Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 86

An Văn trở lại văn phòng thì bác sĩ đã đến, cả Kim Mậu cũng có mặt.

Cô bước khập khiễng vì lúc nãy đập xe, gót giày bên phải đã bị lệch.

Cố Tranh ngồi trên ghế làm việc, bác sĩ đang xử lý vết thương cho anh.

Anh ngửa đầu, nhắm mắt, ngoài vết nhăn nhẹ ở giữa chân mày thì không biểu hiện chút khó chịu nào.

Nhưng bàn tay đặt trên tay vịn ghế lại siết chặt chiếc khăn tay, các đường gân nổi rõ mồn một.

Bác sĩ xử lý xong vết thương, bắt đầu khâu lại.

Khi đầu kim xuyên qua da, hốc mắt An Văn nóng lên, cô quay mặt đi nơi khác.

Cảm giác như rất lâu sau, bác sĩ mới xong việc, dặn dò:
“Cố tổng, tôi sẽ định kỳ đến thay thuốc cho anh. Chú ý không để vết thương dính nước, nghỉ ngơi nhiều, ăn uống cũng nên kiêng khem một chút…”

Nói xong bác sĩ thu dọn đồ rồi rời đi.

Kim Mậu tiễn bác sĩ, văn phòng chỉ còn lại Cố Tranh và An Văn.

Cố Tranh hơi ngẩng đầu, mắt khẽ mở nhìn An Văn, khóe miệng cong lên: “Anh không sao.”

Cô vẫn đứng yên, không nói lời nào.

Cố Tranh không đeo kính, không nhìn rõ được nét mặt của An Văn.

Vừa định đứng lên, An Văn bước nhanh tới, ấn anh ngồi lại ghế: “Đừng động đậy!”

Giọng cô gay gắt nhưng lại lẫn tiếng nghẹn ngào.

Khoảng cách gần hơn, Cố Tranh nhìn rõ hốc mắt đỏ ửng của cô, anh thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.

Anh nhìn cô: “Bác sĩ chẳng phải đã nói rồi sao? Vết thương không lớn, không sao đâu.”

“Không sao ở đâu?” An Văn gay gắt phản bác, không che giấu được sự xót xa, “Bác sĩ vừa bảo có khả năng cao sẽ để lại sẹo!”

Vết sẹo này sẽ không lớn, ở trên xương mày, có lẽ sẽ không dễ nhận ra.

Dù nó có nổi bật thế nào, Cố Tranh cũng không quan tâm.

Nhưng lúc này, anh không tranh cãi vấn đề đó, chỉ khẽ chạm ngón tay vào khóe môi cô, ngăn cô cắn môi: “Được rồi, không sao nữa. Đừng lo lắng, được không?”

Giọng anh dịu dàng, như thể cô mới là người cần được an ủi.

An Văn không đáp.

Dưới ánh sáng rực rỡ của văn phòng, từng đường nét của Cố Tranh hiện rõ, cả vết thuốc màu vàng nhạt còn sót lại trên trán cũng dễ dàng nhìn thấy.

An Văn đứng dậy: “Em đi lấy khăn lau mặt cho anh.”

Cô vào phòng nghỉ lấy khăn, trở lại với một chiếc khăn ẩm. Một tay nâng cằm anh, tay kia cầm khăn nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn.

Mỗi lần khăn chạm vào, mí mắt Cố Tranh giật nhẹ, cơn đau như bỏng rát.

Nhưng khăn ẩm, hơi lạnh khiến cảm giác đau dường như dịu đi đôi chút.

An Văn lau cẩn thận, xong mới hỏi: “Ông ta tại sao lại đánh anh?”

Cố Tranh vẫn khẽ mở mắt, vẻ mặt trông có phần mệt mỏi: “Chuyện công việc thôi, xảy ra tranh cãi.”

“Nhưng cũng không thể động tay động chân như thế!” Cô bất bình kêu lên.

“Ông ta không phải cố ý đánh anh,” Cố Tranh kể lại, “Tách trà bị ném vào tường, mảnh vỡ bật lại cắt vào anh mà thôi.”

“Mà thôi?” An Văn không hiểu được thái độ thản nhiên của Cố Tranh, càng không hiểu nổi hành động của Cố Đình. “Đến trẻ con còn biết không được ném đồ lung tung, ném trúng người thì không hay, ném trúng cây cối cũng không được, chưa kể mảnh thủy tinh rất dễ gây thương tích. Ông ta lớn tuổi như thế, chẳng lẽ lại không hiểu?”

