Ký ức quay về đêm qua, nửa đêm.
Ánh đèn phòng tắm trắng chói.
Cố Tranh đứng đối diện An Văn, bóng dáng anh bao phủ lấy cô.
Anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.
Tay anh rất lạnh, lạnh đến mức cô run rẩy.
Nhưng An Văn không từ bỏ, lại giơ tay kia lên định kéo áo choàng của Cố Tranh.
Kết quả tất nhiên là cả hai tay đều bị bắt.
An Văn không thoát được sự kiềm chế, không đạt được mục đích, qua lại vài lần thì bực bội, trượt dọc tường ngồi xuống đất, giả vờ khóc la lên: “Em chỉ muốn xem thôi! Keo kiệt! Em chỉ muốn xem bạn trai của mình! Keo kiệt! Đàn ông keo kiệt!”
Nói sao nhỉ?
Nếu An Văn tự nhìn thấy mình làm nũng như một đứa trẻ ngỗ ngược thế này thì chắc cô cũng không nhịn được mà muốn đá cho một phát.
Nhưng Cố Tranh không đá cô.
Anh ngồi xuống.
Vì không đeo kính nên mắt hơi nheo lại, kiên nhẫn khuyên bảo: “An Văn, em đang say, cho em xem rồi em không nhớ thì không phải thiệt sao?”
An Văn ngước mắt nhìn Cố Tranh, tầm nhìn dần dần tập trung.
Tóc anh ướt, đuôi tóc còn đọng giọt nước.
Có lẽ vì trán bị che khuất nên đường nét gương mặt trở nên rất dịu dàng.
Đuôi mắt dường như đỏ hơn bình thường.
An Văn không nhịn được, ngửa cổ lên khẽ mổ môi anh.
Môi anh rất lạnh.
An Văn rút lui về, cắn môi, rất ấm ức: “Vậy làm sao đây?”
Cô nhấn mạnh: “Em rất muốn xem.”
Anh rất hào phóng: “Đợi em tỉnh rồi xem.”
An Văn suy nghĩ một lúc.
Những gì Cố Tranh nói rất có lý.
Xem rồi không nhớ thì thiệt thòi.
Cô không thể thiệt thòi.
Vẫn là đợi tỉnh rồi xem.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi.”
“Bây giờ.” Đầu ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào trán cô, “Lên giường ngủ, được không?”
An Văn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây người hai giây, ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đỡ cô đứng dậy, cô chê anh quá lạnh, không cho anh đỡ.
Cô đi về phía giường được vài bước, lại xoay người, bị người đàn ông cao hơn cô một cái đầu chặn lại.
Cố Tranh lại chạm vào trán An Văn, ra lệnh: “Xoay người, đi thẳng.”
An Văn lắc đầu: “Em chưa vệ sinh!”
“Anh đã lau mặt cho em rồi.”
“Còn đánh răng?” Cô chỉ vào miệng, nhe hàm răng trắng nhỏ.
Cố Tranh: “…”
Hai người đứng trước bồn rửa mặt, An Văn từ chối dùng bàn chải đánh răng mới mở, làm nũng: “Em không muốn cái này, em muốn bàn chải của em!”
Cố Tranh một tay chống trên mặt đá hoa cương, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, cúi đầu xuống thương lượng với cô: “Chịu khó một đêm.”
Cô lạnh lùng từ chối: “Không muốn!”
Anh vén những sợi tóc bên má cô, động tác dịu dàng, nhưng giọng điệu không khoan nhượng: “Vậy thì không có, An Văn.”
Cô liếc anh một cái, giả vờ ấm ức mà bĩu môi.
Anh rất chiều cô làm nũng, lấy ra nước súc miệng, dịu dàng dỗ dành: “Dùng cái này được không? Vị dâu đấy.”
Cô tuy say nhưng cũng biết điểm dừng, gật đầu.
An Văn ngậm một ngụm nước súc miệng, hai tay chống trên mặt đá hoa cương, ngửa đầu lên, nhắm mắt lại, cứ ùng ục súc miệng.
Cố Tranh thấy được rồi, nhắc: “An Văn, nhổ ra đi.”
Cô mở mắt ra, thu cằm lại, ngậm chặt miệng, liếc nhìn anh một cái đầy tinh nghịch.
Cái kiểu nhìn muốn làm chuyện xấu.
