Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 56

Không phải lần đầu tiên hôn nhau.

Nhưng An Văn vẫn rung động tận đáy lòng, sau đó co rút vô tận, rồi lại sôi sục như trống dồn.

Cố Tranh ôm lấy eo An Văn, đỡ cô đứng dậy khỏi ghế, ôm vào lòng.

Cô cũng không phải hoàn toàn  không tiến bộ.

Vào khoảnh khắc môi anh chạm lên, đầu óc cô trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại, đáp lại tất cả sự dẫn dắt của anh, cũng nhắc nhở bản thân, phải nhớ thở.

Thị giác mất đi, tất cả cảm giác đều trở nên rõ ràng hơn.

Anh giữ chặt eo cô, cánh tay rất có lực.

Anh đỡ gáy cô, ngón tay luồn qua mái tóc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh mút môi cô, mang theo sự ẩm ướt và dịu dàng, quyến luyến không rời.

Khi hôn sâu hơn, trong màng nhĩ, toàn là âm thanh của nụ hôn mê mẩn.

Còn có cặp kính anh chưa tháo, khi chạm vào là cảm giác lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, kiểm soát sự thân mật không khoảng cách của hai người.

Anh nhân lúc môi cô khẽ run, đưa đầu lưỡi vào, nhẹ nhàng quấn lấy cô.

Tiếng bước chân không đúng lúc, đến gần rồi lại xa.

Đập vào tim người.

An Văn đầu óc đã rối bời từ lâu, chỉ là sau đó mới chợt nhớ ra cánh cửa phòng chưa đóng.

Mí mắt cô khẽ giật, nghiêng đầu tránh nụ hôn sâu này.

Hơi thở chỉ cách nhau một chút, bàn tay vốn đặt trên gáy cô không do dự chuyển xuống cổ cô, khống chế với lực đạo cô không thể chống cự.

Bàn tay giữ eo cô càng chặt hơn.

Đầu lưỡi lại thâm nhập vào, là một sự chiếm hữu mang tính xâm lấn.

Bên tai vang lên tiếng th.ở d.ốc không thể bỏ qua, làm mờ đi lý trí cuối cùng, nhấn chìm tiếng r.ên r.ỉ không tự chủ của cô.

Hồi lâu sau An Văn mới được thả ra.

Đôi môi cô bị mút đến căng mọng hơi hé ra, thở từng hơi một.

Đôi má cô ửng hồng, hàng mi run rẩy e thẹn hé mở, đôi mắt long lanh như có nước.

Cô ngước nhìn anh, vẫn với vẻ mặt ngây ngất.

Một vẻ kiều diễm vô thức khiến người ta muốn bắt nạt thêm nhưng lại càng muốn nâng niu.

Cố Tranh khẽ thở ra không thể nhận thấy, cằm nhẹ nhàng tựa vào trán An Văn.

Toàn  thân An Văn mềm nhũn không còn chút sức lực nhưng nhịp tim vẫn chưa dịu xuống, đôi môi vừa nóng vừa tê.

Một lúc lâu sau, cô vùi mặt vào ngực Cố Tranh, giọng nói nhẹ nhàng trách móc: “Người khác đều nhìn thấy rồi.”

“Không đâu.” Cố Tranh vừa mở miệng, giọng nói lại có chút khàn đặc.

An Văn cứng người trong vòng tay Cố Tranh một giây, đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

Môi anh vốn đã đỏ, lúc này càng đỏ hơn.

Không biết từ lúc nào anh đã tháo kính, mắt hơi nheo lại nhìn cô.

An Văn cong mắt cười.

Có vẻ không chỉ mình cô đắm chìm.

Người vốn dường như nắm giữ toàn   cục kia, cũng có lúc mất kiểm soát.

Điều này rất thỏa mãn lòng hư vinh trong tình cảm của cô gái trẻ.

Ở trong phòng một lúc, Cố Tranh lại bôi thuốc mỡ cho An Văn.

Thuốc mỡ ban đầu trên tay cô đã không biết bị bôi đi đâu mất.

Sau bữa tối, trên đường về.

Màn đêm buông xuống, hai bên đường đèn đường sáng lên kéo dài thẳng tắp về phía trước.

Xe dừng ở ngã tư, đèn đỏ phía trước thêm màu sắc cho màn đêm, bên cạnh từ bụi cỏ vọng lại tiếng dế kêu râm ran.

Cố Tranh nghiêng đầu.

Cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ cúi mắt nghịch điện thoại.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, cảm giác chạm vào lòng bàn tay anh thật đẹp.

Mái tóc buổi sáng được buộc gọn gàng, lúc này có vài sợi tóc rơi xuống, dính vào bên má được gió nhẹ vuốt ve.

Đột nhiên cô cười, gò má đầy đặn nhướn lên rồi lại trong giây tiếp theo đáng yêu mà đề phòng liếc anh một cái, đồng thời ôm điện thoại nghiêng về phía cửa sổ xe.

