Trước câu hỏi của An Văn, Tiểu Na tỏ vẻ khó xử.
Cô dùng câu nói kinh điển để trốn tránh: “Cái này… cái này nói ra thì dài lắm.”
“Không biết nói ngắn gọn à?” An Văn lập tức hỏi thẳng, “Hay là chị không muốn nói?”
Tiểu Na nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của An Văn, nhanh chóng cân nhắc trong lòng, rồi quyết định nói toạc ra: “Là trợ lý Lương!”
Trợ lý Lương?
An Văn ngơ ngác. Bỗng nhiên, một cái tên hoàn toàn không liên quan lại xuất hiện.
Cô nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Trợ lý Lương? Trợ lý của Cố Tranh, trợ lý Lương?”
Tiểu Na gật đầu, hạ giọng rất nhỏ: “Cô có biết tên đầy đủ của Trợ lý Lương không?”
Trong trung tâm thương mại đông người, lại là cuối tuần, tiếng ồn không tránh khỏi.
An Văn chỉ tay sang một góc, cả hai đi đến nơi yên tĩnh hơn một chút.
Cô tựa vào bức tường vẽ graffiti, khoanh tay trước ngực: “Tôi không biết tên đầy đủ của cô ấy. Nhưng chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô ấy?”
Tiểu Na siết chặt dây túi xách, dáng vẻ căng thẳng, lễ phép như một nhân viên trình bày báo cáo: “Tên đầy đủ của Trợ lý Lương là Lương Thảo, chữ ‘thảo’ trong ‘cỏ dại’. Cô ấy không cho nhân viên trong công ty gọi tên đầy đủ, vì kỵ húy. Nghe nói quê cô ấy ở XX, nhà có một người em trai tên Lương Hoành. Gia đình họ là kiểu trọng nam khinh nữ điển hình, kiểu gia đình hút máu con gái ấy.”
Tiểu Na tiếp tục: “Năm ngoái, mẹ cô ấy dẫn theo mấy người họ hàng đến công ty gây rối, khóc lóc đòi tiền, nói rằng cô ấy thành đạt thì quên đi công ơn dưỡng dục. Tóm lại là làm loạn rất mất mặt.”
Tiểu Na vô thức mím môi, liếc mắt cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới nói tiếp: “Khi đó, trưởng phòng Trương đang đi công tác. Sau khi trở về, nghe chuyện này xong liền tám chuyện với mọi người rất chi tiết. Trưởng phòng Trương còn cười nói vài câu kiểu như: ‘Em trai cô ấy tên Lương Hoành, cô ấy tên Lương Thảo. Cái tên này đúng là đỉnh thật, bảo sao không cho ai gọi. Ai mà muốn bị gọi bằng cái tên như thế chứ?’.”
Nói đến đây, trên mặt Tiểu Na hiện rõ vẻ lúng túng: “Khi đó, chúng tôi đang ở căng tin, chẳng ai để ý trợ lý Lương cũng ở đó và đã nghe hết.”
An Văn cười nhạt.
Trong mắt cô, chuyện này chỉ cho thấy trưởng phòng Trương và những người khác đúng là không sửa được tính xấu, luôn thích bắt nạt người khác.
Bắt nạt bằng lời nói cũng là một dạng bắt nạt.
Chỉ là vì ngại vị trí của trợ lý Lương, nên họ chỉ dám nói xấu sau lưng. Lại còn bị người ta nghe thấy, đúng là đáng đời!
Tiểu Na không chắc thái độ của An Văn nên tiếp tục nói:
“Lúc đó trưởng phòng Trương đã xin lỗi trợ lý Lương, nhưng… có vẻ thái độ hơi qua loa.”
Xin lỗi mà qua loa?
Đây cũng gọi là xin lỗi sao?
An Văn hỏi thẳng: “Rồi hai người họ kết thù luôn à?”
“Dù lúc đó nhìn như không có gì, bây giờ cũng vậy, nhưng thực tế chỉ là bề ngoài thôi. Trợ lý Lương thế nào thì tôi không rõ, nhưng trưởng phòng Trương thì ghét cô ấy ra mặt!”
“Sao lại thế?”
“Vài tháng trước bộ phận chúng tôi có một dự án, người phụ trách là họ hàng của trưởng phòng Trương. Dự án xảy ra sự cố lớn, trưởng phòng Trương không còn cách nào khác phải để người của mình đứng ra chịu trách nhiệm.” Tiểu Na hạ giọng, nghiêng người lại gần, nói khẽ: “Lúc đó trưởng phòng Trương nổi giận, nói rằng chuyện này có liên quan đến trợ lý Lương.”
An Văn hỏi tiếp: “Thật sự liên quan đến trợ lý Lương à?”
“Tôi không biết!” Tiểu Na lập tức phủi sạch quan hệ. Một bên là cấp trên trực tiếp, bên kia là trợ lý duy nhất của tổng giám đốc, cô đâu dám đưa ra kết luận. Cô lắc đầu: “Chuyện bên trong tôi không rõ! Nhưng trưởng phòng Trương nghĩ vậy!”
Vậy là chẳng có bằng chứng gì!
An Văn suy nghĩ, cô không tin chuyện này liên quan đến trợ lý Lương. Dù gì cô ấy cũng là trợ lý của Cố Tranh, làm việc dưới trướng anh ấy. Dù không ưa lời nói hay hành động của trưởng phòng Trương, cô ấy cũng không ngốc đến mức dùng dự án công ty để trả đũa.
Nếu trợ lý Lương có thói quen chơi trò mưu mẹo như vậy thì có lẽ cô ấy đã sớm không còn chỗ đứng ở công ty.
