Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 78

An Văn được Cố Tranh bế trở lại phòng tắm.

Trước đó, ánh mắt anh nhìn cô, rồi anh nhấc điện thoại, nói ngắn gọn: “Không cần lên nữa, cảm ơn.”

Sau khi cúp máy, họ nhìn nhau trong im lặng, kéo dài hơn mười giây.

Khi An Văn chạy ra ngoài nói những lời quan tâm đó chẳng lẽ cô không nghĩ đến cách giải quyết này sao?

Cô đương nhiên đã nghĩ đến.

Vậy nên trong khoảnh khắc anh nghe điện thoại và cả những giây phút im lặng sau đó, sự im lặng của cô chính là một lời mời gọi.

Phòng tắm đã tràn ngập hơi nước, pha lẫn hương trà dịu nhẹ.

Đó là mùi của nến thơm.

Cố Tranh chắc hẳn là người thích uống trà.

Trong nhà anh có cả một bộ ấm chén đầy đủ, An Văn từng thấy qua.

Vào ngày cuối cùng ở lại nhà anh trong dịp Thanh Minh anh đã pha trà cho cô.

Đôi tay ấy thật thanh nhã, ngón tay dài mảnh, khớp ngón đều đặn. Động tác thuần thục, tựa như gió luồn qua thịt, mưa thấm vào ấm, khéo léo chế ra một chén trà xanh trong trẻo.

Còn lúc này, đôi tay ấy đang giúp cô cởi áo, tháo khuy áo phía sau lưng cô.

An Văn khẽ run lên.

Cô nghĩ, chắc là do lạnh.

Có lẽ thế.

“Rào——” Nước nóng từ trên cao xối xuống.

Cùng lúc đó, eo cô bị anh giữ lại, xoay người cô đối diện dòng nước nóng, đón nhận nụ hôn sâu của anh.

Chẳng mấy chốc, làn da cô bị nước nóng làm đỏ ửng.

Cô bị hôn đến nghẹt thở, lồng ngực phập phồng dữ dội nhưng lại ngượng ngùng không dám thở mạnh.

Anh nhìn cô, bàn tay vuốt dọc theo bờ vai cô xuống dưới, nhẹ nhàng xoa một chút.

An Văn nhắm mắt lại.

Bàn tay anh không dừng quá lâu, ngón tay trượt dọc theo đường eo cô, tháo khuy quần jean của cô.

An Văn cảm nhận được, hoảng hốt nắm lấy tay Cố Tranh.

Anh không tiếp tục, nhưng cũng không buông ra, ngón tay vẫn đặt trên mép quần jean của cô.

Bên tai, tiếng nước vẫn chảy đều đều.

An Văn mở mắt, hàng mi thấm nước, ánh nhìn mơ màng.

Cô cố lấy lại nhịp thở, từ từ buông tay ra.

Cô vẫn rất ngại ngùng, cắn môi, hai tay níu lấy vạt áo ướt đẫm của anh, cơ thể nghiêng về phía trước, trán tựa lên lồng ngực anh.

Cô rõ ràng muốn trốn tránh.

Nhưng sự lựa chọn lại là trốn vào lòng anh.

Những giọt nước chảy dọc theo xương bướm của cô, vỡ tan thành những bọt nhỏ trên làn da trắng muốt.

Cố Tranh có thể tiếp tục, nhưng anh không làm thế.

Anh nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng hôn cô.

Dòng nước ấm áp xối đều lên khuôn mặt, dần dần xoa dịu sự căng thẳng và ngượng ngùng trong lòng cô.

Trước khi bàn tay anh lại tiếp tục, cô đã bị anh xoay nửa vòng.

Anh đứng phía sau cô, tay trái ôm lấy eo nhỏ, kéo cô vào lòng, tay phải đặt lên chiếc khóa kéo kim loại trên quần jean của cô, từ từ kéo xuống.

Cằm anh tựa lên hõm vai cô, giọng nói trầm thấp, hòa lẫn trong làn hơi nước, không giấu được tiếng thở nặng nề: “Điềm Điềm, sinh nhật vui vẻ.”

