An Văn nhớ lại ‘Liêu Trai Chí Dị’ mà cô từng đọc khi còn nhỏ.
Trong đó có một thư sinh học rộng tài cao, chỉ vì bị một mỹ nhân gọi một tiếng “thư sinh” mà mê muội.
Bây giờ An Văn cũng đang rơi vào trạng thái mê muội như thế.
Chỉ vì hai chữ “Điềm Điềm”.
Anh gọi: “Điềm Điềm.”
Anh hỏi: “Không làm, được không?”
— Điềm Điềm, không làm, được không?
Mê muội là trạng thái thế nào nhỉ?
Có lẽ là khi đầu óc vẫn rất tỉnh táo nhưng bản thân lại muốn làm theo mọi d.ục v.ọng.
Anh ở phía sau cô, tay lần vào dưới lớp váy ngủ, men theo cơ thể cô đi lên, không có bất kỳ lớp vải nào ngăn cách, ôm lấy phần mềm mại nhỏ nhắn kia.
An Văn cúi đầu nhìn, tầm mắt nhòa đi, chẳng thấy gì cả.
Chỉ cảm nhận được bàn tay của anh.
Bàn tay lớn, lòng bàn tay nóng hổi, ngón tay khẽ v.uốt ve.
An Văn cắn môi, cảm giác trái tim mình co thắt từng chút một.
Đôi môi anh lướt qua vai cô, mang theo hơi thở nóng bỏng đốt cháy làn da, hôn nhẹ nhàng lên bờ vai sau của cô.
Cô nín thở, rồi lại thở nhanh, không biết phải thở như thế nào.
Cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
Nụ hôn của anh tiếp tục men theo sống lưng cô đi xuống.
Khi đến một điểm nào đó, cơ thể cô không kiểm soát được mà run lên, những cảm xúc dồn nén trong lòng bùng phát, cô nấc nghẹn thành tiếng.
Cố Tranh sững lại một lúc, rút tay ra, xoay người cô lại, ôm chặt vào lòng.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trong lòng tràn đầy thương xót: “Anh làm em sợ sao?”
Cô lắc đầu.
Phải mất vài giây, cô mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em không biết nói thế nào.”
Phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cố Tranh như nhận ra điều gì, bàn tay đang vỗ nhẹ lưng cô khựng lại, từ từ hạ xuống, đầu ngón tay lướt qua nơi anh vừa hôn nhẹ, người trong lòng lập tức co rụt vai lại, phát ra tiếng hít thở khe khẽ.
Cô dụi trán vào ngực anh, từ chối: “Không được~”
Ngón tay Cố Tranh chậm rãi siết lại thành nắm đấm, không chạm vào cô nữa.
Đêm đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn, cô quấn lấy anh, trong bóng tối lần mò từng chiếc cúc áo của anh mà cởi ra, dùng tay kiểm tra “hàng”;
Hoặc như, họ đã ôm hôn nhau rất lâu.
Và, họ đã trò chuyện rất nhiều…
Nội dung cuộc trò chuyện rất đa dạng, khi An Văn bắt đầu mơ màng buồn ngủ, cô nhắc đến sinh nhật tháng sau của mình.
Cố Tranh trong bóng tối hít một hơi: “Hai mươi hai tuổi rồi.”
An Văn mệt đến mức không mở mắt nổi, khẽ ‘ừ’ một tiếng đáp lại.
Giọng nói Cố Tranh có chút khàn, anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại: “Hai mươi hai tuổi, sao vẫn chưa tốt nghiệp?”
“???” An Văn hé mắt ra, không nhìn rõ được đường nét khuôn mặt anh, nhưng cô phản bác theo bản năng: “Không phải rất bình thường sao?”
Rồi cô lại nhắm mắt.
Sau đó, cô nghe được một câu hỏi kỳ lạ.
Cố Tranh: “Sao không học vượt cấp?”
Đầu óc An Văn mơ màng, mất vài giây mới nhớ ra sự thật là Cố Tranh đã tốt nghiệp thạc sĩ từ năm mười tám tuổi.
Cô xoay người, ôm lấy một góc mền: “Anh như vậy mới là không bình thường.”
