Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 57

Buổi sáng cuối tuần nhất định phải dùng để ngủ, ngay cả Cố Tranh cũng không thể lay chuyển được.

An Văn đến nhà Cố Tranh vào buổi chiều.

Ban đầu cô tưởng anh sẽ ở biệt thự riêng.

Nhưng không phải.

Anh sống trong một căn hộ duplex cao tầng gần công ty.

Xe vừa đỗ trong bãi đậu ngầm đã thấy một người đứng không xa đang ngẩng cằm vẫy tay với Cố Tranh.

An Văn nghiêng đầu nhìn Cố Tranh.

Anh mỉm cười, giơ tay đáp lại.

Xuống xe, Cố Tranh nắm tay An Văn đi về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo thun trắng khoác sơ mi hoa, quần đùi, dáng người vạm vỡ.

Ăn mặc rất tùy tiện, không chau chuốt, râu ria lởm chởm.

Chuỗi hạt phật trên cổ tay anh ta khá nổi bật.

Nhìn anh ta chẳng giống bạn của Cố Tranh chút nào.

Nhưng họ thật sự là bạn, thậm chí quan hệ còn rất tốt.

An Văn nghe người đó gọi Cố Tranh là A Tranh.

Người đàn ông đứng tư thế thoải mái, giọng điệu thân thiết: “Tôi thật may mắn nhỉ? Vừa về Bắc Đô đã gặp cậu!”

Không đợi Cố Tranh đáp lời, người đàn ông hất cằm về phía An Văn: “Bạn gái à?”

Cố Tranh gật đầu: “Phải.”

Người đàn ông cười với An Văn: “Xin chào, anh tên Thi Cảnh.”

An Văn cười rất dịu dàng: “Xin chào, em tên An Văn.”

Ba người cùng đi thang máy.

Thi Cảnh sống ở tầng 26, Cố Tranh sống ở tầng 32.

Thi Cảnh tựa lưng vào vách thang máy, hai tay đút túi, trò chuyện nhàn nhã với Cố Tranh. Họ đang nói về một người tên là Thi Trạch.

Thi Cảnh: “Tháng trước bị ông cụ ném vào quân đội rồi.”

Cố Tranh: “Có hơi nghiêm khắc quá không?”

Thi Cảnh cười khẩy: “Hai mươi tuổi rồi, cũng nên rèn giũa tính khí một chút.”

Lúc này cửa thang máy mở ra.

Thi Cảnh đứng thẳng dậy: “Tối nay ở nhà không?”

Cố Tranh: “Ừ.”

Thi Cảnh đi thẳng ra ngoài: “Tối nay đến tìm cậu nói chuyện chính sự.”

Anh ta vừa bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên quay lại, tay giữ cửa thang máy.

Ánh mắt anh lướt qua An Văn, nhìn Cố Tranh cười, lời nói đầy hàm ý: “A Tranh, tối nay còn rảnh chứ?”

Cố Tranh hạ giọng: “Nói chuyện đàng hoàng đi.”

Thực ra có thể nghe ra rõ ràng rằng giọng của Cố Tranh không hề khó chịu mà nhiều hơn là sự trêu đùa giữa bạn bè.

Thi Cảnh cười giơ tay làm động tác tạm biệt, đồng thời mấp máy môi nói: “Liên lạc qua điện thoại.”

Cửa thang máy khép lại.

Cố Tranh cúi mắt nhìn sang: “Cậu ấy là bạn của anh.”

Lúc này trong đầu An Văn vẫn vang lên câu nói đầy gợi mở kia: “Tối nay còn rảnh chứ?”

Cô ngây người ‘ồ’ một tiếng, cười nhìn sang: “Anh ấy thú vị thật đấy.”

Ánh mắt chạm nhau.

Cô lập tức thu lại nụ cười, tránh ánh mắt anh, lẩm bẩm nghi vấn: “Anh ấy nhìn không giống bạn anh chút nào. Em còn tưởng bạn anh phải… phải giống anh cơ.”

Cửa thang máy mở lại lần nữa, Cố Tranh nắm tay An Văn đi ra: “Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”

Sau này An Văn mới biết, người đàn ông tên Thi Cảnh ấy là chủ của Trung An Bảo – tập đoàn bảo vệ số một trong nước, nơi cả thế giới ngầm và chính thống đều kính nể.

