Trước khi rời Bắc Đô, An Văn hẹn ăn cơm với Trần Thư Nghiên.
Tháng tư lại là một mùa dương liễu bay.
Trần Thư Nghiên bị dị ứng, đeo khẩu trang, chỉ tháo ra khi ăn.
Vì dị ứng nên cô phải kiêng khem, rất nhiều món không thể ăn.
Nhưng khi An Văn bảo cô gọi món, Trần Thư Nghiên lại không chọn, chỉ ôm điện thoại cười khúc khích.
An Văn gọi mỗi món đều phải hỏi một câu.
Cuối cùng, khi đã gọi xong và nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, cô sốt ruột hỏi ngay: “Cậu đang mê mệt nói chuyện với ai đấy?”
Trần Thư Nghiên giơ điện thoại lên, cười tươi rói: “Anh ấy đang quan tâm tớ.”
An Văn: “Ai cơ?”
“Tuấn Kiệt.”
“Lâm Tuấn Kiệt?”
Trần Thư Nghiên đảo mắt: “Không phải, là lần trước tớ nói với cậu đấy, người ở câu lạc bộ ấy, anh ta tên là Lý Tuấn Kiệt.”
An Văn sững lại vài giây, rồi phản ứng, suýt rơi cả hàm: “Cậu thật sự qua lại với anh ta rồi hả?! Trần Thư Nghiên, đầu cậu có vấn đề à?!”
“Chưa qua lại gì cả! Tớ có chừng mực!” Trần Thư Nghiên vừa dán mắt vào điện thoại, khóe miệng bất giác cong lên, vừa gõ phím vừa thản nhiên nói, “Cậu không hiểu anh ấy.”
An Văn ôm trán, cảm giác chắc chắn đầu óc Trần Thư Nghiên bị hỏng thật rồi.
Một lúc lâu sau, Trần Thư Nghiên mới rời mắt khỏi điện thoại, uống một ngụm trà: “Ngày mai cậu về Thượng Hải à?”
An Văn gật đầu: “Ừ.”
Trần Thư Nghiên chớp mắt, rủ rê: “Vậy tối nay đi chơi không?”
An Văn còn chưa kịp trả lời.
Trần Thư Nghiên bổ sung thêm: “Cho cậu mở mang tầm mắt, xem thế nào là “đồ tốt.””
Đưa chủ đề đến đây, giọng Trần Thư Nghiên hơi châm biếm, chống cằm trên mu bàn tay: “Đừng có cả ngày dính lấy bạn trai già của cậu, trọng sắc khinh bạn!”
“Trọng sắc khinh bạn gì chứ?” An Văn không thừa nhận.
“Nếu không phải anh ấy đi công tác, hôm nay cậu có ngồi đây ăn với tớ không?” Trần Thư Nghiên hỏi.
An Văn bị chặn họng trong chốc lát, rồi phản bác: “Tớ ngồi đây với cậu rồi, còn cậu thì cứ ôm điện thoại nói chuyện với đàn ông, rốt cuộc là ai trọng sắc khinh bạn?”
Thôi thì cả hai đều như nhau.
Đừng nói “năm mươi bước cười một trăm bước” nữa.
Trần Thư Nghiên vẫy tay, làm bộ rộng lượng: “Thôi được rồi, không tính toán với cậu.”
Sau bữa ăn, An Văn định về nhà.
Trần Thư Nghiên không chịu thua, kéo tay An Văn, dụ dỗ: “Đi mà, đi xem chút, xem xong cậu sẽ biết thế nào là dòng máu trẻ trung sục sôi.”
Hai từ “trẻ trung” rõ ràng rất có ý nhắm vào cô. An Văn bĩu môi, rút tay lại, giọng dứt khoát: “Tớ không hứng thú!”
Huống chi, những người đó sao có thể đẹp bằng Cố Tranh.
Dáng người trời phú của Cố Tranh, cơ bắp vừa vặn, khí chất như trúc, thanh nhã như cúc, tao nhã như lan, toát ra từ trong ra ngoài, mới đúng là vẻ đẹp thật sự.
An Văn nhắc nhở Trần Thư Nghiên lần nữa: “Cậu phải tỉnh táo đi, đàn ông làm việc ở đó thì có gì tốt?”
Trần Thư Nghiên đeo khẩu trang, vẫy tay gọi taxi: “Cậu đúng là định kiến, phân biệt đối xử!”
An Văn nghiêm mặt: “Tớ đang nói nghiêm túc với cậu đấy.”
“Được rồi!” Trần Thư Nghiên không làm người không biết điều, vỗ ngực: “Tớ biết chừng mực mà!”
An Văn trở về Thượng Hải, là anh trai An Tế của cô đến đón ở sân bay.