Cố Tranh phản ứng nhanh, một tay ấn lưng An Văn, một tay bóp má An Văn, bắt cô nhổ hết vào bồn rửa.
Sau khi lau miệng cho cô, bực bội bóp má cô, nhưng lại không nỡ làm cô đau, chỉ có thể tăng nặng giọng: “Bây giờ, đi ngủ!”
Người anh đã ấm lên.
An Văn vô thức ôm lấy eo Cố Tranh, dựa vào lòng anh: “Chưa thay quần áo, không thoải mái.”
Trước mắt cô là áo choàng hơi bị cọ mở ra.
Ý đồ xấu xa lập tức nảy sinh.
An Văn làm như không có chuyện gì, lại kéo áo choàng của Cố Tranh.
Cố Tranh kịp thời nắm cổ tay An Văn, gạt nguy hiểm ra, tiếp lời: “Chịu khó một đêm.”
Cô xoay cổ tay, vùng vẫy, từ chối: “Không muốn!”
Anh đành bế thẳng cô đi.
Một tay giữ cổ tay cô, một tay ôm eo cô, bế đi về phía phòng.
Áo cô hơi trượt lên, anh không dám chạm vào da cô, ngón tay cứng đờ mở ra.
Đặt cô lên giường, thuận tay kéo mền bọc lấy cô rồi ôm cô qua lớp mền: “Ngủ đi.”
Cô cựa quậy hai cái, không cựa được.
Một cái đầu lắc lắc, giọng nói nhão nhẹt làm nũng: “Không có tích tắc tích tắc, em ngủ không được.”
Tích tắc tích tắc gì chứ?
Cố Tranh chỉ thấy An Văn đang nói nhảm, anh phát hiện khi cô say rượu, dùng cứng rắn có hiệu quả hơn dùng mềm mỏng.
Anh giọng cứng rắn: “Bây giờ, nhắm mắt lại.”
An Văn ngẩng đầu, mắt long lanh: “Không có tiếng tích tắc, thật sự không ngủ được.”
Cố Tranh dừng lại nửa giây, vén những sợi tóc bên má cô: “Tiếng tích tắc gì?”
“Cái đồng hồ nhỏ của em.”
Đồng hồ nhỏ?
Cố Tranh nhớ ra rồi.
Lần trước ở Anh, vì cô bị ốm nên anh đón cô về khách sạn của anh, lúc đó cô có mang theo một cái đồng hồ nhỏ.
Sau khi về Thượng Hải cô cũng mang theo nó.
An Văn bị mền bọc lấy, tay chân không cử động được, càng thêm ấm ức trong lòng: “Nghĩ đến việc không có tiếng tích tắc là không ngủ được.”
Cô sắp khóc rồi.
Cố Tranh xoa đầu An Văn, không tự chủ đã dịu dàng xuống: “Không nghĩ đến nó được không?”
“Không được.” Cô hít hít mũi, vẻ mặt đáng thương, “Thật sự không được.”
Cố Tranh thua rồi, còn đang nghĩ có nên đưa An Văn về ngay bây giờ không.
Anh chợt nghĩ ra điều gì đó, đứng dậy đi vào phòng để quần áo.
Anh nhớ mình có một cái đồng hồ thạch anh, có tiếng kim giây chạy từng nhịp một.
Cố Tranh cầm đồng hồ quay lại phòng, thấy An Văn đang cựa quậy đáng yêu trên giường.
Anh đi tới, thả cô ra khỏi mền, đắp mền lại cho cô, đồng thời nằm xuống bên cạnh, tay cầm mặt đồng hồ, đặt gần tai cô.
Cô rất ngoan không động đậy nữa.
Cố Tranh hỏi: “Cái này, được không?”
“Suỵt.” Cô đặt ngón trỏ lên môi, mắt sáng long lanh nhìn anh, dùng giọng thì thầm, “Anh nói chuyện, em sẽ không nghe thấy tiếng tích tắc nữa.”
Ký ức cuối cùng là Cố Tranh nằm nghiêng trên giường, cầm đồng hồ thạch anh dỗ cô ngủ.
Vậy, họ đã ngủ cùng nhau sao?
Nhưng bây giờ anh đâu rồi?
Anh rời đi lúc nửa đêm? Hay là sáng sớm thức dậy rời đi?
Từng cảnh từng cảnh đêm qua như những thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô.
