Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 66

Cô đã say rồi, thật sự đưa cô về nhà thì anh cũng phải ở lại chăm sóc.

Vì vậy về nhà anh cũng không phải không được.

Phòng khách nhà Cố Tranh chưa từng được sử dụng, tuy nói có dọn dẹp đúng giờ nhưng không biết có phải vì không dùng đến, nhân viên dọn dẹp có sơ suất trong vấn đề vệ sinh không.

Anh bế cô vào phòng mình, cởi giày cho cô, cởi tất cho cô, đắp mền xong, bắt đầu chỉnh trang lại vẻ chật vật của mình.

Anh cởi áo khoác ra, áo sơ mi bên trong cũng chẳng khá hơn là bao.

Anh thở dài một hơi, nhìn lên giường một cái.

Vài giây sau, thần thái anh dịu dàng xuống, cúi người qua, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.

Anh xắn tay áo lên, đi lấy khăn, sợ cô không thoải mái, định lau qua cho cô.

Khi mang khăn về, An Văn đã tỉnh.

Cô ngồi trên giường, tóc hơi rối, xoay đầu nhìn xung quanh.

Cố Tranh đi tới, ngồi bên giường, ngón tay móc cằm cô lên.

Mặt cô đỏ hồng, ánh mắt ngơ ngác.

Cả người trông rất vô tội.

Cố Tranh sợ cô sợ hãi, nhẹ giọng giải thích: “Em đang ở nhà anh, phòng của anh.”

An Văn chớp chớp đôi mắt to, mở môi ra, rồi từ từ khép lại: “Ồ.”

Anh gạt một cái tóc mai của cô: “Tỉnh rồi à?”

Cô chậm rãi gật đầu, giây sau lại nhanh chóng lắc đầu.

Cố Tranh bị sự đáng yêu của cô làm cho cười, giơ khăn trong tay ra ý  nói: “Anh lau cho em nhé?”

An Văn dừng hai giây, gật đầu.

Lau mặt, lau cổ, lau tay.

Cô rất ngoan phối hợp, sẽ ngẩng cổ lên, còn giơ cả hai tay lên.

Anh ngẩng lên mấy lần, đều chạm phải ánh mắt chăm chú của cô.

Cố Tranh cười hỏi: “Nhìn gì thế?”

Căn phòng yên tĩnh, bên giường có một ngọn đèn đứng màu vàng ấm, dưới ánh đèn tất cả đều dịu dàng.

An Văn chậm rãi chớp mắt một cái, lại thè lưỡi li.ếm li.ếm môi khô.

Cô ghé gần.

Rồi lại ghé gần.

Lại ghé gần nữa.

Cô chỉ trừng đôi mắt to vô hại đó, đột nhiên giơ tay lên, phát động tấn công vào mặt anh.

Nhưng vẫn bị Cố Tranh gọn gàng bắt được bàn tay đang quậy phá.

Khăn ướt rơi xuống mép giường, rồi “bộp” một tiếng, rơi xuống thảm, kèm theo tiếng r.ên r.ỉ nũng nịu của cô gái.

Cô giật cổ tay, nũng nịu phàn nàn: “Không thể chạm vào kính của bạn trai sao? Trên đời này không có đạo lý như vậy! Cố Tranh, anh không nói lý!”

Anh không buông tay ra.

Cô mím môi, bất ngờ vươn cổ lao về phía trước, “chụt” hôn anh một cái.

Như đang hối lộ vậy.

Lại hôn thêm một cái nữa.

Rồi bắt đầu làm nũng nịnh nọt, đưa ra yêu cầu: “Cho em chạm một chút đi, chạm một chút thôi mà.”

Cố Tranh không hiểu tại sao An Văn lại bám riết chiếc kính của mình, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, đặc biệt là đôi mắt long lanh ngấn nước, anh chẳng do dự gì mà buông cổ tay cô ra.

Cô gái nhỏ lập tức cười đến híp cả mắt, rất đẹp.

Cô đưa tay lại gần, nhưng rồi đứng khựng giữa không trung.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây…

Cô chớp chớp mi, một tay vén mền đang vướng víu, quỳ thẳng người dậy, với một tư thế rất thành kính, hai tay tháo kính của anh ra.