An Văn thấp thỏm không yên, cứ nghĩ sẽ bị anh chế giễu.
Dù sao thì hơn hai mươi năm nay, anh cô rất thích chuyện này.
Điều đáng nói là cô còn không thể phản bác, ngày xưa mạnh miệng hô hào sẽ kiên trì đến cùng thế nào, thì bây giờ mặt lại đau bấy nhiêu.
Nhưng lời chế giễu trong tưởng tượng không đến.
An Tế đứng ở cổng đón, đeo kính râm, thấy An Văn ra liền tháo kính, vẫy tay.
An Văn bước lại gần, An Tế chủ động cầm lấy túi xách nhỏ của cô, xoay người đầy phong thái: “Đi thôi, đến Thanh Nhã Tiểu Trúc ăn trưa.”
Thanh Nhã Tiểu Trúc là nhà hàng An Văn thích.
An Văn cụp đầu đi theo sau An Tế về phía bãi đỗ xe.
Đột nhiên An Tế cười một tiếng, An Văn lập tức cảnh giác, ai ngờ anh quay lại khoác vai cô: “Thôi nào, anh biết em chịu ấm ức rồi, không nói em đâu.”
An Văn hơi nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ.
Khi ăn cơm An Văn mới biết, An Tế như vậy là vì Cố Tranh.
An Tế dùng khăn ướt lau tay: “Nghe anh ta nói, em làm công việc này cứ như vì anh ta mà chịu đựng khổ nhọc vậy.”
Vứt khăn ướt đi, An Tế gắp một miếng đồ nguội đặt vào chén cô: “Nào, Tây Thi phiên bản hiện đại, ăn đi!”
An Văn nâng chén, nhận lấy thức ăn.
Cô nhớ lại cuộc gọi video với Cố Tranh tối qua.
Trong màn hình là một khách sạn, dù đã hơn 10 giờ tối nhưng Cố Tranh vẫn đang làm việc.
Camera cố định, Cố Tranh ngồi ở giữa khung hình, cúi đầu lật giở tài liệu hỏi cô: “Mai mấy giờ em bay?”
An Văn nằm trên ghế sofa massage, một tay cầm điện thoại, một tay ấn mặt nạ trên mặt, khó mà mở miệng, trả lời qua loa: “Buổi sáng.”
Cố Tranh lật một trang giấy, ngẩng mắt nhìn camera, khẽ mỉm cười rồi cúi đầu: “Có ai đón em không?”
“Anh trai em.” An Văn không nhịn được mà than thở, “Anh ấy chắc chắn sẽ chế giễu em.”
Cố Tranh cười hỏi: “Anh trai em tệ thế sao?”
“Không hẳn! Anh ấy thuộc kiểu, anh ấy bắt nạt em thì được nhưng người khác mà bắt nạt em thì anh ấy sẵn sàng đánh nhau với họ, anh hiểu chứ?”
Cố Tranh khẽ nhếch môi: “Yên tâm đi, ngày mai anh ấy sẽ không nói gì em đâu.”
“Anh ấy sẽ!” An Văn quả quyết, dùng tay nhấn mặt nạ quanh miệng, “Anh không có anh trai, anh không hiểu…”
Lời của An Văn bỗng dừng lại.
Cô gỡ mặt nạ ra, ngồi bật dậy, cảm thấy có lỗi, lập tức xin lỗi: “Cố Tranh, xin lỗi anh.”
“Không sao.” Anh khẽ cúi mắt, ánh nhìn bị che lấp sau lớp kính, khóe miệng vẫn giữ nụ cười.
Cuộc gọi video kết thúc, An Văn liền lên giường ngủ.
Nhưng cô không ngủ được.
Cô nhớ lại vẻ cô đơn mà anh cố giấu đi một cách quen thuộc.
An Văn lấy điện thoại ra, định xin lỗi anh thêm lần nữa nhưng lại nghĩ không nên nhắc lại. Nhỡ đâu anh đã nguôi ngoai rồi, cô lại gợi lên làm gì?
An Văn ăn không thấy ngon miệng.
Cố Tranh, chắc là anh đã bình tâm lại rồi nhỉ?
Anh còn giúp cô nói trước với An Tế, chắc chỉ khi tâm trạng ổn anh mới làm vậy.
An Văn dựa vào cảm nhận của mình để đoán tâm trạng của Cố Tranh.
Sau bữa ăn, An Tế đưa An Văn về nhà rồi đến công ty.
An Văn ôm con mèo Tam Phong, ngồi trước bàn làm việc viết kế hoạch.
Viết kế hoạch ấy mà, làm gì có ai không phát điên?
Cô bắt đầu lơ đãng, lấy điện thoại ra, mở khung chat với Cố Tranh.