Cô còn chưa kịp đáp lại lời chúc mừng sinh nhật đó, đã cảm nhận được bàn tay anh lấn sâu vào bên trong.

Cô rụt vai lại, nhắm chặt mắt.

Chỉ vài phút sau, đôi mày cô nhíu chặt, đôi môi hé mở, cổ ngả ra sau theo bản năng.

Sau đó An Văn nằm trên giường, được mền quấn kín mít, chỉ lộ ra một chiếc đầu nhỏ.

Khuôn mặt cô đỏ ửng, khóe mắt hơi đỏ, ánh nhìn long lanh, trên môi dưới còn hằn rõ vài dấu răng.

Cô vô cùng hối hận.

Vừa rồi cô hoàn toàn bị anh dẫn dắt nên quên mất không cởi áo anh.

Từ đầu đến cuối anh vẫn mặc nguyên quần áo.

Cô cảm thấy mình thiệt thòi.

Giờ anh vẫn còn trong phòng tắm, nếu bây giờ qua đó, liệu có được không?

Cô chỉ nghĩ vậy thôi, vì chân cô vẫn còn mềm nhũn.

Hơn nữa cô cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ và thật xấu hổ.

An Văn liếc nhìn chiếc đồng hồ cơ trên tủ đầu giường, kim giây đang nhịp nhàng ‘tích tắc—tích tắc—’.

Cô khẽ mỉm cười, khép đôi mắt cay mỏi lại, và suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.

Cố Tranh bước ra từ phòng tắm, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

An Văn tỉnh giấc.

Cô mở mắt lơ mơ, thấy anh định rời đi, liền yếu ớt nắm lấy cổ tay anh, giọng nói đầy mệt mỏi: “Anh không ngủ cùng em à?”

Cố Tranh khẽ cúi người, bàn tay xoay lại nắm lấy tay cô rồi đặt vào trong mền: “Anh đi xử lý chút công việc.”

Cô nhăn mặt: “Muộn lắm rồi mà.”

Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Chỉ gửi hai email thôi, xong ngay.”

Trong đầu An Văn thoáng hiện hình ảnh.

Anh đứng trước cửa sổ, nói với đầu dây bên kia: “Tiếp tục quan sát, lát nữa chú ý email của tôi.”

Ừ, trước khi tắm, cô đã bắt gặp cảnh tượng đó.

Cô nhắm mắt lại, không vui lẩm bẩm: “Vậy anh nhanh lên đấy.”

Lần này An Văn ngủ rất say, đến nỗi không biết lúc nào anh quay lại giường.

Nhưng khi anh dậy, cô cũng tỉnh giấc trong giây lát.

Mơ màng, cô đưa tay ôm lấy eo anh.

Anh xoay người định hôn cô.

Cô lại quay đi nói không cần, cô đang buồn ngủ lắm.

Rồi sau đó cô chẳng nhớ gì nữa.

An Văn ngủ đến khi nắng lên cao, tinh thần hoàn toàn hồi phục.

Cô ngồi dậy, thấy đồ lót của mình đã được đặt trên giường.

Được gấp gọn gàng.

Chắc là đã được giặt sạch và sấy khô.

An Văn dậy mặc vào nhưng không thấy quần áo hôm qua của mình đâu, đành mặc lại chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ mà cô mặc để ngủ tối qua.

Cô kéo áo xuống một chút để che phần đùi trên.

Cô bước ra khỏi phòng.

Cố Tranh đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một chiếc laptop mỏng nhẹ, tay trái đặt hờ trên bàn phím, ngón tay phải chạm vào tai nghe Bluetooth.

Anh đang làm việc.

Có lẽ anh sợ làm việc ở bàn trong phòng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên mới ra bàn ăn làm việc.

Ánh nắng chiếu qua tấm rèm lá dọc ở bên cạnh tạo thành từng vệt sáng dài trên bàn tay anh.

Bàn tay anh thực sự rất đẹp.

Nhưng An Văn rụt ánh mắt lại, giờ cô không dám nhìn thẳng vào tay anh.

