Lương Thảo chỉ buông một chiếc móc câu, sau đó bất kể là Trưởng phòng Trương hay An Văn, cô đều nghĩ mình có thể hoàn toàn ẩn mình.
Nhưng mọi chuyện lại không như cô mong muốn.
Thực ra, mỗi ngày ở nước ngoài Lương Thảo đều vô cùng hối hận.
Cô không nên chơi chiêu trò trước mặt anh, cũng không nên tham lam.
Nhưng khi vừa nhìn thấy An Văn ngồi ở vị trí làm việc cũ của mình, hành vi và thái độ của cô ta trong giờ làm việc…
Trái tim Lương Thảo vẫn không cam lòng.
An Văn có gì tốt?
An Văn dựa vào đâu?
An Văn không thể giúp được gì cho Cố Tranh cả!
Lương Thảo không hiểu tại sao lại là An Văn!
Lương Thảo nghĩ, nếu người phụ nữ Cố Tranh chọn là một người rất xuất sắc, cô chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Những gì cô làm đều vì yêu anh.
Chỉ vì yêu anh mà thôi.
Cô không phải người xấu, không phải muốn chiếm đoạt, chỉ là cô yêu anh quá nhiều.
Lương Thảo nhắm mắt lại, đấu tranh nội tâm, tự tìm lý do và biện hộ cho mình.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, âm thanh đã ám ảnh cô suốt bao năm qua.
Cô quá quen với nó rồi.
Lương Thảo lập tức mở mắt đứng dậy, cô đã đứng trước cửa phòng thư ký.
Cố Tranh mặc một bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, áo sơ mi trắng phối với cà vạt có họa tiết tinh tế, dáng người cao ráo, khí chất nho nhã.
Dường như anh đã nhìn thấy cô qua khóe mắt, nghiêng đầu liếc qua.
Chỉ trong một khoảnh khắc, rồi thu hồi ánh mắt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Lương Thảo từng tưởng tượng vô số lần về cảnh hai người gặp lại với đủ loại cảm xúc.
Nhưng không ngờ điều khiến người ta đau lòng nhất lại là sự thờ ơ, không hề quan tâm.
Tựa như cô thật sự chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé, đúng như cái tên của mình.
Cố Tranh ra đón người.
Cố Đình, chú hai của Cố Tranh đột ngột đến thăm.
Đây không phải là người dễ đối phó.
Cố Đình và Cố Tranh đi vào văn phòng, người trước người sau.
Lương Thảo đứng trước cửa phòng thư ký đợi vài phút thì An Văn xách một túi nhỏ in hình cây trúc trở về.
Nhìn thấy Lương Thảo đứng ở cửa, An Văn giơ túi lên: “Chị Lương, ăn bánh quy không?”
Lương Thảo không đáp lại thiện ý của An Văn, chỉ nhắc nhở: “Cô An, Tổng Giám đốc của Hồng Hưng đến rồi.”
Hồng Hưng là công ty con của Bách Gia, chuyên về đầu tư dự án.
Tổng Giám đốc của Hồng Hưng, chẳng phải là chú hai của Cố Tranh sao?
Đến thì đến, một người họ hàng lớn tuổi, có gì phải làm ầm lên?
An Văn đi về chỗ ngồi: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Cô ngồi xuống, lấy ra một ly trà sữa rồi lật ngược túi, đổ ra rất nhiều bánh quy nhỏ, sau đó nhặt chúng bỏ vào chiếc hộp da yên ngựa bên cạnh.
Chiếc hộp đó Lương Thảo nhận ra ngay, là hộp trên bàn làm việc của Cố Tranh, bình thường dùng để đựng một số dụng cụ văn phòng, giờ lại bị cô dùng để đựng đồ ăn vặt.
Không hiểu sao Lương Thảo lại đứng thừ trước bàn làm việc của mình, An Văn theo ánh mắt cô…
An Văn cầm một túi bánh quy caramel lên, chia sẻ: “Này, thử đi!”
Lương Thảo đè nén sự khó chịu trong lòng, hỏi với giọng chất vấn: “Cô không lo cho Tổng giám đốc sao?”
Thấy Lương Thảo không đưa tay nhận, An Văn tự mở túi bánh, nhét vào miệng mình, thản nhiên đáp: “Lo gì chứ?”
“Chú hai của Tổng giám đốc đến với ý đồ không tốt!” Lương Thảo cười nhạt, châm biếm: “Ngay cả điều đó cô cũng không biết à?”
An Văn cảm nhận được sự đột nhiên không thiện chí của Lương Thảo, thấy không thoải mái, cô thu hồi ánh mắt, mở máy tính xử lý công việc, nhai bánh một cách bình thản: “Ồ.”
