Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 88

An Văn nhận được một cuộc gọi trong lúc ngồi trên xe, là cuộc gọi từ gia đình.

Nội dung chủ yếu là nói rằng Đinh Tinh Lan bị dị ứng, dị ứng với lông mèo, ngứa ngáy khó chịu, uống thuốc cũng không đỡ, tình trạng này kéo dài đã một thời gian.

An Văn suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Cứ chờ một lát, để con liên lạc với vài người bạn xem có ai sẵn lòng tạm thời nhận nuôi Tam Phong không.”

Sau khi cúp máy, cô bắt đầu gọi cho bạn bè ở Thượng Hải.

Những người bạn mà cô liên lạc đều từng để lại bình luận trong vòng bạn bè của cô, khen Tam Phong đáng yêu, nhưng giờ đây ai nấy đều từ chối khéo léo, lý do thì đa dạng, thậm chí có người lấy cớ rất gượng ép.

An Văn không ép buộc cũng không cảm thấy giận dữ.

Cô hiểu rằng bạn bè không có nghĩa vụ phải giúp mình.

Nhưng cô vẫn thấy lo lắng và hụt hẫng.

Trong số đó, có một người bạn nuôi nhiều mèo lại thẳng thắn nói rằng mèo của họ đều là giống quý, không phải mèo hoang.

Nghe vậy An Văn giận điên người!

Từ chối thì không sao, chẳng vấn đề gì.

Nhưng tại sao đến mèo cũng phải phân biệt cao thấp, sang hèn?

Không gọi thêm ai nữa, cô quay lại gọi cho gia đình, đành phải đồng ý tạm thời gửi Tam Phong vào trung tâm ký gửi thú cưng. Nhưng cô không ngừng dặn dò:
“Nhớ tìm chỗ nào có điều kiện tốt một chút, mang theo đồ chơi của Tam Phong, cả đồ ăn nữa, con sợ nó không quen. Tốt nhất là mỗi ngày nhờ dì Vương đến thăm nó một lần…”

Dặn dò rất lâu An Văn mới cúp máy.

Ngay sau đó cô như bị rút cạn sức lực, tựa người vào cửa xe, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ.

Ngã tư kẹt xe, các phương tiện đứng im, đèn xanh bắt đầu nhấp nháy, người đi bộ chạy vội qua đường.

Không báo trước, má An Văn bỗng ướt lạnh.

Cô nhanh chóng giơ tay lau đi.

Về đến nhà, An Văn thay đồ rồi ngả lưng xuống ghế sofa, mở ứng dụng đặt đồ ăn.

Dạo gần đây, ngành giao đồ ăn ngày càng phát triển, không còn quanh quẩn vài tiệm quen thuộc nữa mà tràn ngập các món ăn từ khắp nơi trên thế giới, lướt mãi không hết.

Cô không khỏi nhớ đến lần năm ngoái cùng Cố Tranh đến viện nghiên cứu, những lời anh từng nói.

Anh nói công nghệ Internet sắp sửa thâm nhập vào cuộc sống, một phong cách sống mới sắp xuất hiện, và tương lai đất nước ta chắc chắn sẽ dẫn đầu thế giới…

An Văn kịp dừng lại dòng suy nghĩ.

Cô không muốn nghĩ về anh!

Cô đặt một phần mì cay chân giò kiểu Hàn. Khi đồ ăn được giao tới vẫn còn nóng hổi và thơm phức.

Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng, định ăn uống thỏa thích nhưng lục lọi khắp túi đựng cũng không thấy đũa đâu.

Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, tâm trạng của cô bất chợt tụt dốc.

Cuối cùng chén mì cũng chỉ ăn được một nửa.

Sau khi tắm xong, An Văn nằm lên giường, tiện tay cầm điện thoại lướt xem.

Chỉ thấy tin nhắn từ gia đình, là thông tin chi tiết của vài trung tâm ký gửi thú cưng.

Cô xem xét kỹ rồi chọn một nơi.

Đầu bên kia trả lời: “OK!”

Nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn ấy, An Văn cảm thấy như Tam Phong bị bỏ rơi.

Không hiểu vì sao cô lại đồng cảm với cảm giác “bị bỏ rơi” ấy, cô nhắm mắt lại úp mặt vào gối và buồn bã.

Căn hộ này cách âm rất tốt, trong phòng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Vì vậy tiếng cô hít mũi lại trở nên rõ ràng hơn.

Những sự việc xảy ra trong ngày thoáng qua trong đầu cô từng mảnh vụn.

An Văn bất chợt nhớ lại thời thơ ấu.

Hồi đó, khi học nội trú, An Văn bị một nam sinh lớn tuổi hơn bắt nạt và đe dọa. Cô mười ngày nửa tháng mới được gặp ba mẹ, mà khi gặp rồi cũng không dám mách.

Sau đó chính An Tế phát hiện ra sự bất thường.

Anh phát hiện xong thì lập tức đánh cho kẻ đó một trận, đánh rất nặng tay.

Anh còn giơ nắm đấm lên nói với cô:
“Sau này ai bắt nạt em, đừng sợ!”

An Văn, người đã âm thầm chịu đựng sự bắt nạt suốt nửa học kỳ, vào khoảnh khắc đó cảm thấy anh trai mình thật rực rỡ, như đang phát sáng.

Nghĩ đến đây, An Văn cảm thấy hành động đứng ra bảo vệ hôm nay của mình là hoàn toàn đúng!

Còn thái độ của Cố Tranh, thật quá đáng!

Thời gian dần trôi, cảm giác trống rỗng trong lòng An Văn ngày càng lớn.

Nước mắt trên mi mắt dần khô lại, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ hơn.

Trong trạng thái mơ màng, lòng bàn tay của cô bỗng rung lên một cái.

Hẳn là có tin nhắn mới.

Nhiều lần trước đây, An Văn đã từng chơi điện thoại đến ngủ quên rồi bị sự rung động bất ngờ làm tỉnh giấc. Nhưng cô chưa bao giờ cố gắng mở mắt trong cơn buồn ngủ mà thường ném điện thoại sang một bên, xoay người ngủ tiếp.

Nhưng hôm nay cô gần như lập tức mở mắt, ngón tay lướt nhẹ kiểm tra tin nhắn.

Đó là tin nhắn của Cố Tranh.

Trong màn đêm yên tĩnh, suy nghĩ của An Văn dừng lại vài giây.

Cố Tranh: “Ngủ chưa?”

Ánh mắt cô lướt lên phía trên, màn hình hiển thị đã là 10 giờ 30 tối.

Rồi cô lại nhìn xuống dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy.

“Ngủ chưa?”

Làm sao?

Chẳng lẽ cô phải mất ngủ vì anh ta sao?

Cô cắn môi, gõ mạnh từng chữ:
“Ngủ rồi!”

Cảm thấy chưa đủ để xả giận, cô lại bổ sung:
“Anh làm tôi tỉnh giấc rồi đấy!”

Gửi xong, An Văn giận dỗi ‘bộp’ một cái đặt điện thoại lên giường, nhắm mắt lại.

‘Tích tắc, tích tắc, tích tắc…’ Chiếc đồng hồ cơ bên giường lặng lẽ đếm từng giây.

Chưa đến vài giây sau, An Văn bỗng bật dậy, chân trần chạy ra phòng khách, kéo nhẹ mép rèm nhìn xuống dưới lầu.

Chiếc xe của Cố Tranh, lần nào cũng đỗ ở chỗ có tấm bia đá sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt hắt lên thân xe, tạo thành một vòng ánh sáng rất đẹp.

Lúc này cũng vậy.

Máu toàn thân An Văn như sôi lên ngay lập tức.

Không cần suy nghĩ gì thêm, hành động của cô hoàn toàn là bản năng.

An Văn quay lại phòng, vớ lấy một chiếc áo khoác, xỏ dép lê rồi chạy xuống lầu.

