Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 70

An Văn mặt đỏ bừng, bị Cố Tranh nắm tay dẫn ra ngoài.

Trong đầu cô vẫn vang vọng những lời mình vừa nói.

– Ai nói em sợ chứ?

– Em có từ chối đâu!

Thật ra với việc ở lại nhà bạn trai tối nay An Văn không hề sợ.

Đêm qua khi cô không còn tỉnh táo, anh cũng không làm gì quá đáng.

Cho nên chỉ cần cô không muốn, chắc chắn anh sẽ không cư xử vượt giới hạn.

Hơn nữa cô sắp quay lại Thượng Hải, rồi lại sang nước Y, tất nhiên cô muốn dành thêm chút thời gian gần gũi với anh.

Mặc dù trong lòng giải thích rất hợp lý nhưng An Văn vẫn đỏ mặt khi nghĩ đến việc ngủ lại nhà bạn trai.

Đừng nói gì, tốc độ tiến triển của mối quan hệ này như tên lửa vậy.

Hai bên đã gặp mặt phụ huynh, còn ở chung nhà, chỉ cần gật đầu thêm chút nữa chắc sẽ tiến thẳng tới lễ cưới.

Eo ôi~

Đáng sợ thật!

An Văn vẫn chưa muốn kết hôn. Thậm chí cô sợ hãi việc kết hôn khi còn quá trẻ.

Nhưng khi xe rời khỏi bãi đỗ, một tia nắng chói lọi chiếu thẳng vào khiến An Văn khó chịu, Cố Tranh dừng xe sát lề, lấy từ trong xe ra một chiếc kính râm dành cho nữ.

An Văn vẫn nhớ lần trước, anh nói kính râm trên xe đều có độ, cô không thể đeo được. Lần này anh đã chuẩn bị riêng cho cô.

Đột nhiên An Văn cảm thấy nếu đối tượng kết hôn là Cố Tranh thì hôn nhân dường như không còn đáng sợ nữa.

Những hành động của anh khiến cô tin rằng anh sẽ là một người chồng tốt. Thậm chí còn là một người cha tốt.

Điểm đến là một khu mua sắm phong cách, trước đây bạn học của An Văn từng dẫn cô đến vài lần.

Nơi này tập trung nhiều thương hiệu cá nhân nhỏ lẻ, giá cả không quá đắt, là địa điểm mua sắm yêu thích của giới trẻ.

An Văn chọn cho Đinh Tinh Lan một loại sữa tắm đặc chế, có tác dụng thư giãn và an thần. Cô cũng mua cho An Quốc Khánh một cây bút máy cao cấp, chọn cho Tam Phong một chiếc vòng cổ bằng gỗ nhỏ.

Sau đó họ bước vào một cửa hàng thủ công.

Tại đây, An Văn chọn cho An Tế một hộp đựng danh thiếp bằng da thủ công.

Sau khi chọn xong, cô chưa vội trả tiền mà đi đến một tủ trưng bày gần đó.

Cô chỉ tay: “Tôi muốn xem cái này, cảm ơn.”

Chủ cửa hàng trẻ tuổi lấy món đồ ra cho An Văn, liếc nhìn Cố Tranh, người đang cầm mấy hộp quà bên cạnh: “Cô gái à, cô có mắt thẩm mỹ tốt đấy, món này rất hợp với bạn trai cô.”

Thứ mà An Văn chú ý đến là một cặp khuy măng sét hình bánh răng vuông, các bánh răng xoay được đính trên đế tráng men vẽ tay, vừa thanh lịch vừa đặc biệt.

Chủ cửa hàng tiếp lời: “Khuy măng sét đối với đàn ông cũng giống như khuyên tai đối với phụ nữ, vừa để làm đẹp vừa thể hiện cá tính.”

An Văn sờ sờ dái tai mình, tiếc rằng cô không có lỗ tai.

Nhưng cô rất đồng tình với lời chủ tiệm, liền hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“588 tệ, hàng thủ công chính hiệu.”

A, không đắt lắm!

An Văn vui vẻ quay lại, chìa tay ra, nâng cặp khuy măng sét: “Cố Tranh, anh thích cái này không?”

Cố Tranh liếc nhìn thoáng qua, hơi nhướng mày: “Tặng anh à?”

An Văn gật đầu, có chút ngại ngùng. Dù sao với anh đây cũng là một món quà rẻ tiền.

