Món quà bất ngờ mà anh chuẩn bị coi như không còn nữa.
Ngược lại chính anh lại bị bất ngờ.
Vòng tay anh ôm lấy thân hình mảnh mai, ý nghĩ bay lơ lửng; lòng bàn tay đặt lên cánh tay lạnh buốt của cô khiến suy nghĩ trở nên trầm lắng.
Cố Tranh tháo áo khoác ngoài của mình một cách dứt khoát, khoác lên người An Văn: “Sao mặc ít vậy?”
“Cơn mưa này đột ngột lắm.” Cô giải thích, “Nhiệt độ cũng giảm bất ngờ nữa.”
Giọng điệu như đang bảo mình chẳng có lỗi, đổ hết cho ông trời một cách rất đương nhiên.
Chiếc áo vest rộng dài, có thêm miếng đệm vai, khoác lên người An Văn trông như người que đang mặc áo.
An Văn giơ hai tay lên, Cố Tranh giúp cô xắn tay áo.
Trong cơn phấn khích, giọng cô trở nên tinh nghịch: “Anh có bất ngờ lắm không?”
Anh nhìn cô một cái, kéo dài giọng: “Có.”
An Văn nhoẻn miệng cười, nhưng ngay giây tiếp theo không kiềm được mà bật mí: “Anh có biết tại sao em biết được chuyến bay của anh không?”
Cố Tranh nghĩ một lát, khẽ nhướng mắt: “Kim Mậu?”
“Bingo!” An Văn cũng không phải người vô tâm, liền giải vây cho Kim Mậu: “Anh đừng trách anh ấy nhé, anh ấy không chịu nói đâu, là do em thông minh, ép khai được đấy!”
Cố Tranh nắm tay An Văn, cùng cô bước về phía bãi đỗ xe.
Giọng anh nhàn nhạt: “Bị ép khai, cũng có thể thông cảm.”
Anh liếc nhìn An Văn, giọng điệu trở nên đầy nguy hiểm:
“Nhưng sau khi bị em ép khai, còn lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với em để giấu giếm anh là ý gì đây?”
Cái… cái gì?
An Văn liếm môi, cảm giác như càng giải thích thì càng khiến Kim Mậu bị thêm tội.
Cô không giải thích nữa, rút tay ra ôm lấy cánh tay anh lắc lắc nhẹ:
“Anh đừng trách anh ấy mà, em thấy tính cách anh ấy rất tốt, em khá thích anh ấy. Được không nào?”
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô, chậm rãi nhìn xuống rồi lại ngẩng lên.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Cố Tranh khẽ đáp:
“Được.”
Lên xe, Cố Tranh bảo tài xế đi thẳng đến khách sạn.
An Văn không nói gì, chỉ khẽ vén tóc, tai hơi đỏ ửng.
Chiếc xe lao nhanh trong màn mưa đêm, An Văn tựa vào lòng Cố Tranh mơ màng buồn ngủ.
Đột nhiên xe dừng lại ven đường, bật đèn cảnh báo.
Tài xế quay lại:
“Cố tổng, bảng điều khiển báo áp suất lốp không đủ. Tôi xuống kiểm tra xem sao.”
An Văn mở mắt, ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Cửa kính xe phủ đầy nước mưa, chẳng nhìn rõ được gì.
Bàn tay rộng lớn đặt lên vai cô, kéo cô lại:
“Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”
An Văn dù rất buồn ngủ nhưng lại không thể ngủ được.
Cô nghe thấy tài xế kiểm tra xong quay lại nói không tìm được nguyên nhân, nhưng để đảm bảo an toàn, quyết định liên hệ cứu hộ sửa chữa.
Ông ta còn nói sẽ sắp xếp một chiếc xe khác đến, nhưng e rằng phải chờ một lúc.
An Văn lại mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng chẳng xa là mấy.
Cô đề nghị đi bộ về, không cần phải chờ ở đây chỉ vì vài trăm mét.
Cố Tranh đồng ý.
Tài xế là người Anh, không có thói quen mang theo dù cầm tay.
Là Cố Tranh hỏi tài xế mới bấm nút mở cửa xe, chiếc dù ẩn trong cửa bật ra, tài xế nhanh chóng đưa cho anh.
Trời khuya nơi đất khách, mưa phùn rơi nhẹ.
Hai người cùng đi dưới một chiếc dù, bước chân đồng điệu, đạp lên từng vòng nước mưa.
Một cơn gió lớn bất ngờ ập đến, những hạt mưa mỏng nhẹ không còn chịu nổi, đập thẳng vào người họ.
Giữa cái lạnh ấy, cơn buồn ngủ của An Văn tan biến hoàn toàn, cô không nhịn được bật cười.