Gây thương tích cho người khác mà không hề tỏ ra áy náy, chỉ lạnh lùng bỏ đi.

Đây rõ ràng là bắt nạt!

Nhìn thái độ của cả Cố Tranh và Cố Đình, có vẻ như kiểu “bắt nạt” này đã trở thành chuyện thường xuyên, chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.

An Văn lại nhớ đến khi cô hỏi Cố Tranh có muốn báo cảnh sát không, anh nói không cần.

Hai người là chú cháu ruột, hơn nữa hậu quả cũng không quá nghiêm trọng, không báo cảnh sát thì còn có thể hiểu được.

Nhưng khi cô hỏi có muốn nói với ba mẹ không, anh đáp: “Họ sẽ không quan tâm.”

Anh không nói “không cần,” mà nói “họ sẽ không quan tâm.”

Câu nói ấy khiến người ta buồn, và nó phản ánh sự bất lực.

Trong thời gian gần đây, An Văn đã hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa Cố Tranh và cha mẹ anh.

Trong giao tiếp, Cố Nguyên có vẻ dễ gần nhưng lại kiêu ngạo, lãnh đạm; Trang Huệ thì thanh lịch, có khí chất nhưng cao ngạo, xa cách.

Ban đầu, An Văn nghĩ rằng dù mỗi gia đình có cách thể hiện tình cảm khác nhau, ba mẹ của Cố Tranh có thể chỉ lạnh nhạt một chút, nhưng chắc chắn họ vẫn yêu thương và bảo vệ anh.

Nhưng bây giờ cô nhận ra họ không bảo vệ anh, không bênh vực anh và cũng không đứng về phía anh.

Trong một gia đình, phải xảy ra bao nhiêu chuyện như thế thì một đứa trẻ mới chấp nhận thái độ này từ ba mẹ? Mới quen với việc tự chịu đựng một mình khi bị bắt nạt?

Tình yêu của ba mẹ lẽ ra phải là thứ tình yêu bền vững và không bao giờ có thể nghi ngờ trên đời này!

Tim An Văn đau nhói, cô cảm thấy xót xa vô cùng.

Bạn trai của cô, một người tài giỏi, dịu dàng, có giáo dưỡng như vậy, làm sao lại không được thiên vị, yêu thương chứ?

Cô nhìn vết thương trên xương mày của anh mà vẫn còn sợ hãi.

Cô giơ tay lên, chỉ vào vị trí gần mắt mình: “Ông ta thật sự quá đáng! Lỡ như mảnh vỡ cắt vào mắt anh thì sao?”

Cố Tranh bị sự bảo vệ như trẻ con của An Văn làm cho bật cười, nhưng mỗi khi cơ mặt động đậy, vết thương trên xương mày lại nhói lên, cơn đau lan thẳng vào óc mãi không dịu đi.

Tuy nhiên anh không thể để lộ rằng mình đang rất đau, nếu không bạn gái anh sẽ khóc mất.

Cố Tranh chịu đựng cảm giác thái dương đau nhói, nhưng vẫn nắm lấy tay An Văn, nhẹ nhàng v.uốt v.e làn da mịn màng trên mu bàn tay cô.

Để cô không chìm đắm trong cảm xúc này quá lâu, anh chuyển chủ đề: “Lúc nãy em đi đâu vậy?”

Đi báo thù cho anh đấy!

An Văn muốn đáp như vậy.

Cô còn muốn nói với anh rằng sau này cô sẽ luôn ở bên anh, sẽ giúp anh đòi lại công bằng nếu anh bị bắt nạt…

Nhưng cô chưa kịp nói câu nào, điện thoại của Cố Tranh đã reo lên.

An Văn quay đầu nhìn điện thoại, lập tức giúp anh cầm lên đưa vào tay.

Cố Tranh nghe điện thoại, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

Anh gác máy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào An Văn, ánh mắt sắc bén: “Em vừa đập xe của ông ta à?”

Trước thái độ thay đổi đột ngột của Cố Tranh, An Văn ngớ người nửa giây rồi gật đầu, giọng cao ngạo thừa nhận: “Đúng vậy!”

“An Văn, em quá bốc đồng.” Cố Tranh nhắm mắt, chau mày, động tác trên mặt làm vết thương nhói lên, đau đến tê cả da đầu. Nhưng anh không có thời gian giảm đau, mở mắt ngồi thẳng dậy và bật máy tính, nói với giọng nghiêm nghị: “Em hành động theo cảm xúc quá nhiều, như vậy em sẽ thiệt thòi.”