Lương Thảo im lặng vài giây, rồi lại hỏi: “Cô không định đi xem sao?”
An Văn nhét tất cả bánh quy vào miệng, ném túi rác vào thùng rồi ngẩng đầu lên: “Chị đang dạy tôi cách làm việc à?”
Lương Thảo không thể trả lời được câu này.
An Văn nở nụ cười không chút ấm áp: “Chị Lương, chị đang làm phiền tôi làm việc đấy.”
Cô giơ tay chỉ sang một bên với động tác mời: “Nếu chị nhất quyết muốn đợi Tổng giám đốc, hãy đứng đợi ở bên kia, cảm ơn sự hợp tác.”
Người ta hay nói tiếng Trung rất phong phú và sâu sắc, từ “chị” không nhất định thể hiện sự tôn trọng, mà có thể mang ý châm chọc mỉa mai.
Lương Thảo bị An Văn nói trúng, quay người bỏ đi.
An Văn tuy đã dùng lời mỉa mai tiễn được Lương Thảo nhưng trong lòng lại suy nghĩ về những lời cô ta vừa nói.
Ý cô ta là, Cố Tranh và chú hai của anh ấy có mâu thuẫn?
Chuyện này cô đúng là không biết thật.
Nhưng không biết thì sao?
An Văn cảm thấy hôm nay Lương Thảo rất kỳ lạ!
Nhưng lại không thể xác định chính xác kỳ lạ ở chỗ nào.
Tuy vậy giác quan thứ sáu mách bảo cô, nguyên nhân là từ Cố Tranh.
Thông tin mà An Văn có quá ít, không nghĩ ra được điều gì, nhưng cô cũng không tự làm khó mình, quyết định nếu có cơ hội sẽ hỏi chuyện này từ chính người trong cuộc.
Cô cắm ống hút vào ly trà sữa, hít một hơi dài.
Giữa trưa hè nóng bức, một hơi trà sữa này khiến cô thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
An Văn đặt ly trà xuống, bắt đầu xử lý công việc buổi chiều.
Không bao lâu sau, An Văn nhìn qua cửa kính thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc vest chỉnh tề, đi qua rất nhanh.
Cô đã từng thấy ảnh của Cố Đình ở nhà bà nội của Cố Tranh nên nhận ra ngay.
Cố Đình bước đi nhanh, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận.
Trong đầu An Văn chợt nhớ lại lời của Lương Thảo.
— “Chú hai của Tổng giám đốc đến với ý đồ không tốt!”
An Văn cuối cùng vẫn không an tâm, đứng dậy đi đến văn phòng của Cố Tranh.
Khi đẩy cửa vào, ngay lập tức cô ngửi thấy mùi trà.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô hoảng hốt.
Bên phải bàn làm việc, một mảnh sứ vỡ đầy trên sàn, đó là tách trà bị đập nát.
Cố Tranh ngồi trước bàn làm việc, giơ tay ôm trán.
An Văn dường như thấy trên má anh có vết máu.
Cô vội vàng chạy đến: “Cố Tranh, anh sao vậy?”
Ngay lúc này, Cố Tranh còn ngăn cô lại: “Đừng tới đây, dưới sàn có mảnh vỡ, cẩn thận kẻo bị cắt.”
Nhưng An Văn chẳng nghe lời, chạy đến gần và thấy lá trà bị ngâm mở ra, vương vãi khắp thảm, bàn làm việc, cả trên tường.
Cố Tranh không đeo kính, hơi nghiêng đầu, tránh ánh nhìn của cô: “Anh không sao.”
An Văn không quan tâm anh nói gì, lập tức cúi xuống bên cạnh anh, kéo tay anh ra.
Phần trên lông mày anh có một vết cắt dài hơn một cm, không lớn nhưng rất sâu, miệng vết thương hơi lộ ra, máu chảy chầm chậm.
Da anh trắng nên vết thương trông cực kỳ đáng sợ.
An Văn để ý thấy trong tay anh đang cầm một chiếc khăn tay nhỏ dính máu.
Cô vội nắm lấy tay anh, ấn trở lại vết thương.
Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng môi run rẩy: “Nhanh lên, đi bệnh viện!”
Cố Tranh ngước lên nhìn cô, giọng điệu trấn an: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, anh không sao, đừng lo. Anh đã gọi bác sĩ, đang trên đường đến.”
An Văn thở dốc, không biết lúc này nên làm gì, cô quay đầu nhìn đống mảnh vỡ trên sàn: “Là chú hai anh đập à?”