Cô nhớ đến một bộ phim thần tượng từng xem, trong đó nam nữ chính ăn đồ Tây trên ban công dưới trời mưa, gọi đó là lãng mạn.
Thật ngớ ngẩn.
Nhưng lúc này đây, khi Cố Tranh hỏi cô cười gì, cô co người lại vì lạnh, tóc bị gió thổi rối dính lên mặt, ngốc nghếch trả lời:
“Cũng khá lãng mạn mà.”
Sự lãng mạn này không kéo dài lâu.
Cố Tranh bảo An Văn lấy áo che đầu, thu dù lại, rồi ôm cô nửa người, chạy về phía khách sạn.
Khoảng cách không xa, mưa cũng không lớn, nhờ áo khoác nên An Văn cơ bản chỉ ướt quần.
So với cô, Cố Tranh có phần nhếch nhác hơn, chiếc áo sơ mi trắng bị nước mưa thấm ướt, hơi trong suốt.
Quần của anh cũng ướt, nhưng đỡ hơn áo một chút.
Kính của anh không biết đã tháo ra từ lúc nào, gương mặt lạnh lùng trắng nhợt, vương chút hơi nước, đôi môi càng thêm đỏ thẫm.
Mái tóc ướt rủ trước trán khẽ chạm vào xương mày, anh tiện tay vuốt ngược ra sau.
Thấy vậy An Văn lấy khăn giấy, một tay chống lên vai anh, kiễng chân lau nước trên mặt anh.
Từng chút một, từ thái dương, xương mày, đến mắt…
An Văn nhẹ nhàng nói:
“Nhắm mắt lại.”
Cố Tranh nhắm mắt.
Từ sống mũi, đỉnh môi, đến cằm…
Khi anh mở mắt, nhìn thấy An Văn dần hạ chân xuống, đôi mắt chăm chú dõi theo từng động tác trên tay cô.
Ngoài bức tường kính thang máy, mọi thứ mờ ảo.
Trong cơn mưa nhẹ, những hình dáng kiến trúc nơi đất khách trở nên mơ hồ.
Không kiềm chế được, anh nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi cô.
Trong ký ức của Cố Tranh, chưa từng có ai giúp anh lau đi những giọt nước mưa trên mặt như thế.
Có lẽ đã từng có.
Nhưng đã quá xa xôi, anh không còn nhớ nữa.
Đôi môi anh hơi lạnh.
Nụ hôn ấy ngắn ngủi, chạm nhẹ rồi dừng lại, kết thúc trước khi cửa thang máy mở ra.
Vẫn là khách sạn lần trước họ đã ở, và vẫn là căn phòng ấy.
Bước vào phòng, An Văn nhìn về căn phòng lần trước mình đã ngủ.
Cửa phòng đóng chặt.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Tranh nắm tay, dẫn vào một căn phòng khác.
Là phòng của anh.
Tủ quần áo được mở ra, bên trong có không ít quần áo.
Dựa vào thái độ tỉ mỉ và quen thuộc của nhân viên khách sạn, An Văn đoán rằng nơi này có lẽ là chỗ ở cố định của Cố Tranh mỗi khi đến nước Y.
Cố Tranh lấy từ móc áo xuống một chiếc sơ mi màu xanh nhạt:
“Đêm nay mặc cái này, được không?”
An Văn nhìn qua, cố giữ vẻ bình tĩnh gật đầu.
Cố Tranh bước vào phòng tắm, lấy ra khăn tắm mới và bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân, từng món một đặt ngay ngắn:
“Em xem còn cần gì nữa không, anh sẽ bảo họ mang lên.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn An Văn.
Ánh mắt họ chạm nhau, An Văn khẽ giật mình, nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn sang những món đồ bên cạnh bồn rửa mặt:
“Chỉ cần thế này là được rồi.”
Cố Tranh dặn dò:
“Ngâm mình trong nước ấm một lát, đừng để bị cảm.”
Dứt lời, anh bước ra khỏi phòng tắm, còn cẩn thận đóng cửa lại.
An Văn chậm rãi bước đến sau cánh cửa, ‘cạch’ một tiếng, cô chốt khóa.
Khi đã có sự che chắn, cô nắm chặt tay, hai chân như gắn lò xo bật nhảy.
Lặng lẽ hét lên: “A a a a a!”
Xem ra đêm nay họ sẽ ngủ chung giường rồi.
Thực ra điều này không đủ khiến An Văn mất kiểm soát. Dù sao họ cũng đã ngủ chung giường vài lần trước đó.
Điều khiến cô bấn loạn là câu nói của anh trong cuộc gọi video tuần trước.
— Lần sau, bật đèn.
An Văn cũng không phải kiểu người không biết tính toán, nếu không thì sao hôm nay cô lại chọn một chiếc nội y ren giữa cả đống đồ chứ?