Anh không nhìn cô, giọng điệu không còn sự dịu dàng giữa những người yêu nhau.

Toàn bộ là trách mắng.

Từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên An Văn bị Cố Tranh mắng như vậy.

Nhưng cô… chẳng phải đang giúp anh xả giận sao?

Trong lòng An Văn trào dâng đủ loại cảm xúc, vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu phản bác: “Em không thiệt thòi!”

Cố Tranh đeo kính, vì cơn đau mà trên trán lấm tấm mồ hôi.

Vừa thao tác trên máy tính, anh vừa nói với An Văn: “Hành động của em là phá hoại tài sản người khác, em không nghĩ đến hậu quả sao?”

An Văn bực bội đứng dậy, bước vài bước ra xa, tựa vào mép bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, lớn tiếng cãi lại: “Ông ta đánh anh trước, chẳng lẽ ông ta dám báo cảnh sát à? Hơn nữa, em có phải không đền nổi đâu, em chỉ muốn ông ta không vui thôi!”

Lời lẽ của An Văn nghe thì có vẻ ngang ngược.

Nhưng thực ra, cô chỉ muốn Cố Đình hiểu rằng, Cố Tranh không phải là người có thể tùy tiện bị bắt nạt. Nếu dám bắt nạt anh, cô sẽ trả lại tất cả!

Nhưng giờ đây lòng cô như bị chặn lại, không muốn nói ra điều đó!

Cố Tranh đau đầu, không chỉ vì vết thương, giọng điệu anh nặng nề hơn: “An Văn, em suy nghĩ quá đơn giản! Anh đã nói với em, mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ là sự hợp tác. Mọi sự hợp tác về bản chất đều dựa trên lợi ích. Em còn chưa hiểu rõ mối quan hệ lợi ích mà đã hành động bốc đồng! Hơn nữa, ông ta là thân thích của anh…”

“Thân thích thì sao?” An Văn cắt ngang, giọng sắc lạnh: “Em với anh trai em đánh nhau còn biết nương tay! Ông ta là bậc trưởng bối, anh chảy cả máu đầu mà thái độ ông ta như vậy? Ông ta tính là trưởng bối gì? Thân thích gì chứ?”

Càng nói, An Văn càng cảm thấy mình bị trách mắng một cách vô lý. Cô hạ tay xuống, quay người nhìn thẳng vào Cố Tranh: “Hơn nữa, ông ta là chú của anh chứ không phải chú của em! Anh là bạn trai em, hắn bắt nạt anh, em giúp anh đòi lại công bằng, em sai ở chỗ nào?”

Giọng cô bỗng chốc thay đổi, mang đầy cảm xúc: “Không đúng, em sai rồi. Em không nên đập xe ông ta, mà nên nhắm thẳng đầu ông ta mà đập!”

“An Văn!” Cố Tranh lớn tiếng quát, ngón tay đang gõ bàn phím run lên, rồi dừng lại.

Đồng thời, cơn đau làm ý nghĩ của anh cũng bị ngừng trệ.

An Văn mắt đỏ hoe, khí thế bừng bừng tiêu tan, chỉ còn lại sự tủi thân không thể kiềm chế: “Anh mắng em?”

Cố Tranh nhắm mắt thở dài, cố gắng lý trí giải thích: “Anh không mắng em, anh chỉ muốn em bình tĩnh, đừng hành động theo cảm xúc. Đừng bao giờ nghĩ đến những chuyện như đập vào đầu ai đó.”

An Văn hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ cảm thấy ý tốt của mình bị xem như điều không đáng.

Cô cố nén nước mắt: “Em hiểu rồi, anh thấy em sai! Em không đúng! Phải! Em không bình tĩnh! Em chẳng hiểu gì cả! Em hành động theo cảm xúc! Cố Tranh, bản tính em vốn dĩ như vậy! Em không sửa được! Cũng chẳng muốn sửa! Nếu có lần sau, em vẫn sẽ làm như thế!”

Cuối cùng, những suy nghĩ cô chôn giấu trong lòng bị lý trí đè nén, vì sự xúc động và không kiềm chế lúc này mà trỗi dậy.

Cô lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt: “Lương Thảo cái gì cũng hiểu! Cô ấy bình tĩnh! Cô ấy không hành động theo cảm xúc! Quan hệ giữa anh và cô ấy không chỉ là cấp trên và cấp dưới đúng không? Anh nghĩ em là đồ ngốc sao!”

Bình Luận (0)
Comment