly nhé.”

“Không đi!” An Văn kiên quyết từ chối, nhấn mạnh: “Tớ là người đã có bạn trai rồi.”

“Có bạn trai thì sao chứ?” Trần Thư Nghiên không cảm thấy có vấn đề gì: “Còn có người dẫn bạn trai cùng đi xem nữa kìa. Đây là nơi giải trí hợp pháp mà! Đi xem thử thôi, được không?”

An Văn nhấp một ngụm đồ uống, cực kỳ kiêu kỳ:
“Tớ không đi, tớ muốn xem thì trực tiếp ngắm bạn trai tớ là đủ rồi.”

Lời này vào tai Trần Thư Nghiên nghe không thuận tai chút nào, giống như đang ám chỉ ai không có bạn trai vậy.

Cô lướt điện thoại vài cái, mở ra một tấm ảnh:
“Bạn trai cậu có cơ bụng tám múi như thế này không? Có cơ ngực như thế này không?”

An Văn liếc mắt nhìn thoáng qua rồi đột ngột thu ánh mắt lại, lại liếc lần nữa rồi giật lấy điện thoại.

Trong ảnh, một người đàn ông đứng trước gương phòng tắm chụp ảnh selfie, bên dưới mặc quần jeans, bên trên trần trụi. Trên cổ đeo một chiếc dây chuyền to bản, đội mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt.

Nhưng hình xăm lớn trên hông có thể xác định đây chính là người đàn ông trong video nhảy múa lúc nãy, kẻ đã ngậm kẹo mút.

An Văn tái mặt, đặt úp điện thoại lên bàn:
“Trần Thư Nghiên, cậu điên rồi? Cậu còn dám cùng hắn ta thuê phòng?”

“Chuyện gì…” Trần Thư Nghiên nhìn quanh rồi hạ giọng:
“Gì mà thuê phòng?”

An Văn lại cầm điện thoại, chỉ vào ảnh chất vấn:
“Không phải đây là trong khách sạn sao?”

Trần Thư Nghiên giật lại điện thoại:
“Đây là tớ tải từ vòng bạn bè của anh ta, tụi tớ chỉ kết bạn qua WeChat thôi.”

Nghe xong, An Văn thở phào nhẹ nhõm một chút. Cô vừa định nhắc nhở Trần Thư Nghiên đừng dây dưa với mấy người như thế, thì điện thoại lại bị đẩy ngược trở lại.

Trần Thư Nghiên mở to mắt hỏi:
“Cậu chắc đây là khách sạn không?”

An Văn lại liếc qua, cũng không chắc chắn:
“Có lẽ vậy.”

Trần Thư Nghiên thu điện thoại về, phóng to ảnh lên, tự lẩm bẩm:
“Chắc không phải đâu.”

Nhìn bộ dạng cô ấy, rõ ràng là đang để ý đến anh ta.

An Văn bất lực:
“Trần Thư Nghiên, cậu thích anh ta à?”

Trần Thư Nghiên ngẩng lên cười:
“Thích tám múi cơ bụng của anh ta thôi.”

An Văn đảo mắt:
“Nông cạn!”

“Sao lại nông cạn?” Trần Thư Nghiên chuyển giọng:
“Bạn trai cũ của cậu có dáng người đẹp không?”

Bạn trai cũ cái gì chứ!

An Văn đang cúi đầu uống nước, ngẩng phắt lên, không chút ngập ngừng:
“Có chứ! Rất đẹp!”

Trần Thư Nghiên nheo mắt hỏi:
“Có cơ ngực không?”

An Văn liếm môi, cúi đầu uống nước tiếp:
“Có.”

“Có cơ bụng không?”

“Đương nhiên.”

“Tám múi?”

An Văn ngậm nước trong miệng, không phủ nhận:
“Ừm hừm.”

“Có thể một đêm ba lần không?”

An Văn nuốt nước xuống, giọng rõ ràng:
“Nhất định là được.”

!!!

Khoan đã!

Cái gì cơ?!

An Văn ngẩng mắt lên, thấy Trần Thư Nghiên đang cười mím môi.

