Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 69

Lời An Văn nói hoàn toàn trái với lòng mình.

Thực ra cô rất thích dáng vẻ của anh tối qua.

An Văn chột dạ, chuyển chủ đề: “Cố Tranh, hôm nay anh có việc gì không?”

Hôm nay là ngày Thanh Minh.

An Văn vẫn nhớ chuyện của Cố Nghiêu, nên nghĩ Cố Tranh liệu có phải về nhà.

Nhưng Cố Tranh lắc đầu: “Không có, sao vậy?”

“Vậy anh đi mua sắm cùng em nhé!” An Văn đặt chén xuống, hai tay đan lại, cười đầy tự hào: “Em vừa lĩnh lương mà, em muốn mua chút quà cho gia đình.”

Cố Tranh mỉm cười, gật đầu hiểu ý: “Được.”

An Văn vừa định cầm chén lên, sờ cổ mình, khẽ nói: “Chắc em phải về nhà tắm rửa, thay quần áo trước.”

Cố Tranh: “Không cần, anh đã chuẩn bị sẵn quần áo sạch cho em rồi.”

Sáng nay, khi tỉnh dậy, cơ thể mềm mại trong vòng tay, anh ngẩn người trong chốc lát. Đến khi hoàn hồn, khóe miệng anh không tự giác cong lên.

Thực ra tối qua không giống như An Văn nói, anh ngủ không ngon.

Ngược lại, anh ngủ rất ngon.

Anh dậy sớm, sợ làm cô thức giấc nên chỉ bật một chiếc đèn nhỏ.

Khi đắp mền cho cô, anh nhìn thấy dấu vết rõ ràng trên cổ cô. Những dấu vết ấy nhắc nhở anh rằng anh đã “bắt nạt” cô.

Vì vậy từ sáng sớm, quần áo sạch và một số đồ dùng cần thiết đã được anh nhờ người mang đến, cũng ghé phòng kiểm tra cô mấy lần, chỉ là cô vẫn chưa tỉnh.

Biết cô có thói quen ngủ nướng, lại nhớ tối qua cô khóc lóc than vãn đi làm cả ngày không được ngủ nướng nên anh không nỡ đánh thức. Ai ngờ cô lại rơi xuống giường mới tỉnh.

An Văn ăn xong, nằm trên chiếc ghế sofa thông minh bên cửa sổ kính, trò chuyện với gia đình qua WeChat.

Cô thẳng thắn nói mình đã nghỉ việc.

Nghỉ việc rồi đương nhiên phải về nhà. Huống hồ, cô sắp nhập học.

Cố Tranh đi tới trước mặt An Văn, đổi chế độ mát-xa nhẹ nhàng hơn cho cô: “Vừa ăn xong, đừng vận động quá sức, coi chừng khó chịu.”

An Văn cười híp mắt: “Cảm ơn Cố tổng.”

Cô tận hưởng cảm giác mát-xa thoải mái, ánh mắt chậm rãi hướng ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông ở thành phố này không có màu sắc.

Nhưng bây giờ trên cành cây đã nhú mầm xanh tràn đầy sức sống của mùa xuân.

Thật sự không nỡ rời xa.

An Văn nghỉ ngơi đủ, mang đồ Cố Tranh chuẩn bị đi tắm.

Cô xem qua, quần áo là kiểu áo sơ mi giản dị, cổ áo hơi cao, vừa đủ che cổ cô.

An Văn gãi gãi tai đỏ ửng, cầm chiếc váy đi kèm.

Kiểu dáng đơn giản, trang nhã, toát lên sự tri thức.

Cũng khá đẹp.

An Văn đặt đồ xuống, cởi quần áo trên người.

Cô đang cởi khóa áo lót, động tác khựng lại, cúi đầu.

Áo lót của cô là loại cotton, nền trắng, in hình hoa chuông hồng.

Nếu không nhầm, phong cách mà Cố Tranh thích hẳn là kiểu ren.

Ah!

Cô hôm qua không hề gợi cảm!

Giậm chân.

Hối hận!

Trong lòng có trăm ngàn nỗi hối hận!

Hơn nữa, nội y của cô lại còn… còn có lót thêm một nửa cúp.

Tối qua, anh ấy đã sờ thấy chưa nhỉ?

Vậy thì anh ấy đã biết sự thật là cô rất “phẳng” rồi sao?

