Cố Tranh vẫn nhẹ lắc đầu.
Không ăn mứt trái cây, nhưng lại nhìn cô chằm chằm.
Trong khoảnh khắc, An Văn hiểu ra.
Cô không phải người keo kiệt.
Khoảng cách giữa hai người không xa, An Văn đứng một chân, chân kia quỳ lên sofa, mượn lực nghiêng người tới gần, nghiêng đầu nhẹ chạm vào môi Cố Tranh.
Sau đó ngồi lại ghế, động tác liền mạch như nước chảy.
Cô lại nhét một miếng mứt trái cây vào miệng, nghiêng đầu nhìn anh cười, mắt cong cong.
Một vẻ nghịch ngợm đầy đắc ý.
Cố Tranh cúi đầu, khẽ nhếch môi cười.
Bạn gái của anh, có thể biến d.ục v.ọng đời thường thành sự yêu thích thuần túy.
An Văn với vẻ thông minh hiện trên mặt, ăn thêm vài miếng mứt trái cây, cuối cùng đứng lên đi rửa tay.
Ánh mắt cô lần nữa đảo quanh phòng: “Không phải nói có thể xem phim sao? Xem ở đâu?”
Căn phòng này thậm chí không có cả một chiếc TV.
Cố Tranh đứng dậy: “Ở tầng hai.”
An Văn rửa tay xong, cúi người chăm chú chọn vài món ăn vặt rồi đưa cho Cố Tranh, cùng đi lên tầng hai.
Lấy hành lang làm ranh giới, bên phải là phòng ngủ chính, phòng khách và phòng làm việc, bên trái là khu vực giải trí.
Xem phim ở phòng trong cùng bên trái.
Cửa phòng được mở ra, đèn tự động bật sáng, rèm cửa và màn chiếu đồng thời hạ xuống.
An Văn không cần ai nhắc, tự mình ngồi xuống ghế sofa.
Khi màn hình sáng lên, ánh đèn trong phòng tự động chuyển sang mờ nhạt, An Văn lẩm bẩm: “Nhà anh hiện đại quá ha.”
Cố Tranh đặt đồ ăn vặt xuống, cũng ngồi vào sofa, đưa điều khiển từ xa cho An Văn: “Viện nghiên cứu tặng.”
An Văn nhận lấy điều khiển, bất chợt bị cặp kính AR trên bàn thu hút.
Cô lập tức nhào tới, trong ánh sáng mờ mờ, đôi mắt cô vẫn sáng rực: “Đây là cái em chơi lần trước phải không?”
“Không phải,” Cố Tranh nói, “Cái đó là hệ thống mới nhất, cái này là của hai năm trước, chủ yếu dành cho chơi game.”
Game?
An Văn liền thay đổi ý định, giọng nói vô thức pha chút nũng nịu: “Em muốn chơi cái này.”
Cố Tranh khẽ thở ra một hơi không rõ ràng, dùng điều khiển bật đèn lên.
Căn phòng bừng sáng.
Cố Tranh đứng dậy bước sang bên cạnh: “Để anh lắp đặt.”
An Văn lúc này mới nhìn thấy phía sau sofa có một thùng giấy cao nửa mét.
Cố Tranh mở thùng giấy, tháo được một nửa thì cởi bỏ áo khoác đang làm vướng víu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam.
Anh lấy thiết bị từ trong thùng ra đặt từng món xuống nhưng vẫn chưa bắt đầu lắp đặt.
An Văn cầm kính AR bước tới, nhìn thấy những thiết bị kia vẫn còn dán màng bảo vệ.
Còn Cố Tranh thì đang cúi đầu xem sách hướng dẫn sử dụng.
An Văn hơi ngạc nhiên: “Anh chưa chơi bao giờ à?”
Cố Tranh khẽ “Ừm” một tiếng.
An Văn nghiêng đầu ghé sát lại cùng đọc sách hướng dẫn sử dụng.
Cả một trang, An Văn mới đọc được một phần tư Cố Tranh đã lật sang trang kế tiếp.
Liên tục như vậy, An Văn tự hiểu mà rời đi.
Cô mở một hộp sô-cô-la ăn một viên.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt An Văn sáng lên, lặng lẽ đến gần Cố Tranh.
Cô nhớ trên mạng có một thí nghiệm rất hài hước, rằng khi một người đang tập trung, bất kể bạn đưa gì cho họ, họ cũng sẽ nhận.
Cô đứng yên, tay cầm một viên sô-cô-la nhỏ hình giọt nước, từ trước ngực anh đưa vào, chen giữa quyển sách hướng dẫn và đưa đến gần miệng anh.
Một giây…
Hai giây…
Anh mở miệng, ngậm lấy.
An Văn thì thầm: “YES!”
Quả nhiên, ai cũng là người phàm mà thôi.
An Văn đắc ý quay về ngồi trên sofa.
Không lâu sau Cố Tranh lắp xong thiết bị, bắt đầu kết nối sử dụng nhưng có vẻ không thuận lợi. Anh hơi nhíu mày, lại cầm sách hướng dẫn lên.
An Văn quỳ bò trên sofa nhìn mọi thứ rõ mồn một.
Cô cười rất gian, giọng điệu cũng nghịch ngợm: “Cố tổng, anh không được rồi.”
