Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 61

Sàn nhà vệ sinh được lát gạch men cao cấp, luôn được lau dọn sạch sẽ từng phút từng giây.

Cũng rất sáng sủa.

“Xoạt——” Âm thanh xả nước từ buồng vệ sinh cuối cùng vang lên.

Hai người phụ nữ đứng trước gương lau tay nhìn nhau, rất ngạc nhiên khi biết trong nhà vệ sinh còn có người khác.

“Cạch.” Âm thanh khóa cửa vang lên.

An Văn bước ra ngoài, đi giày cao gót, vẻ mặt điềm tĩnh đi đến bồn rửa tay, hai tay đặt dưới vòi nước, tự động cảm ứng và chảy nước.

Âm thanh nước chảy vào tai rất rõ ràng.

An Văn từ từ rửa tay.

Cô không nhìn sắc mặt của hai đồng nghiệp, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chần chừ, rồi họ chuẩn bị rời đi.

An Văn thu tay lại, tiếng nước ngừng, nhẹ nhàng gõ ngón tay.

“Xin lỗi nhé.” An Văn lên tiếng. Cô rút một tờ giấy, từ từ lau tay, không nhìn sang, “Hôm nay cô có thể sẽ không kịp đi yoga đâu.”

Nói xong, cô mới liếc ánh mắt qua.

Các đồng nghiệp mặt đỏ bừng, kéo nhau vội vã rời đi.

An Văn lau khô nước trên tay, vo viên giấy lau và ném mạnh vào thùng rác.

Cô trở về chỗ làm việc, hoàn thành nốt công việc còn lại trên tay.

Cái màn tự bộc phát vừa rồi của cô trong nhà vệ sinh chắc hẳn đã lan truyền, không còn ai giao thêm việc mới cho cô.

An Văn có chút rảnh rỗi, cô muốn rủ Cố Tranh ăn tối. Nhưng cô không hỏi trực tiếp mà rất khéo léo đi hỏi Kim Mậu.

Thật đáng tiếc, buổi tối Cố Tranh có hẹn ăn cơm.

An Văn lại rủ Trần Thư Nghiên.

Rất không may, Trần Thư Nghiên cũng bận.

An Văn tức tối, liếc nhìn đồng hồ, sắp hết giờ làm.

Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đang thu dọn được một nửa thì một đồng nghiệp nam ôm tập tài liệu bước đến trước bàn làm việc của An Văn.

Chưa đợi đồng nghiệp nam mở miệng, An Văn đã lên tiếng trước:
“Đổi người băt nạt đi! Tôi không có hứng thú chơi cùng các người đâu!”

Âm lượng của cô đủ để cả nhóm đồng nghiệp nghe thấy.

Huống chi lúc này xung quanh im lặng hơn thường ngày.

An Văn cười thầm, hiểu rõ sự tình.

Người này chắc chắn đến để thăm dò thái độ của cô sau khi biết mình bị bắt nạt, tất cả mọi người đều đang nhìn xem.

Thật nực cười, bắt nạt người khác bị lộ rồi mà còn muốn thăm dò xem có thể tiếp tục bắt nạt được không.

Rốt cuộc là ai cho bọn họ sự tự tin và mặt mũi đó chứ!

An Văn lướt mắt nhìn thời gian một cách thản nhiên, nhanh chóng tắt máy tính, xách túi lên và đứng dậy.

Cô giơ tay, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào nhìn quanh một vòng:
“Hẹn gặp lại ngày mai!”

Nói xong, cô ngẩng cao đầu sải bước rời đi.

Thực ra cô chẳng hề thoải mái như vẻ bề ngoài. Về đến nhà cô ôm gối sofa đấm một hồi lâu.

Sau đó còn gọi điện cho Trần Thư Nghiên, trong điện thoại vừa phàn nàn vừa tức giận mắng mỏ.

Thật không ngờ mình lại bị đùa giỡn!

Hơn nữa còn bị đùa suốt một tháng trời!

Cô chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục này!

Nghĩ đến thôi mà cô đã giậm chân.

Còn có… sự tủi thân.

Chỉ có cô mới biết, cô đã nỗ lực đến mức nào, đã mong muốn làm tốt công việc này ra sao.