Cố Tranh không trả lời.
“Báo cảnh sát!” An Văn cầm lấy điện thoại của Cố Tranh trên bàn, tức giận không kìm được: “Em muốn báo cảnh sát bắt ông ta!”
Cố Tranh nắm lấy tay cô, híp mắt nhìn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn nhau vài giây, An Văn cắn môi, đặt điện thoại xuống.
Cố Tranh nhắm mắt lại, khuỷu tay chống lên bàn làm việc.
Anh dường như rất đau, đang cố nén chịu đựng cơn đau.
An Văn đặt hai tay lên mu bàn tay Cố Tranh, như muốn chia sẻ một phần gánh nặng.
Giọng cô run rẩy, đầy thương xót: “Cố Tranh, có nên báo cho ba mẹ anh không?”
Cố Tranh trầm giọng: “Anh không sao.”
An Văn không hiểu, gần như sắp khóc, giọng nghẹn ngào: “Không báo cảnh sát, cũng không nói với ba mẹ, anh chịu đựng như thế này để làm gì?!”
Đáp lại cô là sự im lặng.
Và cả những giọt mồ hôi lạnh trên trán Cố Tranh, cùng với mạch máu nổi lên ở thái dương.
An Văn đau lòng không chịu nổi: “Cố Tranh!”
Cố Tranh nuốt khan, giọng khàn khàn: “Họ sẽ không quan tâm đâu.”
Gì cơ?
Lưng An Văn lạnh toát, có phải ý anh nói điều cô đang nghĩ?
Cô nhìn anh, hít thở nặng nề vài lần, rồi đột nhiên xoay người chạy đi, mặc kệ Cố Tranh gọi cô lại.
An Văn chạy đến lối ra bãi đỗ xe ngầm, gõ lên cửa sổ chòi bảo vệ, giơ thẻ nhân viên: “Tôi là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, An Văn. Ông Cố Đình đi chưa?”
Bảo vệ rõ ràng đang gật gù buồn ngủ, bị câu hỏi bất ngờ làm ngơ ngác: “Hả?”
An Văn lớn tiếng hơn: “Tôi hỏi ông, Cố Đình đi chưa?!”
Bảo vệ bị quát, lại nghe thấy cô gọi thẳng tên “Cố Đình”, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, lúng túng đáp: “Để tôi kiểm tra.”
Chưa kịp tra thông tin, một chiếc xe hơi màu đen từ bãi đỗ chạy ra. Bảo vệ liếc nhìn, chỉ tay: “Chính là xe đó!”
An Văn xoay người, thấy chiếc xe đen.
Cô giơ thẻ nhân viên, gõ lên khung cửa sổ bảo vệ, dặn: “Không được cho xe qua!”
Chiếc xe dừng lại trước thanh chắn, bấm còi một tiếng.
Thanh chắn vẫn không nâng lên.
An Văn giận dữ tiến tới, không khách khí gõ lên cửa kính phía sau.
Cửa kính từ từ hạ xuống, Cố Đình nhìn An Văn, ánh mắt hờ hững: “Cô là ai?”
An Văn tự giới thiệu: “Tôi là An Văn.”
Cố Đình dừng lại một thoáng, bỗng bật cười, ánh mắt đánh giá, mang theo vẻ chế nhạo: “Hóa ra cô là An Văn?”
Ông ta vậy mà còn cười được!
An Văn siết chặt tay, trực tiếp chất vấn: “Tại sao ông đánh Cố Tranh?”
Cố Đình thu lại nụ cười, trên mặt không hề có chút hối hận, giọng điệu qua loa: “Chẳng qua là lỡ tay thôi.”
An Văn nghi ngờ lời giải thích này: “Lỡ tay?”
Cố Đình khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn phía trước, tỏ vẻ khinh thường: “Lỡ hay không, thì sao?”
Những lời này lọt vào tai An Văn chẳng khác nào thừa nhận ông ta cố ý đánh Cố Tranh.
Cô giận điên người!
Cô cúi xuống tháo đôi giày cao gót, cầm chặt trong tay, bước vài bước đến trước xe.
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
Kính chắn gió của xe nứt ra thành mạng nhện không đều.
Người trong xe bước xuống, chỉ vào An Văn, quát lớn: “Cô làm gì vậy?!”
An Văn không chút sợ hãi, giơ giày cao gót chỉ thẳng vào họ: “Cố Đình! Tôi nói cho ông biết! Hôm nay tôi đập xe ông! Nếu lần sau ông còn dám bắt nạt Cố Tranh của tôi, tôi đập luôn nhà ông! Không tin, cứ thử xem!”