Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 76

Lãnh thổ nước ta rộng lớn.

Khoảng cách từ đảo đến Thượng Hải là hơn 2.000 km. May mà giao thông thuận tiện, chỉ mất ba tiếng là đến nơi.

An Văn nghĩ đến một câu thơ.

— Trước đây ngày tháng trôi qua chậm rãi, xe ngựa, thư tín đều chậm, cả đời chỉ đủ để yêu một người.

Giờ đây, cuộc sống nhịp độ nhanh, dường như ai cũng theo đuổi thời gian, các mối quan hệ trở thành kiểu “ăn liền”.

Trong bối cảnh ấy, Cố Tranh vượt qua hơn hai nghìn cây số chỉ để ôm cô ở sân bay rồi hôn lên trán cô một cái.

Hơn nữa hôm đó cô rõ ràng đã rút lại tin nhắn WeChat nói rằng cô nhớ anh.

Tất cả những điều này đều khiến cô rung động.

Tháng Tư, hoa anh đào ở nước Y nở rộ.

An Văn rất bận, bận rộn với việc học, bận rộn với luận văn và nhiều thứ khác.

Ngày 4 tháng 5 là sinh nhật của An Văn.

Còn một tuần nữa.

Hôm nay là cuối tuần, An Văn gọi video với Cố Tranh.

Cô cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, xoay ngược camera: “Anh nhìn xem, thời tiết thật sự rất đẹp. Ở nước Y hiếm khi có thời tiết đẹp như thế này. Em đã kiểm tra dự báo, mười ngày tới thời tiết cũng sẽ như vậy.”

Cố Tranh đang ngồi trước bàn làm việc trong khách sạn.

Nơi anh ở khác với ban ngày rực rỡ của cô, bên ngoài cửa sổ là màn đêm.

Anh ngẩng lên từ tập tài liệu, nhìn vào camera, kết luận: “Đúng thật.”

An Văn xoay camera về phía mình, đi đến ghế sofa và ngồi xuống: “Tuần này em sẽ hoàn thành dàn ý luận văn, cuối tuần sau sẽ rảnh.”

Cô nhìn vào camera đầy mong đợi.

Cố Tranh ngồi thẳng lưng, chậm rãi xoay nắp bút máy, đặt bút sang một bên: “Luận văn có chỗ nào cần giúp đỡ không?”

An Văn cứng họng.

Có lẽ vì ngày cô rời Thượng Hải bạn trai cô đã bay ba tiếng chỉ để gặp cô một lúc sau đó lại vội vã quay về làm việc, nên cô đã mong đợi rằng vào ngày sinh nhật của mình, anh cũng sẽ tranh thủ chút thời gian trong lịch trình bận rộn.

Mặc dù cô đã hỏi qua Kim Mậu, lúc đó Cố Tranh vừa kết thúc Hội nghị Tài chính CFS, theo lệ thường anh phải ở lại hai ngày để tham dự các buổi tiệc xã giao khác nhau.

Bây giờ, dù cô đã ngầm ám chỉ đến mức này mà anh vẫn không hứa hẹn gì. Có vẻ như anh sẽ không đến được.

Dù sao để đến nước Y không chỉ mất ba tiếng mà là hơn mười tiếng.

An Văn không phải là người không hiểu chuyện, dù sao thì năm nào cũng có sinh nhật.

Cô chu môi, tính toán chênh lệch múi giờ rồi đổi sang chủ đề khác: “Muộn thế này rồi, anh đang làm gì thế?”

Cố Tranh cầm lên tập tài liệu song ngữ trên bàn làm việc: “Bài diễn thuyết cho hội nghị tuần tới, vẫn đang chỉnh sửa. Sửa xong thì sắp xếp lại.”

Ánh sáng ở chỗ Cố Tranh sáng rõ.

Anh đeo một cặp kính gọng mảnh màu bạc, mặc bộ vest chỉn chu.

Sơ mi sọc dọc, cà vạt đen, áo khoác vest đen.

Anh ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn tập tài liệu song ngữ trong tay.

Trông nghiêm chỉnh, nho nhã.

Như thể anh sắp thực hiện một bài diễn thuyết trang trọng ngay lúc này.

An Văn nhìn anh, môi từ từ mím lại, rồi khi lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng mềm mại: “Cố Tranh~”

Anh ngẩng mắt: “Ừ?”

Cô chớp mắt, giọng nói đầy quan tâm: “Anh ở khách sạn không thay quần áo chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?”

“Không sao.”

“Hay là anh tháo cà vạt ra đi?” An Văn ngồi xổm trên ghế sofa, ôm lấy đầu gối, mái tóc buông xuống, “Em nhìn thôi cũng thấy khó chịu thay anh.”

Cố Tranh dừng lại nửa giây, tay phải rời khỏi tập tài liệu, đưa lên cổ, dùng ngón trỏ và ngón giữa nắm lấy nút thắt cà vạt kéo xuống, đồng thời ngửa cằm xoay nhẹ cổ.

An Văn phải cắn chặt môi để không bật cười.

Cảnh tượng này so với câu chuyện về “hội quán” mà Trần Thư Nghiên kể, thì có gì khác đâu?

Nhưng đúng là có khác.

Kiểu gợi cảm kín đáo này lại càng quyến rũ hơn.

Cố Tranh đặt cà vạt sang một bên bàn làm việc.

An Văn di chuyển nhẹ máy quay, lại nói: “Anh cởi thêm hai nút áo nữa đi, sẽ thoải mái hơn.”

Cố Tranh giơ tay, tháo hai nút áo.

An Văn mở to mắt, khóe miệng không giấu được nụ cười: “Thêm một nút nữa đi.”

Cố Tranh hít một hơi, lồng ngực phập phồng lên rồi hạ xuống theo nhịp thở.

