Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 87

Sự nghi ngờ không căn cứ, chỉ dựa vào cảm giác và phỏng đoán đã lột bỏ lớp vỏ mạnh mẽ của An Văn.

Chẳng lẽ lúc Lương Thảo chế giễu cô không biết về mối bất hòa giữa Cố Đình và Cố Tranh, An Văn chỉ khó chịu với thái độ của Lương Thảo thôi sao?

Đương nhiên là không!

Cô cũng có sự nhạy cảm và những suy nghĩ vụn vặt của một cô gái khi đang yêu, sẽ lo lắng và suy diễn về những điều không rõ ràng.

Sự trần trụi trong tính cách này khiến An Văn cảm thấy mất mặt.

Cô muốn bỏ chạy.

Và thực sự đã làm vậy, quay người chạy khập khiễng đi.

Cố Tranh chống tay lên tay vịn ghế đứng dậy, đau đến mức phải đưa tay ôm trán, trầm giọng gọi: “An Văn…”

Nhưng cô không quay đầu lại.

An Văn trở về chỗ làm việc, hất đôi giày cao gót không thoải mái ra.

Lòng cô như có lửa đốt, đôi mắt hạnh nhân long lanh đỏ hoe, chăm chăm nhìn về cửa văn phòng thư ký.

Mười giây.

Ba mươi giây.

Sáu mươi giây…

Tốt lắm!

Rất tốt!

Anh không đuổi theo để dỗ cô!

Kể từ khi quen nhau, số lần An Văn giận dỗi đếm trên đầu ngón tay, bất kể lý do có hợp lý hay không, lần nào Cố Tranh chẳng nhẹ nhàng dỗ dành cô?

Nhưng lúc này, cô không khỏi tự hỏi: Cách xử lý lần này khác biệt, chẳng lẽ vì câu hỏi vừa rồi làm anh không giải thích nổi?

Không giải thích, là vì không cần thiết, hay là ngầm thừa nhận?

Được thôi!

Kệ đi!

Không có đàn ông cô cũng không chết được!

An Văn cầm túi, quét hết đồ đạc trên bàn vào túi, chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô chưa kịp đứng dậy thì nhóm làm việc đã có người @ cô, vì một dự án nào đó gặp vấn đề cần cô hỗ trợ xử lý.

Cảm xúc và lý trí đấu tranh, cuối cùng lý trí thắng thế.

An Văn đặt túi xuống, cùng đồng nghiệp xử lý công việc.

Xử lý xong công việc thì đã hơn hai tiếng trôi qua.

Trong khoảng thời gian hơn hai tiếng này, qua cửa kính cô thấy rất nhiều người ra vào văn phòng của Cố Tranh.

Nhưng không thấy bóng dáng anh.

Tốt lắm!!

Rất tốt!!

Anh vẫn không đến dỗ cô!!

An Văn tự định nghĩa trong lòng rằng mình đã cãi nhau với Cố Tranh thêm một lần nữa.

Đột nhiên điện thoại của cô reo, nhìn vào thì thấy một số lạ nhưng đuôi số là dãy số liên tiếp.

Cô chỉnh lại cảm xúc, nghe máy: “A lô, ai đó ạ?”

“An Văn phải không?” Đối phương hỏi thẳng.

An Văn nhận ra giọng nói, tim khẽ nhói, có chút lắp bắp: “Vâng, vâng, cô, cô gọi cháu có chuyện gì ạ?”

Trang Huệ không vòng vo: “Ta nghe nói cháu đã đập xe của Cố Đình?”

An Văn hít sâu một hơi.

Tin truyền nhanh vậy sao?

Ai đã nói ra?

Vậy đây là gọi tới để trách móc?

Tuy nhiên, sự việc đã xảy ra rồi, An Văn ngược lại không chút sợ hãi, dám làm dám chịu: “Đúng vậy!”

Trang Huệ chất vấn: “Cháu có biết mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào không?”

An Văn ngừng lại một chút, đáp trả: “Vậy cô có biết tại sao cháu đập xe ông ta không?”

“Ta cần phải biết sao?” Giọng Trang Huệ nhẹ bẫng.

An Văn không thể hiểu nổi sự lạnh lùng của Trang Huệ.

Vừa giây trước cô còn tức đến muốn đánh Cố Tranh, giây sau đã đứng trên lập trường của anh để bảo vệ: “Cô biết cháu đập xe của Cố Đình, vậy cô có biết Cố Đình đã làm anh ấy bị thương không? Bao nhiêu năm nay họ không hòa hợp, trợ lý của Cố Tranh còn biết, chẳng lẽ cô không biết? Cháu và Cố Đình không thù không oán, tại sao lại đập xe ông ta? Cô, cháu không tin cô không đoán được lý do. Trước khi trách cháu vì sao đập xe ông ta, cô đã hỏi thăm tình hình của Cố Tranh chưa? Đã quan tâm đến vết thương của anh ấy chưa? Cháu đoán là chưa, đúng không?”

Trang Huệ im lặng hai giây, giọng nói không chút cảm xúc: “A Tranh không nói.”

Không nói?

An Văn nhớ lại câu “họ sẽ không quan tâm” của Cố Tranh, mắt cô lại nóng lên, tim đau thắt.

Cô hít một hơi sâu, giọng nghẹn ngào: “Anh ấy không nói với cô, cô không thấy có vấn đề sao? Anh ấy là con trai cô, trán phải khâu mấy mũi mà không nói với cô, cô không thấy lạ sao? Có phải vì nói ra thì cô cũng không quan tâm?”

Trang Huệ im lặng.

