An Văn không phải là không muốn phối hợp làm việc.
Cô liếc nhìn Tiểu Na, người đang đứng phía sau lưng trưởng phòng Trương với vẻ mặt hống hách nhờ hơi người khác, và lập tức hiểu ra vấn đề.
Hóa ra, cô đã bị tố cáo.
Ban đầu An Văn chỉ nghĩ rằng mình sắp nghỉ việc, chuyện bị bắt nạt cũng không phải điều gì đáng tự hào, coi như là bài học để trưởng thành.
Nhưng không ngờ bọn họ lại ra tay trước.
An Văn đứng lên, giữ thái độ bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, trình bày rõ sự thật:
“Trưởng phòng Trương, không phải tôi không muốn phối hợp công việc. Từ ngày đầu vào làm, tôi đã cố gắng hết sức để phối hợp. Thời gian làm thêm giờ của tôi là một thực tế khách quan. Tôi chưa từng phàn nàn bất cứ điều gì. Chỉ là tôi không ngờ, vì tôi là thực tập sinh, là người mới, mà các anh chị tiền bối lại xem tôi như lao động miễn phí, không dùng thì phí, và đẩy tất cả công việc của mình lên đầu tôi, thậm chí còn…”
“Đủ rồi!” Trưởng phòng Trương mất kiên nhẫn giơ tay cắt ngang lời cô, sau đó giọng điệu đầy vẻ dạy bảo:
“Tôi hiểu ý cô rồi. Ý cô là công việc quá vất vả, đúng không? An Văn, người mới vào làm chưa quen việc nên hiệu suất thấp là chuyện bình thường. Nếu công việc không hoàn thành mà dẫn đến việc tăng ca thì nên tự tìm nguyên nhân ở bản thân mình chứ không phải đổ lỗi, hiểu không?”
Đôi mắt An Văn hơi mở to, ý của cô hoàn toàn bị bóp méo!
Cô lại lên tiếng, ngắn gọn và rõ ràng:
“Không phải vậy đâu, trưởng phòng Trương! Chính tai tôi nghe họ nói đang bắt nạt tôi, tất cả công việc họ không muốn làm thêm giờ đều đẩy cho tôi!”
Trưởng phòng Trương khẽ quay đầu, nhìn quanh các đồng nghiệp, lạnh giọng hỏi:
“Thật vậy sao?”
Hỏi như vậy, đương nhiên chẳng ai dám lên tiếng.
An Văn cảm thấy thật nực cười.
Hỏi như thế thì có ý nghĩa gì?
Trưởng phòng Trương lại nhìn An Văn, giọng điệu đầy vẻ dạy bảo:
“Người trẻ không nên sợ khó khăn, hãy học hỏi và tiến bộ trong công việc, mọi người đều trải qua giai đoạn này.”
Chỉ với hai ba câu, chị ta đã phủ nhận toàn bộ nỗ lực một tháng qua của An Văn, còn gắn cho cô cái mác không chịu khó.
An Văn, một cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm xã hội, trong lúc kích động đã vội vàng cãi lại:
“Tôi đã nói rồi, tôi không sợ khó khăn! Là họ đang bắt nạt tôi! Chị không hiểu sao? Không nắm được trọng điểm à?”
“An Văn, chú ý thái độ của cô!” Trưởng phòng Trương nặng giọng, “Cô dùng thái độ này với tôi, liệu mâu thuẫn với đồng nghiệp có phải là do lỗi của cô không?”
“Tôi…” An Văn nghẹn lời.
“Thôi được rồi!” Trưởng phòng Trương không có ý định nghe thêm, chất vấn:
“Cô nói mọi người đang bắt nạt cô? Cô nghĩ rằng giúp đồng nghiệp chia sẻ công việc là họ bắt nạt cô sao? Cô còn nhớ ngày đầu tiên đi làm, tôi đã nói gì không? Cô đã trả lời thế nào?”
An Văn giận đến mức đầu óc quay cuồng, không nhớ nổi gì cả.
Trưởng phòng Trương chậm rãi nói, như muốn giúp cô nhớ lại:
“Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã nói rằng, ‘Gần đây mọi người đều rất bận, mong cô cố gắng hết sức hỗ trợ mọi người.’ Khi đó, cô trả lời, ‘Vâng, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình’ cô quên rồi à?”
An Văn nheo mắt, cô nhớ ra rồi.
Quả thực trưởng phòng Trương đã nói như vậy.
Nhưng…
Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Câu nói đó nghe rất trung lập, có thể được diễn giải theo nhiều hướng khác nhau.
Ví dụ, lúc đó cô hiểu nó theo hướng tích cực, thiện ý.
Nhưng bây giờ nó giống như một cái bẫy được giăng sẵn, khiến cô không thể giải thích gì mà không bị coi là lười biếng hoặc trốn tránh công việc.
Như thể bị mắc xương cá trong cổ họng, nuốt không được, nhổ không xong.
Trưởng phòng Trương hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Tiểu Na.
Tiểu Na lập tức bưng xấp tài liệu, đặt trước mặt An Văn.
Trưởng phòng Trương lại nói:
“An Văn, vất vả cho cô rồi.”
An Văn nhìn gương mặt cao ngạo của hai người trước mặt, đầu lưỡi cô lướt qua môi, cười nhạt:
“Tôi không làm!”
Trưởng phòng Trương hít một hơi sâu, giọng điệu đầy hàm ý:
“An Văn, với thái độ như vậy, tôi không thể giữ cô lại được.”