Anh nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nhưng bất đắc dĩ: “An Văn.”

An Văn hé môi định nói, nhưng lại ngậm lại, quay ánh mắt đi chỗ khác, giả vờ giận dỗi: “Sao thế chứ? Bạn gái mình mà còn không cho ngắm, vậy cho ai ngắm đây?”

Vài giây trôi qua, không nghe thấy tiếng trả lời.

An Văn nhìn lại, thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cố Tranh.

Dù qua màn hình, cô cũng không khỏi giật mình: “Làm… làm gì?”

Anh nói: “Lần sau, bật đèn.”

Bốn chữ, khiến suy nghĩ của An Văn như con rắn tham ăn, quấn quanh trong đầu không dứt.

Mặt cô đỏ bừng lên, rõ ràng có thể nhìn thấy, vội vàng đứng dậy chạy đến bàn học: “Em đi viết dàn ý luận văn, không nói với anh nữa!”

Cô lập tức tắt cuộc gọi video.

Cố Tranh nhìn màn hình vừa bị ngắt, khẽ cười.

Anh cầm điện thoại lên xử lý vài việc, sau đó yêu cầu Kim Mậu đặt vé máy bay đến nước Y vào tuần sau.

Anh nhất định phải đến chúc mừng sinh nhật cô. Thực ra anh cũng đã hiểu rõ ý cô qua lời nói vừa rồi.

Nhưng cô gái nhỏ ấy thích sự bất ngờ nên anh không nói ra.

Cố Tranh nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa muộn. Anh mở máy tính đọc kỹ bản báo cáo thực tập, phương án tối ưu hóa và kế hoạch cơ chế quản lý mà An Văn đã gửi mấy ngày trước rồi đưa ra các chú thích.

Sau khi Hội nghị Tài chính CFS kết thúc, Cố Tranh lần lượt bắt tay với các lãnh đạo doanh nghiệp và chuyên gia trong ngành, bày tỏ lời xin lỗi vì không thể ở lại tiếp tục giao lưu.

Khi bắt tay từ biệt một người chú thân quen trong giới, ông ấy hỏi: “A Tranh, có chuyện gì gấp vậy?”

Cố Tranh gật đầu, thành thật trả lời với dáng vẻ vừa xin lỗi vừa khiêm nhường: “Sinh nhật bạn gái cháu ạ.”

Người chú ngạc nhiên trong giây lát, rồi bật cười sảng khoái, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Tuổi trẻ, có thể hiểu được.”

“Đợi khi cháu quay lại Bắc Đô sẽ đích thân đến thăm chú.” Cố Tranh lại bày tỏ sự xin lỗi.

Người chú xua tay tỏ vẻ không sao, rồi hỏi: “Là tiểu thư nhà nào vậy?”

“Nhà họ An.” Cố Tranh bổ sung, “Thượng Hải, công ty quảng cáo Vạn Vật.”

Người chú khẽ nheo mắt suy nghĩ vài giây, nét mặt có chút khó xử: “Cháu không biết về thỏa thuận đánh cược của Vạn Vật à?”

Ngay sau đó, ông lắc đầu: “Không thể nào, A Tranh.”

Ông không tiện nói rõ, chỉ quan sát phản ứng của Cố Tranh.

Cố Tranh mặt không đổi sắc: “Cháu biết.”

Người chú không hiểu: “Vậy ba cháu, có đồng ý chuyện của cháu và An tiểu thư không?”

Cố Tranh gật đầu: “Đồng ý.”

Cố Tranh tuy còn trẻ nhưng kinh nghiệm trên thương trường không hề ít, có thể coi là người xuất sắc trong thế hệ trẻ. Hơn nữa, nếu ba anh đã đồng ý thì chắc hẳn đã có phương án đối phó từ trước.

Người chú thu lại sự lo lắng, lại vỗ vai Cố Tranh một cái: “Đi đi, gặp lại ở Bắc Đô”

Cố Tranh chào tạm biệt lần nữa rồi bay sang Nước Y.

Máy bay hạ cánh xuống Nước Y, lúc này đã gần nửa đêm.

Bầu trời lất phất mưa bụi, nhiệt độ giảm đột ngột.

Thời tiết ở Nước Y vốn dĩ thất thường như vậy.

Nhưng cô gái ấy đã cẩn thận xem dự báo thời tiết từ sớm. Nếu ngày mai trời mưa có lẽ cô sẽ thất vọng lắm đây?

Cố Tranh nghĩ như vậy.

Sân bay lúc nửa đêm, ánh đèn sáng rực, không gian rộng rãi và vắng vẻ, chỉ có rất ít người qua lại.

Tiếng nói chuyện dường như vang vọng.

Nhân viên sân bay lịch sự đưa cho Cố Tranh một tờ giấy, thông báo rằng hành lý sẽ được chuyển đến vào ngày mai.

Cố Tranh lướt qua tờ giấy trong hai giây, gấp lại rồi gật đầu nhẹ và nói cảm ơn.

Anh bước về phía bãi đỗ xe.

Tiếng giày da vang lên dường như cũng vọng lại.

“Cố Tranh ——”

Tiếng gọi ấy rõ ràng là đang vang vọng.

Ngân dài không dứt.

Ý nghĩ của Cố Tranh khựng lại trong giây lát, có chút sững sờ, anh quay người lại một cách vô thức.

An Văn mặc quần jeans bó màu sáng, áo len kẻ ngang ngắn tay, vui vẻ chạy về phía anh.

Giống như hôm đó, khi anh đứng chờ cô ở sân bay Thượng Hải, cô nhìn thấy anh liền chạy như bay đến.

Giống như một chú chim nhỏ tự do.

Bình Luận (0)
Comment