An Văn cảm thấy mình đã lộ tẩy quá sớm, lại một lần nữa hối hận, trong lòng có cả vạn nỗi hối hận.

Sau đó cô vỗ vỗ hai má đỏ bừng, tự an ủi bản thân đừng nghĩ nữa.

Chuyện như thế này càng nghĩ càng vô ích.

Tắt đèn đi, ai cũng như ai.

Nhưng cô lại không thể tự lừa mình dối người.

Chưa kể thân hình của Cố Tranh trông rất đẹp.

Đặc biệt là tối qua, cổ áo choàng tắm đan chéo, để lộ làn da thoáng ẩn thoáng hiện.

Đúng rồi!

An Văn bất ngờ nhớ lại.

– An Văn, em đang say, cho em xem rồi em không nhớ thì không phải thiệt sao?
– Đợi em tỉnh rồi xem.

Bây giờ cô rất tỉnh táo, nếu xem chắc chắn sẽ không quên.

Vậy thì, anh ấy có đồng ý cho cô xem không?

An Văn dọn dẹp xong xuôi, sấy khô tóc mất hơn một tiếng mới xong.

Cô đi ra ngoài dạo quanh một vòng, đứng trước cửa phòng sách đang mở nhìn vào.

Cố Tranh có vẻ đang xử lý công việc, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay gõ phím nhanh chóng.

Nhưng anh vẫn để ý được cô, quay sang nói: “Xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Đợi anh năm phút, được không?”

An Văn vui vẻ đáp: “Được.”

Cô xuống lầu, quen thuộc chọn một cây kem.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu cô đến, dù mới chỉ là lần thứ hai.

Cây kem có vị sữa tươi, xen lẫn chút nho khô chua nhẹ, mềm mịn.

Khi cô mút kem quay lại phòng sách, Cố Tranh đã đứng dậy dọn dẹp bàn làm việc.

Anh nhìn cô một cái, ánh mắt trầm xuống, khóe môi khẽ cong: “Quần áo có hơi rộng không?”

“Không rộng.” An Văn liếm một cái kem, giải thích cho Cố Tranh, “Kiểu dáng này vốn dĩ là như thế.”

Rồi cô nhận ra, nhíu mày, làm dáng “súng lục”, nhắm thẳng vào anh: “Anh dám cảm thấy em mặc không đẹp à?”

Anh rất hợp tác, nhún vai: “Không dám.”

An Văn tượng trưng thổi một hơi vào đầu ngón tay, thu súng lại rồi tiếp tục ăn kem.

Cố Tranh thu dọn xong, đi ra cửa: “Nghĩ ra sẽ mua quà ở đâu chưa?”

An Văn dựa vào khung cửa, vẻ mặt rất khó xử: “Để em nghĩ xem.”

Cố Tranh đáp một tiếng “Ừ” rồi đi về phòng.

An Văn theo sau, vừa ăn kem vừa lẩm bẩm:

“Em chỉ có hơn ba nghìn tệ, phải mua nhiều món quà, chắc chắn không mua được hàng hiệu, nhưng cũng không thể mua qua loa. Mẹ em có mắt nhìn rất cao, đồ bình thường không lọt vào mắt bà đâu. Còn anh trai em, mua không đúng thì chắc chắn bị cười. Ba em thì… hihi, không khó tính. Còn phải mua cho Tam Phong nữa chứ, mua vòng cổ được không? Hay là mua ít đồ ăn vặt cho thú cưng…”

Đi thẳng vào phòng.

Cố Tranh bỗng quay người: “Anh thay đồ đã.”

An Văn theo phản xạ gật đầu: “Ồ ồ,” rồi quay người lại.

Cô đi được hai bước, bỗng khựng lại.

Cô như người máy, cứng nhắc nhưng nhanh chóng lùi lại vài bước, lùi về bên cạnh Cố Tranh, liếc anh một cái, nhắc nhở: “Tối qua anh nói còn tính không?”

Cố Tranh: “…”

Phòng thay đồ sử dụng chất liệu gỗ tối màu, hai bên là các tủ quần áo cao sát trần, gần như toàn bộ là khu vực treo đồ, với dải đèn ấm ánh sáng vàng ẩn bên trong.

Ở trung tâm có một ghế tròn để thay đồ, đường kính khoảng một mét.