An Văn: [Em đang viết kế hoạch rồi đây.]
An Văn: [Mặt cười ngốc nghếch.gif]
Đến chiều tối, Cố Tranh mới trả lời tin nhắn.
Cố Tranh: [Chiều bận quá, giờ mới thấy tin.]
Cố Tranh: [Xoa đầu.gif]
An Văn: [Em có chút nhớ anh.]
Vừa gửi đi, An Văn lập tức rút lại tin nhắn.
Cô gửi một sticker: [Cố gắng.gif]
Buổi tối sau khi An Văn phát quà cho mọi người, cô bị Đinh Tinh Lan gọi vào phòng piano để nói chuyện riêng.
Bà hỏi tỉ mỉ về không khí gia đình và thái độ của các thành viên trong nhà Cố Tranh cũng như suy nghĩ thật sự của cô.
An Văn kiêu ngạo, tỏ vẻ không quan tâm: “Thuận theo tự nhiên thôi mà.”
Đinh Tinh Lan do dự một lúc, thử hỏi: “Con thật sự không định đính hôn với cậu ấy trước à?”
Sao lại nói đến chuyện này nữa rồi?
An Văn thở dài, đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ cứ phải gấp gáp thế? Con đâu phải ế chồng!”
Đinh Tinh Lan cũng đứng dậy, vỗ một cái vào lưng An Văn: “Mẹ đây chẳng phải vì lo cho con sao? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đàn ông tốt là phải tranh thủ! Hơn nữa, cậu ấy đã 30 tuổi rồi, con cứ mãi lấp lửng thế này là sao hả!”
“Lấp lửng?”
Sao nghe như cô không muốn cho danh phận vậy?
An Văn đưa tay xoa lưng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Ôi, con còn chưa tốt nghiệp mà!”
Không muốn nói chuyện này nữa, An Văn chạy đi.
Cô về phòng khóa cửa lại rồi nhảy lên giường.
Rõ ràng Cố Tranh cũng từng nói cô chưa tốt nghiệp.
Nghĩ đến sự kiên nhẫn và kìm nén của anh, cô nằm xuống ôm mền lăn một vòng.
Ngày An Văn đi nước Y, sáng ở Thượng Hải có một trận mưa nhỏ.
Sau mưa, trời nắng lên, ánh mặt trời càng chói chang.
Cả thành phố sau cơn mưa như được gột rửa, ngập trong ánh nắng, sáng bừng lên.
An Văn mặc chiếc váy dài tay rộng rãi, tay không mang hành lý.
Một cây cầu kính dài.
Thời tiết đẹp thế này, An Văn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài.
Bầu trời xanh thẳm, sân bay rộng lớn, những chiếc máy bay rải rác, xe đưa đón chạy xa, xe cung cấp điện năng chạy gần, khung cảnh rõ ràng như trong phim hoạt hình.
Ánh nắng chói mắt, An Văn giơ tay lên dùng hộ chiếu che trán.
Cô thu lại ánh nhìn, liếc về phía trước, bỗng nhiên bước chân khựng lại.
Cố Tranh đứng cách đó không xa, mặc bộ vest tối giản màu trầm, dáng đứng thẳng tắp.
Anh trước giờ luôn như vậy, đứng không đút tay vào túi, ngồi không vắt chân.
Tựa như sự chín chắn, nho nhã đã ăn sâu vào cốt tủy.
Nhưng khoảnh khắc này An Văn lại thấy anh thật rực rỡ.
Cô chạy tới.
Khi vui sướng lao về phía anh, cô đang nghĩ gì nhỉ?
Cô nghĩ, liệu nhiều năm sau cô có thể điềm đạm như anh không.
Và liệu nhiều năm trước, anh có từng bồng bột như cô hôm nay không.
Hiện tại họ yêu nhau, liệu tương lai có thể cùng nhau đi hết cuộc đời.
Cô đâu có câu trả lời, cứ thế lao vào lòng anh, mơ màng ngây ngất.
Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh trong lòng, chau mày bĩu môi, không biết nên vui hay nên tủi thân: “Không phải anh đang đi công tác trên đảo sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Đây là lần đầu tiên An Văn thích một người đến thế. Cô sắp đi đến một nơi xa, tất nhiên rất mong bạn trai tiễn mình.
Nhưng bạn trai cô lại bận rộn, cô tuy hiểu nhưng vẫn lén trách móc, tủi thân.
Giờ đây gặp được anh lại vui không tả nổi.
Cố Tranh vòng tay ôm lấy lưng cô, ngón tay vén sợi tóc trên má cô, dịu dàng nhìn cô: “Không phải em nói nhớ anh sao?”