Nhà của Cố Tranh được trang trí theo phong cách hiện đại pha chút Trung Hoa. Trước cửa có một tủ cổ bằng gỗ mun, trên đó đặt bình hoa cổ điển cắm dây leo nam xà đằng.

Trong sảnh có đôi dép lê mới dành cho nữ, trên đó có hình dâu tây.

An Văn thay dép, bước vào trong.

Phòng khách thiết kế sang trọng, thông tầng cao thoáng, khu vực nghỉ ngơi được làm dạng bậc thang. Từ phòng khách nhìn lên tầng hai, toàn bộ vách kính, tầm nhìn rộng rãi và sáng sủa.

An Văn mang dép lê chạy tới ghế sofa.

Sofa đối diện cửa sổ sát đất, bao quát toàn bộ cảnh quan thành phố.

Ở khu vực đất chật người đông như thế này, có được tầm nhìn rộng như vậy quả là đáng kinh ngạc.

Chả trách Cố Tranh nói, phong cảnh ban đêm ở nhà anh rất đẹp.

Bên cạnh cửa sổ có một ghế sofa đơn bọc da, An Văn ngồi xuống.

Ghế sofa này có tính năng thông minh, khi phát hiện có người ngồi, tự động điều chỉnh độ nghiêng.

Cố Tranh lấy đồ uống từ tủ lạnh mang ra, liền thấy ghế sofa bắt đầu hoạt động.

Ghế sofa bao quanh cơ thể An Văn, từ góc nhìn của Cố Tranh chỉ thấy tà váy màu xanh nhạt rủ sang hai bên, đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn được nâng lên, lơ lửng trong không trung.

Cô khẽ đá chân, chiếc dép rơi xuống thảm lăn nửa vòng, đế hướng lên trên.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.

Cố Tranh chăm chú nhìn đôi chân đó, ngửa đầu uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống.

Anh vốn tưởng rằng hôm nay An Văn mặc váy dài, giờ mới nhận ra là áo dài bằng vải voan.

Một lúc lâu sau, anh mới thu hồi ánh mắt.

Anh để cô chơi tự nhiên.

Cố Tranh ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại kiểm tra email, xử lý một chút công việc.

Một lát sau, bỗng nghe tiếng cơ khí vận hành.

Cố Tranh nhìn sang, thấy An Văn giơ tay nhấc chân, ngay cả tiếng kêu cứu cũng bị rung lắc làm cho méo mó: “Cố… Cố Tranh… cứu… mạng… nó… nó điên… điên rồi…”

Dù thấy buồn cười anh vẫn nhanh chóng đi tới giải cứu An Văn.

Anh trực tiếp bế cô lên đặt xuống thảm như một món đồ sau đó mới dùng một tay chống tay vịn ghế sofa, cúi người nhấn nút tắt.

An Văn vừa dùng chân móc dép, vừa dùng tay chỉnh tóc.

Khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt, nhưng không quên nhanh chóng “mách lẻo”: “Nó điên rồi! Tự dưng nó phát điên!”

Cô tuyệt nhiên không nhắc mình đã bấm nút gì.

Ghế sofa dừng lại, trở về chế độ chờ.

Cố Tranh quay lại, xoa đầu An Văn: “Em nhấn vào chế độ điên cuồng rồi.”

An Văn cười: “Thật sự rất điên cuồng.”

Cố Tranh ôm vai An Văn, dẫn cô trở lại sofa: “Uống chút gì đi, anh xử lý công việc, mất 5 phút thôi.”

An Văn đáp ‘ừ’, ngồi xuống, nhận đồ uống từ tay Cố Tranh, uống hai ba ngụm liền phát ra tiếng hài lòng.

Lúc này cô mới thấy trên bàn có nhiều đồ ăn vặt,được phân loại trong khay rất gọn gàng.

An Văn nghiêng đầu: “Cố Tranh, anh cũng ăn vặt sao?”

Cố Tranh cúi đầu bấm điện thoại, khuôn mặt góc cạnh của anh bỗng nhiên toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Anh đáp lại câu hỏi của cô: “Không ăn.”