An Văn hít mũi, nuốt lại tiếng khóc, giọng cứng rắn: “Cháu cảm thấy đập xe ông ta vẫn còn nhẹ! Cháu đã cảnh cáo rồi, lần sau nếu ông ta dám bắt nạt Cố Tranh nữa, cháu sẽ đập cả nhà ông ta!”

Trang Huệ vẫn im lặng.

Khi An Văn định nói thêm, Trang Huệ đã cắt lời: “Được.”

Nói xong, bà cúp máy.

An Văn ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Được?

Được là sao?

Ý bà là gì?

Rốt cuộc là cho phép hay không?

An Văn hoàn toàn mơ hồ với từ “được” này.

Ngồi thêm một lúc, đã gần đến giờ tan ca.

Tốt!!!

Rất tốt!!!

Anh ấy vẫn không dỗ cô!!!

Đàn ông đúng là chẳng ai đáng tin!!!

An Văn lại bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước giờ cô luôn chờ Cố Tranh tan ca cùng, dù sao cô cũng là trợ lý của anh, đâu có chuyện trợ lý tan ca trước sếp. Cũng có ngoại lệ, khi Cố Tranh phải làm thêm rất muộn, anh sẽ chủ động bảo tài xế đưa cô về trước.

Nhưng hôm nay An Văn không chờ anh nữa.

Cô đeo túi, xỏ lại đôi giày cao gót không thoải mái, khập khiễng đi đến văn phòng của anh.

Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc áo sơ mi lụa xanh nhạt cổ chữ V, vạt áo sơ mi gọn gàng trong quần tây trắng, vai phải đeo túi xách da mềm hình lưỡi liềm.

Cô đứng ngoài cánh cửa gỗ sang trọng, vóc dáng càng thêm mảnh mai, cô đứng đó, không muốn bước thêm một bước nào nữa.

Cô nghiêng mặt, không nhìn anh: “Cố tổng, xin hỏi còn việc gì không? Nếu không, tôi tan ca rồi!”

Cố Tranh đứng dậy nhìn cô, giọng điềm đạm: “Anh sẽ bảo người đưa em về trước, chúng ta nói chuyện sau, được không?”

Cả buổi chiều cũng không dỗ cô!

Bây giờ lại nói để nói chuyện sau?

Dựa vào đâu mà anh nói sao thì phải làm vậy chứ!

Hơn nữa, rõ ràng “về nhà” ý là về nhà của Cố Tranh.

“Không cần.” An Văn từ chối, giọng đầy mỉa mai: “Tôi có nhà của mình, tôi đến nhà người khác làm gì?”

Cố Tranh bất đắc dĩ, gọi tên cô: “An Văn…”

An Văn ngắt lời: “Xin hỏi Cố tổng còn việc gì liên quan đến công việc không?”

“Điềm Điềm…”

Cô lại cắt ngang lần nữa: “Không có thì tôi đi đây!”

An Văn xoay người rời đi. Vì mang cảm xúc, động tác xoay người quá nhanh, cô lỡ bước trẹo chân. May mà kịp thời bám lấy tay nắm cửa cô mới không ngã nhào.

Cố Tranh vòng qua bàn làm việc, tiến lên: “Em không sao chứ?”

An Văn nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, nhanh nhẹn treo túi xách lên vai: “Không cần anh lo!”

Khi mở cửa cô dừng lại một chút, không quay đầu, giọng đầy gai góc: “Lo cho bản thân anh đi! Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi!”

Nói xong, cô đóng cửa cái “rầm”.

Lúc đang đợi thang máy, An Văn không kìm được lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Nhìn suốt cả hành lang cũng chẳng thấy ai đến.

Cô nuốt khan một cái, thu ánh mắt lại, ngửa đầu chớp mắt mấy lần.

Không tha thứ cho anh!

Dù anh có dỗ, cô cũng không tha thứ!

Vào trong thang máy, An Văn liền cởi đôi giày cao gót vướng víu xách theo trên tay.

Vì vừa đúng giờ tan làm nên trong thang máy chẳng có mấy người.

Những đồng nghiệp duy nhất mà cô gặp chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thêm một cái nữa nhìn đôi chân trần của cô.

An Văn không định ngồi xe của Cố Tranh về nhà nhưng từ xa đã thấy Kim Mậu đợi ở sảnh tầng một.

Trong tình huống đang bực bội như vậy, cô chẳng thấy điều này ấm áp chút nào, thậm chí còn thầm chửi thầm: Cố Tranh, cút đi!

An Văn ngẩng cao đầu, đi thẳng ra ngoài.

Kim Mậu bước theo: “Cô An, Cố tổng bảo tôi đưa cô về nhà.”

An Văn khoanh tay trước ngực, ngón tay đang xách đôi giày cao gót, đi nhanh về phía cửa: “Tôi không cần, tôi tự gọi xe!”

“Cô An, cô thế này…” Kim Mậu nhìn chằm chằm vào chân cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hạ giọng khuyên nhủ: “Cô An, giận giám đốc thì cũng đừng tự làm khổ mình.”

An Văn ngẩng đầu cao ngạo: “Làm trái với ý muốn của mình, mới là tự làm khổ!”

Bất chấp lời khuyên của Kim Mậu, An Văn khí thế bước ra khỏi tòa nhà, nhưng ngay khi đặt chân xuống nền ngoài trời, mặt cô lập tức biến sắc, nhảy cẫng lên, loạng choạng chạy lại.

Trời ơi!

Nền đất này nóng đến nỗi như muốn nướng chín người ta!

Kim Mậu dù là người rất chuyên nghiệp, lúc này cũng không nhịn được, bật cười.

An Văn bực bội, không muốn tự làm khổ mình nữa: “Gọi người lái xe đến đây đi.”

Kim Mậu cố nén cười: “Được, được, cô đợi chút.”

Bình Luận (0)
Comment