Cô hơi nghiêng đầu, không nhúc nhích, rất nghiêm túc đánh giá anh.

Cố Tranh bị ánh mắt ngắm nghía như vậy làm cho bất đắc dĩ phải cười, anh đưa tay nâng khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hỏi: “Nhìn gì thế?”

Cô khẽ cắn môi, giọng có chút mũi: “Sao anh vẫn chưa biến hình?”

“Hả?” Anh không hiểu.

Thực ra cô nói mấy câu tối nay anh đều không hiểu lắm.

Nghĩ cô chắc vẫn còn say, anh định dỗ cô ngủ trước đã.

Nhưng anh chưa kịp làm gì, cô gái nhỏ quỳ trước mặt đã giơ bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh.

Cô di chuyển thân thể, áp sát vào anh, ánh mắt long lanh: “Cố Tranh, anh nên biến hình rồi.”

Anh không đáp lời, chỉ nhíu mày không hiểu.

An Văn hạ tầm nhìn xuống, dừng lại ở môi Cố Tranh: “Như thế này này.”

Giọng cô nhẹ nhàng, như lông vũ phất qua chóp mũi anh.

Cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, nghiêng đầu chủ động hôn lên.

Đôi môi mềm mại từ từ nghiền ngẫm, trong độ ẩm ướt, mang theo hương rượu nhạt nhòa.

Tất cả những gì cô làm đều là học theo anh, vụng về đến mức đặc biệt lay động lòng người.

Cố Tranh vẫn không đáp lại, An Văn liền sinh lòng e ngại.

Trong hơi thở đan xen, đôi môi cô hơi rời đi, mở mắt ra nhìn anh.

Giọng cô rất buồn bã: “Em hôn không tốt sao?”

Thân thể áp sát, cô vô ý cọ một cái.

Yết hầu anh trượt lên xuống.

Anh là một người đàn ông rất bình thường.

Đáy mắt sóng trào dâng động, trong lòng bùng nổ rồi lại kìm nén.

Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô, giọng hơi khàn: “Tốt.”

An Văn nhếch môi cười, lại hôn lên.

Anh dịu dàng đáp lại cô.

Ban đầu, là dịu dàng, là kiềm chế.

Sau đó trở nên mất kiểm soát.

Nụ hôn của anh theo má cô, lang thang đến dái tai, nắm lấy vai run rẩy của cô, môi lưỡi ngậm cắn trêu đùa.

Hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề, không ngừng r.ên r.ỉ khiến lòng người ngứa ngáy.

Còn gọi tên anh.

Cố Tranh…

Cố Tranh…

Cố Tranh…

Như đau đớn, lại như mời gọi.

Càng giống tiếng trống trận vang vọng.

Cánh tay anh ôm cô càng lúc càng chặt, chỉ muốn nhét cô vào trong cơ thể.

Không biết không hay, An Văn ngã ngửa xuống giường.

Cố Tranh cảm thấy toàn thân như có kiến bò, khó chịu vô cùng, chỉ muốn chiếm hữu, muốn ph.át tiết.

Qua lớp vải len mềm mại, tay anh đặt lên eo cô, mang theo chút sức mạnh, vô thức lướt lên xuống.

Cô cảm thấy ngứa, đưa tay đẩy ra, lập tức bị anh khóa ngược lên trên đầu.

Anh nhìn cô.

Cô nằm d.ưới thân anh.

Từ trên xuống dưới.

Tóc cô rối bời xõa ra.

Mắt cô long lanh ngấn nước.

Môi cô bị mút đến như đóa hoa nở rộ.

Cổ thon của cô, xương quai xanh sâu dù đang nằm.

Ngực cô phập phồng vì hơi thở nặng nề.

Eo thon trắng nõn của cô…

Áo cô vốn đã ngắn.

Giữa áo len màu tím nhạt và quần jean màu nhạt, một đoạn eo thon trắng nõn.

Lòng bàn tay anh, phủ lên làn da mịn màng.

Không thể kiểm soát được nữa.