Cố Tranh lịch thiệp quay mặt đi, nụ cười nơi khóe miệng hòa vào màn đêm.

Không muốn biết cô đang làm gì, chỉ thấy cô lén lút sau lưng anh rất sinh động và đáng yêu.

Cô thật sự rất đáng yêu.

Ví dụ, xe vừa mới đi qua ngã tư, cô đã tự thú về hành vi vừa rồi: “Em đang nói chuyện với mẹ em, không thể cho anh biết.”

Cố Tranh khẽ “ừm” một tiếng.

An Văn thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhắn tin với Đinh Tinh Lan: [Lúc về, mẹ anh ấy còn tặng con quà, một bộ trang sức ngọc bích, trông rất đắt tiền.]

Đinh Tinh Lan: [Đắt thế nào?]

An Văn: [Cấp độ sưu tầm, con cảm thấy còn hơn cả cái bà nội cho mẹ.]

Đinh Tinh Lan: [Vậy con nên từ chối.]

An Văn: [Con từ chối rồi nhưng không được, Cố Tranh cầm hộ con.]

An Văn: [Ảnh mặt ủ rũ chọc tay.gif]

Đinh Tinh Lan: [Cái này tính là sính lễ không?]

Mi mắt An Văn một phát sụp xuống, đầy vạch đen.

Cái này liên quan gì chứ?

Cô một lúc không trả lời.

Đinh Tinh Lan: [Con nói với Cố Tranh xem, khi nào hai bên gia đình tìm thời gian ngồi lại với nhau, bàn chuyện làm lễ đính hôn cho hai đứa.]

Tin nhắn này vừa hiện ra, An Văn ngây người.

Giây tiếp theo, tin nhắn đã bị thu hồi.

An Văn bất lực: [Mẹ ơi, con đã thấy rồi.]

Phải một lúc lâu sau, Đinh Tinh Lan mới gửi tin nhắn lại.

Đinh Tinh Lan: [Mẹ nghĩ là Cố Tranh đã 30 tuổi rồi, mẹ cậu ấy tặng con món quà gặp mặt quý giá như vậy, không biết có ý này không.]

An Văn cười gượng, liếc nhìn Cố Tranh, cúi đầu gõ chữ: [Mẹ nghĩ nhiều quá!]

Nghĩ nghĩ, An Văn lại thêm một câu: [Con cảm thấy Cố Tranh không vội, người vội là mẹ!]

Gửi tin nhắn này đi, An Văn đợi một lúc lâu vẫn không thấy trả lời.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, quay sang nói chuyện với Cố Tranh: “Cố Tranh, chỗ này cách công ty xa như vậy, anh chắc không ở đây nhỉ?”

Cố Tranh tay nhẹ nhàng đặt trên vô lăng, nhìn thẳng phía trước: “Ừm, anh ở riêng.”

“Anh ở riêng à?” An Văn nói đùa không có ý tứ gì, “Vậy sao không thấy anh mời em đến nhà anh?”

Cố Tranh hơi nhướn mày, sâu xa liếc An Văn một cái.

Anh cũng không phải lúc nào cũng nghiêm túc không chút bụi trần.

An Văn nghĩ vậy.

Thậm chí có cảm giác bị nhìn một cái, tất cả những điều giấu kín đều càng che càng lộ.

An Văn cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt: “Em không có ý đó.”

“Ý nào?” Anh hỏi.

“Em… em…” An Văn nghẹn lời, đành quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ giận dỗi, “Dù sao thì cũng không phải ý đó!”

Khó dỗ thật.

Cố Tranh cười không thành tiếng: “Ngày mai buổi chiều em có việc gì không?”

“Không có gì.” Cô vẫn không nhìn anh.

Nơi này không có cao ốc, không khí cũng khá tốt, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió đêm thổi vào tận đáy lòng.

Cố Tranh dừng xe trước đèn đỏ, gió cũng ngừng theo.

Anh đưa tay vuốt nhẹ dái tai tròn trịa.

An Văn nghe tiếng sột soạt, như bị ai nắm lấy nhịp tim, vô thức cắn môi dưới.

Giọng người bên cạnh mượt mà như gió đêm vừa rồi, len lỏi vào đáy lòng: “Có thể mời em đến nhà anh không?”

Im lặng vài giây.

An Văn nhìn chằm chằm đèn đường ở xa: “Nhà anh có gì vui không?”

“Ừm…” Anh kéo dài giọng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, “Em muốn chơi gì?”

“Em, em không muốn chơi gì cả!” Giọng An Văn gấp gáp, “Anh mời người ta đến nhà, chẳng phải nên do anh sắp xếp sao?”

“Có thể xem phim.” Anh nói.

“…” Cô không đáp.

“Cùng ăn tối.”

“…”

Đèn đỏ đếm ngược số, Cố Tranh bóp nhẹ một cái, rút tay về: “Phong cảnh đêm ở nhà anh rất đẹp.”

An Văn “ừm” một tiếng: “Được thôi.”

Bình Luận (0)
Comment