An Văn thực sự cảm thấy áy náy, xấu hổ gãi tai: “Đợi em sau này kiếm được nhiều tiền, em sẽ mua cho anh món quà đắt hơn.”

Đôi mắt cô sáng rực: “Em hứa đấy!”

Dáng vẻ của cô đáng yêu đến mức thật khó mà từ chối.

Nhưng Cố Tranh từ chối: “Em không cần mua quà cho anh.”

Khóe môi An Văn lập tức rũ xuống, thất vọng: “Tại sao?”

“Mua gì đó cho bản thân em, tự thưởng cho mình.”

“Em không muốn, em chỉ muốn mua cho gia đình.” An Văn phụng phịu, lí nhí nói: “Ai bảo anh cũng là người nhà của em, tuyệt đối không thể bỏ sót anh.”

Cô cắn môi, tiến gần thêm một bước, kéo áo anh, nũng nịu: “Anh thích không nào?”

Thấy anh vẫn không chịu đồng ý, cô ôm lấy cánh tay anh, dụi dụi, như thể cô mới là người đang đòi quà: “Hay là anh không thích món này? Vậy anh chọn món anh thích đi, em mua cho anh, nhất định phải mua!”

“Thích.” Anh bất lực nhượng bộ, “Rất thích.”

An Văn vui vẻ đi thanh toán.

Sau khi mua xong cô chỉ còn lại vài chục tệ.

Ra khỏi cửa hàng thủ công, An Văn quay lại, lùi bước, vẫy mấy tờ tiền lẻ trong tay với Cố Tranh, giọng điệu như một người vừa trúng số: “Đi thôi! Em mời anh uống trà!”

Đôi mắt Cố Tranh ánh lên nét cười, nhưng miệng lại nghiêm nghị: “An Văn, nhìn đường đi.”

Cô bĩu môi cho rằng anh không thú vị, nhún vai rồi quay lại, chiếc váy xòe được dệt chỉ vàng bay phấp phới trông như ánh nắng chiếu lên những con sóng tan vỡ.

Thứ gọi là uống trà mà An Văn nói thực ra là uống trà sữa.

Cô gọi đồ để Cố Tranh đứng chờ, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh.

Người ta thường nói, đi mua sắm với bạn trai có thể nhìn ra nhiều điều.

Đây là lần đầu tiên An Văn đi mua sắm với con trai.

Dù chưa từng đi cùng ai trước đó nhưng cô đã nghe nói không ít.

Cố Tranh không giống như những gì cô nghe kể.

Anh không tỏ vẻ chán nản hay miễn cưỡng vào những cửa hàng dành cho nữ giới, cũng không hời hợt trả lời khi cô hỏi ý kiến, càng không đứng sang một bên bấm điện thoại chờ.

Cả buổi chiều anh tham gia rất nhiệt tình.

Vậy nhìn ra điều gì?

Hình như cô yêu anh hơn một chút.

An Văn rời nhà vệ sinh, vừa đẩy cửa bước ra thì bất ngờ đối mặt với một người quen.

“A!”” An Văn giật mình, tay đặt lên ngực.

Tiểu Na đứng trước cửa, sắc mặt còn hoảng hốt hơn cả An Văn. Cô đưa tay định đỡ An Văn, miệng liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý làm cô giật mình. Cô không sao chứ?”

An Văn tránh đi, không để Tiểu Na chạm vào mình.

Ánh mắt cô đầy vẻ khó chịu không hề che giấu: “Làm ơn tránh ra, chị đang chắn đường tôi.”

Tiểu Na bối rối, tay cứng đờ giữa không trung, lúng túng lùi sang một bên.

An Văn mở vòi nước rửa tay. Khi tắt vòi nước, Tiểu Na vội vàng đưa giấy lau tay.

An Văn liếc cô một cái, không nhận mà tự lấy một tờ giấy lau tay.

Hôm qua còn kiêu ngạo bao nhiêu, hôm nay lại khúm núm thế này?

An Văn hỏi thẳng: “Chị thấy tôi và Cố Tranh rồi phải không?”

Tiểu Na gật đầu, giọng nhỏ nhẹ hơn hẳn ngày thường: “Lúc nãy… tôi nhìn thấy hai người ở cửa hàng thú cưng.”

Cửa hàng thú cưng?