Màn hình như viết đầy hai chữ lớn: Mất mặt!
An Văn đấm ngực giậm chân trên giường, hận không thể lập tức chết ngay, biến mất.
Đột nhiên có tiếng “cạch” vang lên, tiếng khóa cửa bật ra.
An Văn lập tức giả chết.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần, rồi đệm giường hơi lún xuống.
Tim cô đập loạn, vô thức nắm chặt mền trong tay.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vùng thái dương của cô mang theo hơi thở nóng bỏng.
Sau đó đệm giường hơi nâng lên, tiếng bước chân xa dần.
Căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Có vẻ như anh chỉ đến xem cô đã tỉnh chưa mà thôi.
Qua một lúc lâu, An Văn mới mở mắt ra.
Ánh mắt cô hơi mông lung, ngón tay chạm vào vùng thái dương, khẽ mím môi rồi lại không kìm được mà cong lên.
Lại qua một lúc nữa, An Văn ngẩng đầu nhìn quanh.
Cửa phòng hé mở, có một khe sáng chiếu vào.
Bây giờ mấy giờ rồi?
An Văn tìm điện thoại.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Cô cầm lên xem, đã gần trưa rồi.
Có lẽ vì rèm cửa sổ chắn sáng nên trong phòng tối.
Đến giờ này rồi, theo lý thì cô nên dậy.
Nhưng cái giường này, cô thật sự không muốn dậy chút nào.
Nụ hôn không tiếng động vừa rồi, chỉ có thể có nghĩa là anh không chê cô tối qua nổi điên vì say rượu.
Nhưng cô, mất mặt quá!
An Văn đá chân, lăn lộn trên giường, một phút không chú ý ngã xuống đất.
Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến cô kêu lên một tiếng.
May mà dưới đất có thảm, vẫn ổn.
Nhưng đầu cô va vào tủ đầu giường gỗ thật, đau đến nỗi nước mắt lăn ra.
Cô co chân ngồi trên thảm, lòng bàn tay đặt lên chỗ bị va, muốn xoa nhưng không dám xoa.
Căn phòng tối đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu vào, rơi xuống tấm rèm đối diện An Văn, là màu vàng nhạt.
!!!
An Văn da đầu tê dại, không thấy đau nữa.
Cố Tranh đi vòng qua chân giường, bước đến trước mặt An Văn, trước tiên bật đèn lên sau đó bế An Văn lên đặt lại lên giường, không một động tác thừa.
Anh ngồi bên mép giường, quan sát cô: “Có va vào đâu không?”
Tóc Cố Tranh mềm mại rũ xuống che trán.
Anh mặc một chiếc áo thun dài tay cổ tròn màu xanh nhạt.
Anh như thế này, rất khác.
Khác với lúc mặc vest, cũng khác với lúc chỉ khoác áo choàng tắm.
Áo choàng tắm…
Trong đầu An Văn lập tức hiện lên hình ảnh Cố Tranh mặc áo choàng tắm, tóc ướt.
Tự nhiên, còn hiện lên cả hình ảnh cô đi giật áo choàng của người ta như một tên lưu manh, còn khóc lóc om sòm như một kẻ vô lại khi không được như ý.
Cô không biết nên để mắt nhìn đâu nữa, hoảng hốt tránh đi.
Cố Tranh bóp nhẹ cánh tay An Văn: “Có va vào đâu không?”
“Đầu.” Cô không nhìn anh, nhanh chóng chỉ vào đỉnh đầu, rất qua loa, “Va vào đầu.”
Anh đẩy kính một cái, lòng bàn tay ấn vào gáy cô, tiến gần: “Anh xem nào.”
Khoảng cách rút ngắn.
Nhiệt độ thân mật truyền qua.
Ngón tay anh vén tóc cô ra, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Có chóng mặt không?”
“Không chóng mặt.” Cô cắn môi.
“Chắc không sao.” Anh kiểm tra xong, nhắc nhở cô, “Nếu chóng mặt nhất định phải nói với anh ngay.”
Cô chậm mấy nhịp, mím môi gật đầu: “Ừm.”
Cô đảo tròn mắt, ánh mắt phiêu diêu, lông mi quạt lia lịa, không ngừng nghỉ.
Rất đáng yêu.
Cố Tranh nâng mặt An Văn lên, bắt cô nhìn anh, khẽ trêu: “Lần sau còn dám không?”