Nhưng An Văn nhận ra ý đồ của Tiểu Na, biết rằng hỏi tiếp cũng vô ích. Cô chỉ cảm thấy thắc mắc: “Họ có xích mích, liên quan gì đến tôi?”
Tiểu Na buột miệng: “Có tin đồn nói cô là họ hàng của trợ lý Lương.”
“Gì cơ?!” Đôi mắt hạnh của An Văn mở lớn, “Cái gì mà linh tinh vậy?”
Tiểu Na cũng lúng túng trước tin đồn sai lệch đó: “Ngày đầu tiên cô vào làm, chẳng phải trợ lý Lương tự mình đưa cô đến sao? Thế là tin đồn lan ra.”
An Văn cạn lời.
Hóa ra mọi chuyện bắt nguồn từ việc hai người quản lý cấp trung trong công ty có xích mích không rõ ràng và cô lại trở thành người chịu trận?
Nhìn thấy sắc mặt An Văn còn khó coi hơn trước, Tiểu Na vội giải thích: “Cô An, chúng tôi không biết cô thực ra là… người của tổng giám đốc nên trợ lý Lương mới đưa cô vào. Nếu chúng tôi biết lý do, dù có cho chúng tôi mượn gan trời chúng tôi cũng không dám đâu.”
Câu chuyện lại quay về điểm cũ.
An Văn cười nhạt, giọng chất vấn: “Vậy, khi tôi là cô An thì các người không dám, còn khi tôi chỉ là An Văn, tôi đáng bị các người bắt nạt, đáng bị đem ra làm trò sao?”
“Không, không, không phải vậy…”
Ánh mắt An Văn sắc lạnh, nhìn xoáy vào: “Kiểu người như các chị, chỉ biết nịnh kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu, sớm muộn cũng sẽ tự đẩy mình xuống vực thẳm. Tự suy nghĩ đi!”
An Văn quay người bước đi.
Tiểu Na vẫn chưa từ bỏ, bám theo phía sau: “Chúng tôi là nhân viên quèn, không chọn phe thì khó mà tồn tại! Đây là quy tắc sinh tồn nơi công sở đó, cô An, cô phải hiểu chứ. Nếu tôi giống cô, có thể sống độc lập, tôi cũng không phải chịu đựng thế này. Nếu tôi có vị trí như cô, chắc chắn tôi cũng khinh thường những việc này…”
Những lời đó khiến An Văn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô quay phắt lại, lớn tiếng: “Đừng đi theo tôi nữa! Tôi đã nói rồi, tôi không giống các chị! Nếu tôi muốn dùng thân phận để đè các người, tôi không cần phải đợi đến bây giờ! Còn nữa, tôi nhắc nhở chị, kẻ làm nhiều chuyện xấu rồi cũng tự chuốc lấy hậu quả. Đừng tìm lý do biện minh cho hành vi của mình. Đi đường tối quá nhiều đến lúc nào chết cũng không biết đâu!”
Lần này, Tiểu Na cuối cùng cũng hiểu chuyện, không theo nữa.
Nhưng An Văn thực sự rất khó chịu.
Cái khó chịu này không giống cảm giác khi bị bắt nạt mà là một nỗi khó chịu nghẹt thở, như có ai bóp chặt cổ cô.
Trong những quy tắc nội tâm của mình, mọi lý do mà Tiểu Na đưa ra đều không thuyết phục.
Nhưng… chọn phe…
Chọn đứng về phía nào…
Quy tắc sinh tồn nơi công sở…
An Văn đã trải nghiệm thực tế môi trường làm việc với tư cách một thực tập sinh.
Dù cô là “cô An”, điều đó không có nghĩa cô không thể đồng cảm.
Cô đồng cảm và cảm thấy hiện thực thật đáng buồn.
Với tính cách thẳng thắn, An Văn trở lại quán trà sữa, khoác tay Cố Tranh và kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với Tiểu Na.
Tuy nhiên cô cũng giữ lại một phần, không nhắc đến chuyện gia đình của Lương Thảo.
Thực tế hoàn cảnh của Lương Thảo khiến cô ấy là nạn nhân, không đáng trở thành chủ đề bàn tán cho những câu chuyện phiếm.
Vì vậy An Văn chỉ kể rằng, năm ngoái, phòng Marketing có một dự án thất bại, trưởng phòng Trương cho rằng liên quan đến trợ lý Lương. Thêm vào đó, vì ngày đầu tiên đi làm cô đến muộn, trợ lý Lương tốt bụng đưa cô đến phòng Marketing để báo danh, vậy mà bị đồn thành họ hàng, dẫn đến việc cô trở thành đối tượng trả thù của trưởng phòng Trương.
Nói xong An Văn khát khô cổ, hút một ngụm trà sữa:
“Em đúng là oan uổng chết đi được!”
Cố Tranh nghe, giọng bình thản:
“Em nói ngày đầu tiên đi làm, trợ lý Lương đích thân đưa em đến phòng Marketing à?”
“Đúng thế!” An Văn nuốt ừng ực ngụm trà, khuôn mặt nhỏ nhăn lại:
“Chuyện mới kỳ lạ làm sao, em bỗng dưng bị kéo vào thành bia đỡ đạn cho mối thù giữa trưởng phòng Trương và trợ lý Lương!”
Cô quay đầu, tiếc nuối:
“Giá mà ngày đầu em không đến muộn thì tốt biết bao.”
Nếu không có chuyện đó, tất cả đã chẳng có cơ hội xảy ra.
Đó là suy nghĩ của An Văn.
Ánh mắt Cố Tranh bình lặng, không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu An Văn như để an ủi.
Không lâu sau, anh gửi một văn bản điều chuyển nhân sự.
Điều chuyển trợ lý Tổng giám đốc Lương Thảo sang trụ sở công ty chi nhánh ZXY ở nước ngoài.