Hôm sau An Văn vẫn giữ vẻ ngoài thờ ơ như chẳng quan tâm, đi làm như thường lệ.

Cô bước vào văn phòng, vui vẻ chào hỏi đồng nghiệp một cách đầy năng lượng.

Sau chuyện xảy ra hôm qua, các đồng nghiệp đều lộ vẻ lúng túng, ngượng ngập, không biết nên phản ứng thế nào.

Trong lòng An Văn đắc ý, nếu nói về sự mỉa mai, cô tuyệt đối không muốn thua.

Nhìn thấy họ khó chịu, tâm trạng cô mới dễ chịu hơn một chút.

An Văn hoàn toàn rảnh rỗi, thậm chí cô còn có thời gian đi uống trà chiều, tự mình xuống quán cà phê gần đó mua một ly cà phê.

Cô còn ghé máy bán hàng tự động mua thêm đồ ăn vặt.

Cô mua một gói kẹo nougat, túi to đùng, nhưng khi mở ra lại chỉ có năm viên.

Làm ăn đáng ghét!

An Văn nhét những viên kẹo nougat bọc giấy mềm vào túi áo rồi ném cái túi bao bì đi.

Tay cầm ly cà phê siêu to, miệng nhai viên kẹo nougat dính răng, cô vừa bước lên thang cuốn thì từ xa đã thấy bạn trai mình đi xuống từ cầu thang.

Cố Tranh mặc bộ vest màu xanh đen, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng được cắt may tinh tế, tôn lên vòng eo thon và đôi chân dài đầy nam tính.

Sau lưng anh chỉ có một người đi theo – Lương Thảo.

Thế là An Văn lập tức quay đầu, chọn đi cầu thang bộ.

Cố Tranh nhìn thấy An Văn, rõ ràng cũng khá bất ngờ.

Từ ngày An Văn đến làm việc ở tập đoàn Bách Gia, họ chưa lần nào tình cờ gặp nhau.

Không đúng.

Có một lần họ đã chạm mặt nhưng anh không nhìn thấy cô, phải đến khi cô gửi ảnh và nhắn tin làm nũng anh mới biết rằng hai người đã đi lướt qua nhau.

Khóe môi Cố Tranh hơi cong lên, ánh mắt anh khóa chặt vào cô.

Hôm nay cô mặc rất mát mẻ, buộc tóc đuôi ngựa cao, tay ôm ly cà phê to như khuôn mặt, cười rạng rỡ.

Cách nhau hai mét, cô bất ngờ dừng bước, cúi người chào với vẻ nghiêm túc:
“Chào Cố tổng.”

Đáng yêu chết đi được.

Cố Tranh cũng dừng lại, cúi nhìn cô, không nhịn được cười:
“Chào cô.”

An Văn ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quanh, không thấy ai.

Cô cười tít mắt, nhanh chóng bước lên vài bậc, khi lướt qua anh thì nhét một thứ gì đó cứng cáp vào tay anh.

Cố Tranh bước ra khỏi cửa công ty.

Hôm nay trời nắng đẹp, gió nhẹ mơn man.

Anh mở lòng bàn tay ra, trên tay là một viên kẹo bọc giấy mềm.

Anh cầm viên kẹo lên, đưa lên cao một chút.

Ánh nắng xuyên qua lớp giấy kẹo, lộ ra viên kẹo nougat bên trong.

Khóe môi anh vô thức cong lên, rồi nhét viên kẹo vào túi áo.

Đến thứ Sáu, An Văn vẫn chẳng có việc gì để làm.

Cuối tuần này trùng với ngày Thanh Minh nên được nghỉ ba ngày.

Có lẽ vì kỳ nghỉ dài đang đến gần nên buổi chiều nay văn phòng ồn ào hơn thường lệ.

Lúc này sắp hết giờ làm, mấy đồng nghiệp xung quanh đều công khai lười biếng, bàn tán về kế hoạch du lịch trong kỳ nghỉ.

An Văn cũng đang tính toán, dự định dùng số tiền lương ít ỏi mua quà tặng gia đình mang về.

Đột nhiên, một xấp tài liệu bị ném lên bàn làm việc của cô với lực không nhỏ.