An Văn bật cười nhạt, hỏi:
“Trưởng phòng Trương, việc tôi bị bắt nạt, là do chị chỉ đạo phải không?”
An Văn tuy thiếu kinh nghiệm xã hội nhưng không phải ngu ngốc.
Diễn biến sự việc đến mức này, cô không thể không nghĩ đến khả năng có người đứng sau thao túng.
Cô tự hỏi từ khi vào làm, bản thân không hề đắc tội với ai. Dù có vô tình làm phật lòng người khác thì số người đó cũng rất ít.
Thế nhưng, đây không phải là hành động của một hai đồng nghiệp mà là cả nhóm đồng nghiệp cùng nhắm vào cô, bắt nạt cô.
Hành động thống nhất như vậy, nhất định phải có một người có quyền lên tiếng đứng sau chỉ đạo thì mới thực hiện được.
Nhưng An Văn không ngờ, người đó lại chính là trưởng phòng Trương.
Thảo nào!
Là lãnh đạo, biết có mâu thuẫn giữa cấp dưới, việc đầu tiên chị ta làm không phải là nói chuyện riêng để tìm hiểu sự thật, mà lại để mâu thuẫn công khai trước cả phòng ban, dưới ánh mắt của mọi người.
Ngay từ đầu, từng câu nói của trưởng phòng Trương đều có ý dẫn dắt, định hình cho An Văn cái danh “không chịu phối hợp công việc”.
An Văn thậm chí còn nghĩ, liệu sự tức giận khiến cô lỡ lời hiện tại có phải cũng nằm trong tính toán của trưởng phòng, như một chiêu tự vệ được dàn dựng sẵn.
Rốt cuộc, với thái độ “cấp dưới chống đối cấp trên” của cô lúc này, toàn bộ phòng ban đều tận mắt chứng kiến, ai cũng trở thành nhân chứng.
Trưởng phòng Trương cau mày:
“Cô vừa nói gì?”
An Văn không hề sợ hãi, dựa vào chính cảm xúc thật của mình, lặp lại câu hỏi, lần này giọng càng mạnh mẽ hơn:
“Tôi hỏi chị, việc tôi bị các đồng nghiệp trong nhóm bắt nạt, có phải là do chị chỉ đạo không?”
Có lẽ không ngờ An Văn dám nói thẳng như vậy, trưởng phòng Trương liền thể hiện quyền uy của mình:
“An Văn, cô đang chất vấn tôi sao? Cô hãy tự nhìn lại vị trí của mình đi! Đợi đến ngày cô ngồi vào vị trí của cấp trên tôi rồi hãy chất vấn tôi!”
An Văn không chấp nhận kiểu áp chế bằng luận điệu “kẻ thấp hơn phải nhịn”, liền chế giễu:
“Là tôi không được hỏi, hay là chị không dám trả lời? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người diễn giải bốn chữ ‘dựa thế hiếp người’ xuất sắc đến vậy!”
Nói xong, cô mỉm cười, hơi nghiêng người về phía trước, không khách sáo mà vỗ tay vài cái.
Sắc mặt trưởng phòng Trương thay đổi, tức giận đến đỏ bừng. Chị ta tiện tay rút từ bàn làm việc bên cạnh một xấp giấy, chẳng cần biết bên trong là gì, rồi ném thẳng vào An Văn.
An Văn phản ứng không kịp, chỉ kịp nhắm mắt theo bản năng.
Cô cảm nhận được xấp giấy đập vào ngực mình.
Rõ ràng không nặng nhưng lại khiến cô nghẹn thở.
Sau đó xấp giấy rơi xuống đất, tản ra khắp nơi.
An Văn mở mắt, cúi đầu.
Hai tờ giấy che mất đầu ngón chân cô.
Toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng đều im bặt, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng cây kim rơi.
Trưởng phòng Trương bước tới hai bước, đôi giày cao gót phát ra tiếng “cộp cộp” trên sàn, nghe rất chói tai.
“An Văn, chẳng phải cô nói Tiểu Na không có tư cách ra lệnh cho cô sao? Vậy tôi thì có tư cách chứ?” Chị ta cười nhạt, tiếp lời:
“Công việc của cô bây giờ là lập tức nhặt những tờ giấy này lên, photocopy mười bản và nộp cho tôi.”
Đây là sự chèn ép, sỉ nhục, và giẫm đạp công khai vào lòng tự trọng.
An Văn chưa bao giờ bị làm nhục đến mức này, và lúc này, cô không còn muốn giữ thể diện nữa.
Cô chỉ muốn ăn miếng trả miếng!
An Văn định cầm lấy một xấp tài liệu và ném trả, nhưng cô bỗng nghe thấy một tiếng hít thở gấp gáp kèm theo lời gọi:
“Tổng Cố tổng… Cố tổng!”
Tiếp theo đó là những lời chào rụt rè đầy lo lắng vang lên từ nhiều người trong phòng.
Sự xuất hiện của anh đột ngột đến mức khó tin.
Đối diện với những lời chào, Cố Tranh hoàn toàn không phản ứng. Anh mặc quần tây màu tối, sơ mi trắng, không khoác áo vest, và không có ai đi cùng.
Anh bước thẳng về phía trước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt An Văn.
Cô gái trẻ tức đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hiện tại, cô cắn chặt răng, ánh mắt như đang cảnh cáo: “Đừng đến gần tôi.”