Trong thang máy, cô nghĩ: “Cho anh ấy thêm một cơ hội vậy.”

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ: “Cơ hội cũng không phải dễ dàng mà cho. Phải xem anh ấy nói gì, giải thích thế nào đã.”

Cô còn nghĩ: “Bác sĩ không phải đã dặn phải nghỉ ngơi nhiều sao? Anh ấy thật sự không biết nghe lời! Lát nữa mình phải dạy dỗ anh ấy mới được!”

‘Ting—’ Thang máy mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của An Văn.

Cô bất giác mỉm cười, nhưng khi bước ra khỏi thang máy, cô lại cố thu lại nụ cười, làm ra vẻ điềm nhiên.

Cô chạy ra khỏi chung cư.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh sáng bạc phủ lên bãi cỏ xa xa, dù không có đèn cũng không thấy tối, mà chỉ toàn một màu xanh mướt.

Ngược lại, bãi cỏ xung quanh tấm bia đá bị ánh đèn chiếu làm cho ngả màu vàng khô, không còn vẻ đẹp như dưới ánh trăng.

Trước tấm bia, giờ đây trống trải một khoảng.

An Văn dừng bước, bóng cô bị ánh đèn lớn trước tòa chung cư kéo dài trông thật cô đơn.

Chiếc áo khoác rộng trên người cô trượt xuống cánh tay mà cô không hề hay biết, ánh mắt dừng lại ở khoảng trống đó, ngẩn ngơ.

Anh… đã đi rồi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, An Văn bừng tỉnh.

Cô không kìm được, giữa nơi công cộng siết chặt nắm tay, tức giận hét lên: “Đồ khốn!”

Khi bước xuống, cô đã hy vọng bao nhiêu.

Khi bước lên lại, cô càng tức giận và thất vọng bấy nhiêu.

Cảm xúc cứ từng lớp, từng lớp chồng chất.

Trước khi đi ngủ lần nữa, An Văn đã quyết định, sáng mai sẽ nghỉ việc, không làm nữa!

Buổi sáng, chuông báo thức reo đúng giờ.

An Văn không thể mở nổi mí mắt nặng trĩu, quờ quạng một cách vô định.

Cô mò được chiếc điện thoại, tắt chuông báo rồi nằm thêm khoảng mười giây, sau đó ép mình ngồi dậy.

Cô hé mắt kiểm tra xem có tin nhắn mới nào không.

Có một tin.

Nhưng là từ Tiểu Na.

Tiểu Na?

An Văn hơi ngạc nhiên, sao lại có tin nhắn từ cô ấy?

Cô không rõ lý do, liền mở ra xem.

Tiểu Na gửi tin để làm rõ chuyện.

Ý chính là nói rằng việc An Văn với tư cách bạn gái của Cố Tranh bị lan truyền trong phạm vi nhỏ ở công ty, nhưng không phải cô ấy là người tung ra.

An Văn ngạc nhiên, tại sao đột nhiên lại có tin đồn như vậy?

Cô gõ tin nhắn hỏi: “Tin từ đâu mà ra?”

Không đợi phản hồi, cô đứng dậy, dùng dây buộc tóc cột gọn tóc lên, đeo thêm một chiếc băng đô kẻ caro để giữ chặt mấy sợi tóc lòa xòa, chuẩn bị đi rửa mặt.

Vừa định bước vào phòng tắm, chiếc điện thoại trên bàn đầu giường rung lên.

An Văn quay lại, cúi người nhặt điện thoại lên xem, đó là tin nhắn trả lời từ Tiểu Na.

Tiểu Na: “Từ bộ phận PR truyền ra.”

Bộ phận PR?

An Văn càng cảm thấy khó hiểu.

Điện thoại lại rung một lần nữa.

Tiểu Na: “Tin đồn rất hợp lý, nói là hôm qua Cố tổng đã chi một khoản phí quan hệ công chúng khổng lồ vì cô. Nhưng cụ thể thì không rõ.”

Phí quan hệ công chúng?

Khoản phí khổng lồ?

Bình Luận (0)
Comment