Cười xong, Trần Thư Nghiên giơ ngón cái lên, tỏ vẻ tán thưởng:
“Được đấy!”

An Văn ôm trán, thở dài.

Sau bữa tối, Trần Thư Nghiên quả thực định kéo An Văn đi đến cái hội quán kia, nhưng An Văn nhân lúc cô ấy không chú ý đã trốn mất dạng.

Nếu là trước đây An Văn chắc chắn sẽ đi để mở mang tầm mắt.

Nhưng bây giờ cô rất rõ ràng rằng mình đã có bạn trai.

Hơn nữa, nếu chuyện này bị Cố Tranh biết, cho dù tính cách tốt thế nào chắc chắn cũng sẽ nổi giận, đúng không?

Nổi giận?

Cố Tranh nổi giận?

Chưa từng thấy!

Nghĩ vậy, An Văn đột nhiên cảm thấy tò mò muốn thử chạm vào ranh giới đó, để xem liệu Cố Tranh có tức giận không, và sẽ nổi giận như thế nào.

An Văn vỗ vỗ mặt mình, tỉnh táo lại kịp thời.

Có những ranh giới có thể thử.

Nhưng cũng có những ranh giới không thể.

Cô vẫn hiểu điều đó.

An Văn trở về nhà tiện tay ném túi xách lên sofa, nhưng nghĩ lại, chiếc túi này hình như khá đắt nên cô lại cầm lên và đặt nó vào phòng thay đồ.

Cô đi tắm, thay đồ ngủ rồi nằm dài trên sofa nghịch điện thoại.

Trên trang nội bộ của công ty bỗng nổi bật một thông báo được ghim lên đầu, nội dung là đường dẫn tới một bộ phim tài liệu về môi trường tự nhiên.

An Văn vốn không định xem nhưng khi thấy nhân vật trong phim có Cố Tranh, cô lập tức vui vẻ nhấn vào đường dẫn.

Cô dừng lại một chút, sau đó thoát ra, lấy máy tính bảng mở đường dẫn lên.

Trang web chuyển hướng đến một kênh quốc tế.

Đây là một bộ phim tài liệu về chuyến thám hiểm Bắc Cực do nhiều quốc gia hợp tác sản xuất với sự hỗ trợ của chính phủ.

Đoàn thám hiểm gồm 25 người, đến từ các quốc gia và sắc tộc khác nhau.

Trong đó có các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về thiên nhiên, khí hậu và tài nguyên, các phóng viên và nhiếp ảnh gia quốc tế nổi tiếng, cả doanh nhân lẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Thời gian dự kiến ban đầu là một tuần, nhưng do đêm vùng cực kéo dài và những biến động khó lường của môi trường, họ cuối cùng phải ở lại Bắc Cực nửa tháng.

Bộ phim tài liệu dài ba tiếng, phần lớn thời lượng ban đầu tập trung mô tả những khó khăn, bất ngờ và cách đội ngũ vượt qua thử thách trong chuyến thám hiểm này.

Tháng ba, nhiệt độ ở Bắc Đô thất thường, chênh lệch ngày và đêm khá lớn.

Bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối từ lúc nào không hay, tấm rèm voan bên cửa sổ bị gió đêm khẽ lay động.

An Văn không bật đèn, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, ngồi thu mình trên thảm trải sàn.

Cô ôm chặt hai chân, mắt không rời khỏi hình ảnh trên màn hình máy tính bảng, khóe mắt lấp lánh những giọt nước.

Thực ra, cảnh quay của Cố Tranh không nhiều. Có thể anh đã xuất hiện trong ống kính nhưng vì che kín quá nên cô không nhận ra được.

Dù vậy, An Văn vẫn thấy đau lòng trước những gian nan và thử thách mà họ đã trải qua, và thầm sợ hãi trước những hiểm nguy tiềm tàng trong chuyến hành trình.

Không chỉ là Cố Tranh.

Mỗi người trong đoàn thám hiểm đều xứng đáng nhận được sự kính trọng.

Bình Luận (0)
Comment