An Văn ngồi trên ghế thay đồ, tay cầm cây kem đang ăn dở, lưng thẳng tắp, toàn thân như đang dồn máu lên đỉnh đầu.

Cố Tranh đứng trước tủ quần áo, ngón tay lướt qua hàng áo sơ mi, đột nhiên quay người lại: “Em chọn giúp anh một chiếc đi?”

“Hả?” An Văn giật mình, ánh mắt hướng về phía khuôn mặt anh.

Anh hơi nghiêng đầu, ra hiệu.

An Văn chậm chạp nhận ra rằng Cố Tranh đang muốn cô chọn áo sơ mi giúp anh.

Ánh mắt cô quét qua một hàng sơ mi, cảm thấy cái nào cũng giống cái nào.

Cô mím môi, không tự nhiên nói: “Cái nào cũng được mà, anh mặc gì cũng hợp cả.”

Cố Tranh không dừng lại, gật nhẹ đầu, nhướn mày, giọng nói mang ý tứ sâu xa: “Không chọn một cái em thích sao?”

Câu nói này…

An Văn vốn đã căng thẳng vì cảnh tượng sắp diễn ra. Cô không hề mạnh dạn như vẻ bề ngoài.

Bây giờ, câu hỏi của anh khiến cô càng thêm bối rối, nóng bừng.

Cô cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm, ánh nhìn đó mang một ý tứ mờ ám.

Kem trong tay bắt đầu tan chảy, chảy xuống ngón tay của An Văn. Cô vội vàng cúi xuống liếm một cái.

Nhưng kem vẫn tiếp tục chảy qua kẽ tay, dính cả vào lòng bàn tay, rất khó chịu.

An Văn ngẩng lên nhìn Cố Tranh.

Ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh dừng trên khuôn mặt cô.

Dường như anh đang chờ đợi, chờ cô chọn áo giúp anh.

An Văn cảm thấy vị trí giữa hai người như bị đảo lộn. Tại sao người căng thẳng lại là cô trong khi anh thì ung dung như vậy?

Kem lại chảy xuống.

An Văn nhắm mắt, bật dậy, đi nhanh ra ngoài phòng thay đồ.

Cố Tranh cố tình hỏi, giọng mang ý cười: “Đi rửa tay à? Anh có cần đợi em không?”

“Anh tự thay đi!” Cô tức muốn chết.

Tức chính mình.

Tức vì bản thân có gan muốn nhưng không dám làm.

An Văn rửa tay xong ngồi phịch xuống sofa hậm hực chờ Cố Tranh.

Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm chiếc áo khoác vest kiểu dáng thoải mái.

Ánh mắt anh nhìn xuống cầu thang, chuẩn bị bước xuống.

Áo sơ mi hơi căng, lồng ngực phập phồng, giữa những chiếc nút dường như chỉ cần thêm một chút lực là có thể thấy được làn da bên trong.

Kể từ đêm qua, An Vân tự thấy bản thân mình thật háo sắc.

Nhưng khả năng kiềm chế của cô trở lại rất nhanh, hất mặt một cách kiêu kỳ.

An Văn không ngốc, vừa xuống lầu cô đã nhận ra Cố Tranh rõ ràng đang cố tình trêu cô vì biết cô có gan muốn nhưng không có gan làm.

Vừa nãy anh cố ý chọc ghẹo cô.

Mặc dù vấn đề nằm ở chính cô nhưng cô vẫn quyết định lấy lại phong độ không để anh chiếm thế thượng phong.

Cố Tranh tiến lại gần, không nói một lời liền dành cho An Văn một nụ hôn nồng nàn, khiến cô chìm đắm đến mức đầu óc choáng váng.

Anh nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi mắt không đeo kính trông như viên hổ phách thần bí: “Chọn xong quà rồi đi chọn thêm một ít đồ dùng sinh hoạt em hay dùng.”

Ánh mắt cô long lanh, đầy vẻ mơ màng.

Anh không kìm lòng được, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Tối nay ở lại đây, được không?”

Mỗi lời anh nói tựa như từng giọt mưa rơi, từng giọt thấm vào lòng cô mà không cách nào ngăn lại.

Cô cắn môi, bối rối nhìn anh.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi, không để cô tiếp tục cắn môi mình.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, giọng nói trầm ấm: “Đừng sợ.”

Bình Luận (0)
Comment