Tiểu Na đứng bên cạnh bàn của An Văn, tay chỉ vào xấp tài liệu:
“Đối chiếu lại với số liệu mới nhất từ khách hàng, cần dùng ngay ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, cảm ơn.”

Nói xong, cô ta quay người bước đi.

An Văn đưa tay kiểm tra độ dày của xấp tài liệu, từ từ gọi:
“Chị Tiểu Na!”

Tiểu Na quay lại, nhìn xuống cô với thái độ cao ngạo:
“Còn gì không rõ à?”

An Văn nhếch miệng cười gượng, đẩy nhẹ xấp tài liệu:
“Sắp tan làm rồi, tôi không làm kịp đâu.”

Tiểu Na liếc qua xấp tài liệu, giọng nhẹ bẫng:
“Vậy thì làm thêm vào kỳ nghỉ Thanh Minh đi.”

Nói xong, lại định quay đi.

Nụ cười trên môi An Văn biến mất, cô lớn tiếng hơn:
“Kỳ nghỉ tôi đã có kế hoạch rồi!”

Cô lại mỉm cười, từ chối thẳng:
“Xin lỗi, tôi thật sự không giúp được chị!”

Tiểu Na khoanh tay trước ngực, giọng điệu dạy dỗ:
“Người trẻ thích chơi thì cứ chơi, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành. Thời gian thì tự điều chỉnh đi, chuyện này không cần tôi phải dạy cô, đúng không?”

Nói xong, cô ta không để An Văn có cơ hội phản bác, quay người bỏ đi.

An Văn từ từ thở ra một hơi, sau đó đứng bật dậy, ôm xấp tài liệu trên bàn.

Dưới ánh mắt theo dõi của các đồng nghiệp trong nhóm, cô bước đến bàn làm việc của Tiểu Na, trả lại xấp tài liệu y như cũ, đặt mạnh xuống bàn.

Cô xem như đã hiểu rõ, dù cô có đối phó hay không thì bọn họ cũng vẫn muốn tiếp tục bắt nạt cô nên lần này cố tình ra oai phủ đầu.

Tiểu Na ngẩng đầu lên, nhíu mày trừng mắt:
“Cô làm gì vậy?!”

“Làm gì ư?” An Văn chỉ tay vào xấp tài liệu:
“Tôi chỉ muốn hỏi, từ khi nào đây trở thành công việc của tôi, mà tôi phải tự điều chỉnh thời gian để hoàn thành?”

Tiểu Na vỗ mạnh bàn, đứng dậy đầy khí thế:
“Từ bây giờ, đây chính là công việc của cô!”

Ha!

An Văn cười nhạt, không nhượng bộ chút nào:
“Sao cơ? Công việc của chị chỉ cần vứt lên bàn tôi thì thành công việc của tôi à? Ai cho chị cái quyền đó?”

“Tôi cần ai cho quyền à?”

“Không cần à?” An Văn trợn tròn mắt, vẻ mặt ngây thơ:
“Chị phải biết rằng, tôi sẵn sàng giúp đỡ công việc của chị là vì tôi muốn, nhưng giờ tôi không muốn nữa, hiểu không?”

“Cô… cô dám từ chối?”

“Ừ.” An Văn gật đầu nhẹ nhàng, giọng đầy thách thức:
“Thì sao?”

Tiểu Na sững sờ vài giây, sau đó bật cười đầy nham hiểm:
“Thế thì cô đừng mong qua được kỳ thực tập.”

Lời đe dọa này!

Buồn cười thật!

An Văn nhìn Tiểu Na bằng ánh mắt lạnh lùng, bình thản đáp:
“Chị còn có khả năng đó sao? Tôi sẽ chờ xem.”

Nói xong, cô quay đầu bước đi trở về chỗ ngồi của mình với dáng vẻ đầy tự tin.

An Văn vốn nghĩ rằng việc bị bắt nạt chỉ là một kiểu bắt nạt người mới chỉ dừng lại giữa các đồng nghiệp.

Vậy mà, khi trưởng phòng Trương đứng trước mặt cô, cô thực sự bất ngờ.

Trưởng phòng Trương dùng giọng chất vấn:
“An Văn, nghe nói cô không chịu phối hợp làm việc?”

Bình Luận (0)
Comment