Vậy… có nghĩa là chuẩn bị đặc biệt cho cô rồi.

An Văn xé một gói mứt trái cây, không chịu ngồi yên, đứng lên đi vòng quanh phòng khách.

Cô ngồi xuống trước lò sưởi, nghiêng đầu hỏi: “Cái này để trang trí à?”

Cố Tranh ngẩng đầu liếc nhìn: “Không phải, có cần mở không?”

An Văn lắc đầu, hôm nay ngoài trời tận 25°C mà.

Cô đứng dậy, tiếp tục đi dạo: “Cố Tranh, bình thường anh có nấu ăn không?”

“Có người nấu.”

“Ai nấu?”

Câu hỏi này làm khó Cố Tranh.

Thật ra anh chẳng để ý người nấu ăn cho anh là nam hay nữ.

Cố Tranh dừng lại nửa giây: “Đầu bếp.”

An Văn gật đầu, đi vòng qua nhà bếp mở, quay lại ngồi trên sofa: “Nhà bếp của anh trông không giống thường xuyên nấu ăn.”

“Ừ.” Cố Tranh vẫn đang xử lý email, “Thường là đồ ăn làm sẵn mang đến. Ở đây chỉ thỉnh thoảng làm bữa sáng đơn giản.”

Ánh mắt An Văn nhìn quanh một lượt.

Dù lúc mới vào cô thấy rất ấn tượng, nhưng giờ lại cảm giác nơi này…

giống… giống căn hộ mẫu của khu chung cư cao cấp.

An Văn vừa nhai mứt trái cây vừa hỏi: “Cố Tranh, đây là nhà mới à?”

“Mấy năm rồi.”

“Anh không thường ở đây?”

“Chỉ cần là ở Bắc Đô thì anh đều ở đây.”

Lông mày An Văn hơi nhíu lại.

Lúc này Cố Tranh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn qua.

Cô gái nhỏ nhai môi căng mọng, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Cố Tranh khẽ nhếch môi cười, lưng dựa vào sofa: “Sao vậy?”

An Văn lắc đầu, lắc mạnh như cái trống lắc.

Cô sẽ không nói rằng mình cảm thấy bản thân lôi thôi hơn khi so sánh.

Một ý nghĩ lóe qua trong đầu, An Văn nghiêng người: “Cố Tranh, anh có bệnh sạch sẽ không?”

Anh lắc đầu: “Không có.”

Cô lại hỏi: “Vậy có bị ám ảnh cưỡng chế không?”

Anh vẫn lắc đầu: “Không có.”

An Văn suy tư, cảm thấy khó tin.

Không có bệnh sạch sẽ, cũng không bị ám ảnh cưỡng chế, vậy làm sao căn nhà giữ được sạch sẽ như không có người ở?

Dựa vào tự giác chăng?

Người ta thường nói nhà là nơi thoải mái nhất, nơi duy nhất có thể tháo bỏ mặt nạ mà không lo lắng.

Thật sự có người ở nhà mà vẫn giữ được sự kiểm soát như vậy sao?

Đôi mắt An Văn xoay tròn, cô nhấc chân lên, tay cầm mứt trái cây chỉ ngón tay: “Ví dụ đôi dép này, nếu để lật úp trên thảm, anh nhìn có thấy khó chịu không?”

An Văn không biết Cố Tranh đang suy nghĩ gì.

Chỉ thấy anh cúi đầu nhìn chân cô, nhìn vài giây rồi ngẩng lên: “Không.”

An Văn có suy nghĩ riêng, vui vẻ chia sẻ mứt trái cây với anh.

Cố Tranh không dời mắt, nhìn cô lắc đầu nhẹ.

Không ăn thì thôi!

An Văn tự mình nhét một miếng mứt vào miệng, khi ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt Cố Tranh vẫn đặt trên mặt mình.

Ánh mắt dịu dàng nhưng cũng rực lửa.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Túi đựng mứt trái cây bằng nhựa, chỉ cần cô bóp nhẹ là phát ra tiếng động.

Lúc này, tiếng đó rõ ràng đến vậy.

An Văn chớp mắt, cầm một miếng mứt trái cây đưa tới: “Thử không?”

 
Bình Luận (0)
Comment