Cố Tranh khẽ cười, tiến sát lại, ôm lấy An Văn.
An Văn tưởng rằng tay Cố Tranh sẽ lại “hành động”, cô thực sự không còn sức để đối phó nữa, liền giữ chặt chiếc mền trước ngực.
Cô nhún vai: “Không được nữa đâu, em muốn ngủ.”
Trên tủ đầu giường, chiếc đồng hồ cơ kêu ‘tích tắc tích tắc’.
Dòng suy nghĩ của An Văn lúc nào cũng có thể bị đứt đoạn.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy Cố Tranh nói một câu: “Ngủ ngon, Tiểu Điềm.”
Cô giật mình, quay người vào lòng anh, mỉm cười: “A Tranh, ngủ…ngon…”
Nhưng Cố Tranh không thể “ngủ ngon”.
Không phải vì An Văn.
Khi anh đã trấn tĩnh lại và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, thì tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cơ đầu giường dường như khuếch đại lên gấp mười lần trong màn đêm yên tĩnh.
Cả đêm Cố Tranh không thể ngủ sâu.
Sáng sớm, Cố Tranh tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
Anh xoa nhẹ lông mày, mở đôi mắt khô mỏi.
Sau vài giây thích nghi, anh đặt một nụ hôn lên trán An Văn rồi vươn tay lấy kính.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, định đứng dậy, nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại ôm chặt lấy eo anh, lẩm bẩm không rõ trong miệng.
Cố Tranh cố mở to đôi mắt, ngón tay v.uốt v.e mu bàn tay mềm mại của cô, rồi nhẹ nhàng vỗ: “An Văn, anh phải dậy rồi…”
“Không.” Cô cắt ngang, nhíu mày: “Ngủ…ngủ…”
“An Văn…”
Lần này, cô bực bội cắt ngang: “Đừng làm ồn!”
Cô còn đạp mền, tỏ ra cực kỳ khó chịu.
Cố Tranh kéo tay An Văn, không dám dùng sức.
Anh không làm gì được cô, mà thực sự cả đêm không ngủ ngon, đành nằm xuống lại.
Cô ngoan ngoãn dụi vào lòng anh.
Giấc ngủ lần này thật sâu.
Cố Tranh bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.
Anh duỗi tay lấy điện thoại, An Văn lại dụi người vào anh, khẽ phát ra tiếng làu bàu khó chịu.
Cố Tranh dùng một tay vỗ nhẹ vào vai An Văn, đồng thời với lấy điện thoại.
Không đeo kính, mắt anh hơi nheo lại.
Người gọi đến: Thi Cảnh.
Ánh mắt anh dời lên phía trên.
Giờ Bắc Đô: Buổi sáng, 10:15.
Cố Tranh nhắm mắt lại.
Những lời Thi Cảnh nói tối qua vẫn vang vọng bên tai.
— Tối nay nhẹ nhàng chút, đừng để mai mọi người phải chờ hai người đấy
Lồng ngực Cố Tranh khẽ phập phồng, anh mở mắt tắt cuộc gọi và nhắn tin trả lời Thi Cảnh.
Sau đó anh cúi người, ngón tay gạt lọn tóc bên má An Văn, nhẹ giọng gọi: “An Văn, dậy thôi, chúng ta có hẹn rồi, đã muộn rồi.”
Cô hoàn toàn không mở mắt, cố chấp đáp: “Trời vẫn chưa sáng mà.”
Rồi cô xoay người tiếp tục ngủ.
Cố Tranh đứng dậy, bước đến cửa sổ kéo rèm chắn sáng ra.
Ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào hướng của An Văn khiến cô khó chịu kéo mền che mặt.
Nhưng trong lúc mơ màng, cô hé mắt nhìn một chút.
Cái đầu nhỏ từ từ thò ra.
Giọng Cố Tranh trầm ấm: “An Văn, trời sáng rồi.”
Thấy cô đã tỉnh, anh đi rửa mặt, vòng qua cuối giường.
Ánh mắt An Văn dõi theo từng chuyển động của anh.
Anh không mặc áo.