Vừa buông lời trêu chọc, An Văn bất giác nhớ lại một chuyện rất lâu trước đây.
Khi mối tình đầu của cô mới bắt đầu, vì đối phương mãi không giải được một bài toán vật lý, cô đã trêu: “Anh không được rồi.”
Đối phương liền sa sầm mặt.
An Văn không phải kiểu người chịu nhún nhường. Nếu người ta không vui, cô sẽ còn khó chịu hơn.
Kết quả là, hai người cãi nhau, nói qua nói lại, cuối cùng tan rã không vui.
Nghĩ lại, chuyện hai người hai ngày cãi nhau một lần nhỏ, ba ngày cãi một lần lớn bắt đầu từ đây mà ra.
Lúc đó An Văn kể chuyện này với bạn thân, than rằng mình không hề công kích đối phương, chỉ nói về bài toán vật lý thôi, chỉ là đùa giỡn, không hiểu sao lại đụng đến chỗ nhạy cảm của anh ta, cũng không hiểu sao mình lại bị gắn mác kiêu ngạo, trịch thượng trong mắt anh ta.
Nhưng bạn thân của cô lại cho rằng, nói đàn ông “không được” là điều đại kỵ, chạm đến lòng tự tôn của họ, đây là điều cơ bản, còn khuyên cô nên nhún nhường một chút.
An Văn không hiểu, thậm chí còn thấy cái gọi là lòng tự tôn của đàn ông quá ấu trĩ.
Dĩ nhiên là cô không chịu nhún nhường.
Chỉ là một người đàn ông mà thôi.
Cố Tranh bị An Văn trêu chọc, khẽ bật cười.
Tiếng cười ấy kéo An Văn trở về hiện tại.
Cô nhìn anh.
Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, bình thản nhìn vào quyển sách hướng dẫn trong tay, khóe môi nhẹ cong, bình thản nói: “Để anh xem thêm, không khó đâu.”
Không có chút nào tỏ ra khó chịu.
An Văn mím môi, mỉm cười.
Lúc này cô chắc chắn rằng, từ trước đến nay vấn đề không phải ở cô.
Người như Cố Tranh mới là kiểu đàn ông bình thường.
An Văn từ sofa “lăn” xuống, vui vẻ cầm một viên sô-cô-la bước đến đút cho Cố Tranh.
Lần này, anh không mở miệng, nghiêng đầu tránh khoảng cách với viên kẹo: “Ngọt quá.”
Khóe miệng đang cong lên của An Văn từ từ hạ xuống.
Cố Tranh thích nhìn những biểu cảm không chút che giấu của An Văn, vô cùng sống động.
Anh dùng sách hướng dẫn nhẹ nhàng gõ lên đầu cô: “Không thích ăn trái cây sấy cũng vì nó quá ngọt.”
An Văn đứng bên cạnh anh, hơi ngước đầu nhìn.
Ở bên anh lâu như vậy, cô rất hiểu rằng anh còn lời muốn nói.
Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, chậm rãi di chuyển hai vòng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi. Đó là sự mập mờ rõ ràng giữa những người yêu nhau, khiến tim cô đập loạn trong không gian kín: “Mùi vị đôi môi thì vừa đủ.”
Hiểu rồi!
An Văn kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Cô xoay người, quay lại ngồi xuống sofa.
Cô vốn không phải là người keo kiệt.
Cố Tranh nhìn trở lại sách hướng dẫn, xem được hai giây rồi lật lại trang trước.
Vừa rồi là bị phân tâm.
Vì ai mà phân tâm?
Anh ngẩng đầu, thấy người đang co tròn trên sofa quay lưng về phía anh, đầu tròn trịa.
Được rồi, anh lại bị phân tâm.
Khoảng mười phút sau, Cố Tranh hoàn tất việc kiểm tra, tháo kính AR bằng một tay, đi ra phía sau sofa, đeo kính lên cho cô gái nhỏ đang chơi điện thoại.
An Văn bất ngờ trước màn tối đen trước mắt, có chút ngẩn ngơ.
Ngay sau đó cô tắt màn hình điện thoại nhét xuống dưới chỗ ngồi.
Dù không nhìn thấy gì, cô vẫn quay đầu, giọng lí nhí: “Xong chưa?”
“Xong rồi, anh sẽ mở máy ngay.”
Không còn thị giác, giọng nói của Cố Tranh nghe càng mượt mà, khiến người ta dễ dàng mơ mộng.
An Văn chậm rãi “Ừm” một tiếng.
Ánh sáng từ từ hiện lên trước mắt, chuyển thành giao diện chọn trò chơi.
Tay cầm điều khiển được đặt vào tay An Văn, mang theo chút hơi ấm còn sót lại.
Lúc này An Văn không còn chút tâm trạng nào để chơi game, muốn khóc mà không khóc nổi.
Sau khi từ chối lời mời ăn tối của Trần Thư Nghiên, lẽ ra cô không nên tám chuyện linh tinh với cô ấy thì đã chẳng có cuộc trò chuyện sau đó.
Trần Thư Nghiên: [Đang ở nhà anh ấy?]
An Văn: [Gật đầu đắc ý.gif]
Trần Thư Nghiên: [Hiểu rồi.]
Trần Thư Nghiên: [Chúc mừng chị em, từ giờ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc ổn định mỗi đêm ba lần!]