Áo bị đẩy hết lên trên, lòng bàn tay nóng bỏng v.uốt ve cô, mặc kệ cô run rẩy nhẹ.

Anh cắn mút môi cô, cổ cô, xương quai xanh.

Tiếp tục xuống dưới.

“Ah!” An Văn đột nhiên kêu lên một tiếng, “Đau~”

Đây là thực sự kêu đau.

Cố Tranh lập tức buông An Văn ra, chống người nửa nâng khỏi người cô.

Cô đẫm nước mắt.

Cố Tranh lo lắng, đầu ngón tay vén tóc mai trên má cô, nói trong hơi thở chưa đều: “Sao vậy?”

“Lưng~” Cô r.ên rỉ.

Cố Tranh phản ứng nửa giây, ôm An Văn dậy.

Lúc này mới thấy dưới lưng cô, chiếc kính đã bị đè hỏng.

Cố Tranh kiểm tra lưng An Văn.

Làn da trắng nõn, một vệt đỏ sưng.

An Văn đưa tay ra sau sờ, nức nở: “Đau quá.”

“Không sao.” Cố Tranh nắm lấy tay An Văn, “Ngày mai sẽ khỏi.”

Cô rất ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, hít vào một cái.

Anh kéo áo cô xuống, che đi làn da.

Trong mắt anh có chút đỏ ngầu, khẽ nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

Cô dựa vào ngực anh, nhắm mắt khẽ cọ, rất dịu dàng lầm bầm: “Không sao.”

Cô vẫn còn say phải không?

Cố Tranh nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên xuống vài lần, thở dài thật sâu.

Anh vừa rồi… thật sự là phát điên rồi.

Không đầy hai phút, An Văn đã không còn động tĩnh.

Cô ngủ mất rồi.

Cố Tranh đặt An Văn xuống, đắp lại mền.

Sáng sớm.

An Văn đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu.

Cô lăn qua lăn lại vài vòng trên giường rồi mở mắt ra.

Đầu óc cô như bị đứt mạch.

Đây là đâu?

Phong cách trang trí đơn giản kiểu Trung Hoa.

Cố Tranh?

Thần kinh An Văn run lên, đôi mắt hạnh mở to, chống người ngồi dậy.

Cô lấy đầu ngón tay chạm nhẹ vào thái dương.

Cố gắng hồi tưởng.

Tối qua, cô say rồi.

Làm sao đến được nhà Cố Tranh, cô hoàn toàn không nhớ nổi.

Cô chỉ nhớ được khi tỉnh lại thì đã ở trong nhà của Cố Tranh.

Anh lau mặt, lau tay cho cô.

Rồi sau đó…

An Văn chợt nhớ ra những hình ảnh trong đầu, hít một hơi, lấy tay che mặt.

Cô đã tháo kính của anh ra, hôn anh.

Sau đó…

An Văn lại hít vào một hơi, lấy tay che miệng.

Anh đè cô xuống giường và hôn.

Còn vén áo cô lên, vuốt ve.

Tim An Văn run rẩy, toàn thân tê dại như bị điện giật, ngã ngửa xuống giường.

Trong lòng cô ríu rít kêu lên, cuốn chặt mình trong mền như một con nhộng.

Sau đó nữa…

Cô tỉnh dậy, căn phòng rất tối, cũng không có ai, cô thấy phòng tắm có ánh đèn yếu ớt, cô xuống giường, lảo đảo sờ soạng đi tới.

Cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng chói chang khiến cô không mở được mắt trong thoáng chốc.

Từ bên trong tỏa ra hơi lạnh buốt như từ hầm băng.

Qua hai giây sau, An Văn hé mắt ra.

Người đàn ông trước mặt quấn áo choàng tắm màu trắng, vạt áo trước ngực hơi lỏng lẻo, để lộ làn da trắng lạnh, trên cổ có những đường gân xanh ẩn hiện dưới da, còn có vài vết đỏ rối loạn như bị cào.

An Văn ngẩn người vài giây, ngón tay co lại, tìm lại khả năng điều khiển, rồi cô giơ tay kéo áo choàng của anh: “Cố Tranh, em muốn xem thử”

Bình Luận (0)
Comment