Cố Tranh nhận ra sự hiện diện của cô, khẽ quay đầu lại, ánh mắt từ gương mặt cô trượt xuống, dừng lại ở đôi chân cô một lúc rồi tháo tai nghe ra.

Anh nói ngắn gọn: “Gọi món ăn trước đi, ăn chút gì đó.”

Nói xong, anh đeo tai nghe lại.

An Văn không làm phiền anh, cầm thực đơn của khách sạn trở về phòng gọi món.

Gọi món xong, cô vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.

Khi cô bước ra Cố Tranh vẫy tay với cô.

An Văn nhanh chân bước đến.

Tâm trạng giống như “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

Cô dừng lại cách anh một mét, cúi người, ngó đầu lên, dùng khẩu hình hỏi: “Có chuyện gì không?”

Cố Tranh bật cười trước dáng vẻ cẩn thận của cô, ánh mắt như trấn an: “Yên tâm, không gọi điện nữa.”

An Văn thu lại sự cảnh giác, bước thêm hai bước, giọng nói nhẹ nhàng và vui vẻ: “Làm gì thế?”

Cố Tranh vươn tay, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô một cái.

An Văn không kịp phản ứng đã ngã ngồi lên đùi anh.

Tay trái anh vòng qua eo nhỏ của cô.

Ký ức cơ thể bất chợt ùa về.

Tối qua anh cũng từng một tay ôm lấy bụng dưới của cô, một tay khiến cô r/un rẩy và r.ên khẽ.

An Văn không khỏi đỏ bừng tai, sống lưng khẽ rụt lại.

Cố Tranh chỉ siết nhẹ cô trong vòng tay rồi thả ra, ngón tay anh nhanh chóng lướt trên bàn phím, màn hình máy tính liền chuyển sang một trang mới.

An Văn liếc qua một cái.

Thấy quen quen.

Liếc thêm lần nữa.

Là kế hoạch mà cô đã viết.

Nhưng giờ trên đó đã có thêm rất nhiều chú thích.

Cố Tranh di chuyển chuột, nhấn vào liên kết bên cạnh một chú thích: “Sau khi em đã có ý tưởng ban đầu, có thể tìm hiểu thêm về phương thức quản lý tổng thể hiện tại của Bách Gia, chắc chắn sẽ có những gợi ý mới.”

Cố Tranh giải thích ngắn gọn: “Trước hết, Bách Gia hiện đang thực hiện quản lý phân cấp, các công ty con tự chủ kinh doanh, hạch toán độc lập và tự chịu trách nhiệm lỗ lãi…”

An Văn từ từ thả lỏng sống lưng, chăm chú lắng nghe. Chỗ nào không hiểu, cô liền lập tức hỏi.

Nói chuyện được một lúc, Cố Tranh bất chợt hắt hơi nhẹ.

Anh khẽ nhíu mày.

Đây không phải lần hắt hơi đầu tiên.

Anh vội đỡ lấy eo An Văn, đứng dậy kéo ghế bên cạnh ra và ngồi xuống, giữ khoảng cách với cô.

An Văn mất đi chỗ ngồi êm ái, cảm thấy lạnh dưới mông: “Anh bị cảm rồi à?”

Không đợi Cố Tranh trả lời, An Văn đã nói như chắc chắn: “Anh xem, anh cảm lạnh rồi đúng không! Ai bảo anh cứ mặc đồ ướt suốt tối qua cơ chứ!”

Cô đứng dậy, đi gọi điện thoại bảo người mang thuốc lên.

Cố Tranh dùng ngón tay xoa trán, thở ra thật sâu.

Anh đoán rằng cơn cảm lạnh này là do sáng nay.

Sáng nay anh định dậy nhưng cô lại quấn lấy anh.

Chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ cuộn lại ngang eo, đôi chân của cô quấn lấy anh.

Anh định hôn cô nhưng cô không chịu, trở mình một cái rồi ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khe khẽ.

Bất đắc dĩ anh đành tắm nước lạnh.

Bình Luận (0)
Comment