Chuyện đó xảy ra từ hơn một tiếng trước.

“Trời đất!” An Văn ném giấy lau tay vào thùng rác, vẻ không vui. “Chị theo dõi chúng tôi à?”

“Không… không phải…” Tiểu Na lắp bắp, biết không thể chối cãi, chỉ còn biết cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, An Văn, không… không phải đâu!”

Cô đổi lời: “Xin lỗi, cô An. Tôi không theo dõi cô. Tôi chỉ muốn tìm cơ hội để xin lỗi cô.”

“Xin lỗi?” An Văn nghiêng đầu, giọng đầy châm chọc. “Thật lòng sao?”

“Tôi…”

An Văn giơ tay ngăn lại, nói thẳng: “Không cần! Kiểu xin lỗi của chị, tôi không nhận!”

Vì biết mối quan hệ giữa cô và Cố Tranh nên mới xin lỗi. Đó hoàn toàn không phải là sự hối lỗi.

Mà là sự khuất phục.

Dùng quyền lực để bắt nạt người khác hay khuất phục trước quyền lực, trong mắt An Văn chẳng có gì khác biệt.

Cô bước sang một bên, đi ra ngoài nhà vệ sinh.

Tiểu Na lập tức theo sát phía sau, không ngừng líu ríu: “Cô An, thật sự xin lỗi! Tôi bị chỉ đạo mới làm khó cô! Tôi cũng không còn cách nào khác! Nếu tôi không làm vậy thì tôi cũng không sống yên được…”

An Văn hoàn toàn không chấp nhận kiểu lý lẽ đó.

Đó chẳng phải là: “Nếu tôi không bắt nạt cô, tôi sẽ bị bắt nạt, nên tôi chọn cách bắt nạt cô”?

Nhưng giờ đây, cô ấy không phải là một đứa trẻ nữa, mà là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, đáng lẽ phải biết phân biệt đúng sai.

An Văn vốn đã bực mình chuyện bị bắt nạt, trong lòng vẫn còn ấm ức, giờ chẳng muốn nghe thêm lời nào từ Tiểu Na, tức giận quát lên: “Chị đừng nói những thứ đó với tôi! Đừng đi theo tôi!”

An Văn vừa định quay lưng, thì bị Tiểu Na nắm lấy cánh tay.

Tiểu Na thật sự bị thái độ của An Văn làm cho hoảng sợ. An Văn giận dữ như vậy, chứng tỏ cô ấy không còn đường sống ở Bách Gia nữa.

Cô ấy bật khóc.

Thấy Tiểu Na rơi nước mắt An Văn lập tức rút tay lại, lùi vài bước, dáng vẻ phòng bị: “Chị, chị đừng dùng chiêu này với tôi! Tôi không mắc bẫy đâu!”

Tiểu Na vừa khóc vừa kể khổ: “Tôi rất vất vả mới nhảy việc sang Bách Gia, cuối năm ngoái mới được ký chính thức. Tôi và bạn trai mua nhà, áp lực trả nợ rất lớn. Tôi rất sợ mất việc này. Tôi biết tôi sai, cô không tha thứ cho tôi cũng không sao. Cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần cô nguôi giận, chỉ cần thể hiện sự hối lỗi, tôi thật sự sẽ làm mọi thứ…”

“Đủ rồi!” An Văn ngắt lời, “Nếu tôi muốn dùng địa vị để có được một lời xin lỗi, tôi cần phải đợi đến hôm nay sao? Nên lời xin lỗi của chị với tôi chẳng có ý nghĩa gì!”

Cô quay đầu bước đi: “Đừng nghĩ ai cũng giống chị!”

Đi được vài bước, An Văn chợt khựng lại, chậm rãi dừng chân.

Cô quay lại, quả nhiên Tiểu Na vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô.

An Văn suy nghĩ vài giây, rồi bước về phía Tiểu Na.

Tiểu Na lập tức tiến lên, giọng nôn nóng: “Cô An…”

“Đừng gọi tôi là cô An nữa!” An Văn bực mình. Cô đã quen biết Tiểu Na không phải chỉ một hai ngày, nghe cách xưng hô này khiến cả người cô nổi da gà. Cô bĩu môi: “Tôi hỏi chị, tại sao mọi người lại nhằm vào tôi?”

Bình Luận (0)
Comment