Chỉ tiếc là vì cơn mưa này, anh sẽ không thể nhìn thấy.
Cô thở dài, xem như đã mặc uổng rồi.
An Văn cởi đồ, cúi đầu nhìn phần ngực hơi phập phồng của mình, bỗng chốc cảm xúc đang hào hứng lại tụt hẳn.
Haiz!
Không được gì cả!
An Văn mở nước.
Nước lại là nước lạnh.
Cô thử đi thử lại vài lần, vẫn chỉ là nước lạnh.
An Văn quấn khăn tắm quanh người, hé một khe cửa nhỏ, gọi ra ngoài:
“Cố Tranh! Cố Tranh? Cố Tranh—”
Không ai đáp lại.
An Văn quay đầu, liếc nhìn chiếc áo sơ mi sạch sẽ, không do dự quá hai giây, cô mặc lại bộ quần áo ướt của mình.
Cảm giác dính dấp, khó chịu vô cùng.
Cô bước ra khỏi phòng tắm, lúc này mới nhận ra cửa phòng đã đóng, bảo sao gọi mãi không ai nghe.
Cô mở cửa phòng, đi ra phòng khách, đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai cả.
Cô bước ngược lại vài bước, định tìm điện thoại, thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ khe hở của cánh cửa căn phòng trước đó cô từng ở.
An Văn đẩy cửa phòng: “Cố Tranh?”
Phòng không lớn, có thể nghe rõ tiếng nước chảy rì rầm từ phòng tắm vọng ra.
Cô bước vào vài bước, nhìn thấy Cố Tranh đang đứng quay lưng về phía cửa sổ nói chuyện điện thoại.
An Văn bước thêm hai bước, nhỏ giọng gọi: “Cố Tranh?”
Lúc này Cố Tranh mới nghe thấy, anh quay lại.
Có lẽ do không đeo kính, ánh mắt anh có chút lơ mơ.
Anh liếc nhìn An Văn, nhíu mày, dời ánh mắt đi, giọng nói dứt khoát: “Tiếp tục quan sát, lát nữa chú ý email của tôi.”
Nói xong, anh cúp máy ngay lập tức.
Anh tiến về phía An Văn, lướt mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao chưa tắm?”
An Văn chỉ về phía sau: “Không có nước nóng.”
Cố Tranh bước ra ngoài: “Để anh xem.”
Sau khi kiểm tra, anh nói: “Em vào phòng tắm trước đi, bồn anh đã xả nước, có thể hơi nóng, ngâm lâu một chút, đừng để cảm lạnh.”
Nói xong, anh mang bộ đồ vệ sinh cá nhân cho An Văn.
An Văn đi theo sau anh, hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Cố Tranh bước dài: “Anh sẽ liên hệ người của khách sạn lên xem.”
Phòng tắm lát gạch đen trắng, đèn chùm mang phong cách cổ điển.
Bên trong vách ngăn đường viền vàng là một chiếc bồn tắm hình vòm.
Nước trong bồn đã gần đầy, van nước được Cố Tranh khóa lại.
Thói quen của anh là luôn sắp xếp mọi thứ gọn gàng, nhưng lúc này anh chỉ đặt đồ xuống vội vàng rồi nhắc nhở thêm: “Ngâm lâu một chút, đừng để cảm lạnh.”
Dứt lời anh rời đi, cẩn thận đóng cửa lại.
Không gian hẹp đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước nóng bốc hơi lách tách.
— “Đừng để cảm lạnh.”
Anh đã dặn cô mấy lần như thế rồi.
Nhưng cô còn chưa ướt bằng anh cơ mà.
Anh mới là người dễ bị cảm lạnh hơn.
An Văn mở cửa phòng tắm, chân trần bước ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Cố Tranh đang gọi cho nhân viên khách sạn.
Anh nhìn thấy An Văn, nói vào điện thoại một câu “Chờ một chút.”
Anh bỏ điện thoại xuống, tiến về phía cô: “Sao vậy?”
Cô nhìn anh.
Áo anh vẫn còn ướt dính chặt vào người.
Tóc anh cũng vẫn còn ướt.
Cô tự nhiên đề nghị: “Chân em chỉ hơi ướt thôi, anh tắm trước đi, nếu không anh sẽ bị cảm đó.”
Anh đã đến sát bên cô, bóng anh phủ kín người cô: “Anh không sao.”
“Làm sao mà không sao được?” Cô cụp mắt, không nhìn anh, “Em cũng sợ anh bị cảm mà.”
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngớt.
Cô ngước mắt lên, đối diện ánh nhìn của anh: “Nếu bị cảm, làm sao anh cùng em mừng sinh nhật được chứ?”