Cơ bắp mảnh mai, nhưng săn chắc, với những đường nét rõ ràng.
Nhìn từ phía sau, vai rộng, eo thon.
Còn có cả hõm lưng…
An Văn tỉnh hẳn, hoàn toàn tỉnh táo.
Thậm chí cô nhớ ra, áo anh không mặc là do cô cởi ra, tối qua cô còn chạm vào.
Khi chạm vào, cô cảm thấy anh hơi gầy.
Nhìn bây giờ lại thấy vừa vặn.
Đàn ông, không nhất thiết phải có cơ bắp to lớn mới đẹp.
Anh thế này là vừa đủ.
An Văn sực nhớ ra.
Lúc nãy anh gọi cô là gì nhỉ?
An Văn?
Hừ!
Đàn ông!
Hai người đến câu lạc bộ, chưa kịp đánh cây gậy nào thì đã đến giờ ăn trưa.
Thật ra An Văn hiểu, những cuộc gặp thế này ít nhiều cũng để bàn chuyện công việc.
Cô thấy hơi chán, ăn gần xong thì cáo lui, tự mình tìm một cậu nhóc nhặt bóng, ra sân chơi gôn.
Cô đánh rất tệ.
Sau đó, có vẻ họ đã bàn xong công việc, cùng nhau đến sân gôn.
Cố Tranh cầm tay hướng dẫn An Văn nhưng cô học mãi vẫn không được.
Trong nhóm chỉ có Thi Cảnh dám trêu chọc thật sự: “An tiểu thư, tốt nhất đừng vung gậy nữa. Nhìn em đánh, tôi còn sợ gậy bay thẳng vào tôi đây này.”
An Văn chống hai tay lên cây gậy, quay đầu lại: “Nói bậy! Em làm sao mà đánh đến chỗ anh được chứ?”
Rồi cô bước hai bước, làm bộ vung gậy: “Nhìn này, phải hướng này thì mới có thể đánh trúng anh chứ?”
Thi Cảnh giơ cây gậy lên: “Bỏ xuống! Bỏ xuống ngay!”
An Văn liếc nhìn Cố Tranh.
Cố Tranh bước tới, chỉnh lại chiếc mũ che nắng cho cô: “Không thấy thì không phiền.”
Thi Cảnh cười “hừ” một tiếng, trông có vẻ khó chịu.
Cố Tranh không để ý đến Thi Cảnh, từ phía sau nửa ôm lấy An Văn, nắm lấy cây gậy: “Nào, để anh tiếp tục dạy em.”
Thi Cảnh lắc đầu, tặc lưỡi hai tiếng rồi rời đi.
Một lúc sau, thầy chưa giận mà trò đã không vui.
An Văn cảm thấy mình không hợp với môn thể thao này, làu bàu: “Không học nữa, không hợp với em.”
Cố Tranh đưa cây gậy cho người khác: “Ăn chút trái cây nhé?”
“Được thôi!”
Sau bữa tối, Cố Tranh và An Văn chuẩn bị rời đi.
Thi Cảnh gõ lên cửa xe, cửa sổ ghế lái hạ xuống.
Thi Cảnh đặt hai tay lên mép cửa sổ, không nhìn Cố Tranh mà lại nhìn vào An Văn ở ghế phụ, vẻ ngông nghênh: “An tiểu thư, hôm nay chiêu đãi thế nào, ổn chứ?”
An Văn nhìn Cố Tranh, nhướng mày: “Cũng bình thường thôi.”
Thi Cảnh cúi đầu cười: “An tiểu thư, hôm nay hình như hơi bực mình nhỉ?”
An Văn nói thẳng: “Chẳng phải vì anh cứ chọc em, tưởng em không biết à?”
Thi Cảnh xoa mũi: “Đó không gọi là chọc, mà là muốn kéo gần khoảng cách với em thôi.”
“?”
Thi Cảnh liếc qua Cố Tranh: “Sau này có việc gì, chẳng phải sẽ phải nhờ em thổi gió bên gối sao?”
An Văn hào phóng đáp: “Dễ mà!”
Thi Cảnh vỗ vai Cố Tranh: “Lần sau, đừng đến muộn nữa nhé!”