Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 89

An Văn không đi rửa mặt, cầm điện thoại ngồi bên mép giường, trong đầu đầy dấu hỏi.

Cô cần quan hệ công chúng gì chứ?

Lại còn là một khoản phí khổng lồ?

Hôm qua cô đã làm gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, hành động duy nhất hơi quá trớn chính là đập xe?

Đập xe mà cũng cần quan hệ công chúng?

Chẳng lẽ Cố Đình thực sự báo cảnh sát?

Không đúng!

Nếu là báo cảnh sát, thì chuyện này không phải chỉ cần tiền quan hệ công chúng là xử lý được.

Hơn nữa, Cố Đình sẽ không báo cảnh sát.

Cả về tình lẫn lý, ông ta đều không làm vậy.

Buổi sáng, đầu óc tỉnh táo hơn.

An Văn nhận ra nhiều thông tin hôm qua mình đã bỏ qua.

Ví dụ như, hôm qua Trang Huệ đã nói trong điện thoại: “Cháu biết mình đã gây ra rắc rối lớn thế nào không?”

Hoặc như, buổi chiều hôm qua, những người ra vào phòng làm việc của Cố Tranh, có cả đồng nghiệp từ bộ phận PR và pháp lý…

Điều này, gần như đã khớp.

Sự việc bất ngờ rẽ sang một hướng khác.

Cảm xúc của An Văn lúc lên lúc xuống, cô gọi điện cho Kim Mậu, cố gắng xác nhận điều gì đó.

Kim Mậu bị hỏi đến ấp úng: “An… Cô An, chuyện này… Cố tổng sẽ tự mình nói với cô.”

An Văn sốt ruột muốn biết đầu đuôi sự việc, cao giọng: “Nhưng anh ấy đâu có nói gì với tôi!”

“Thì cô cũng phải cho Cố tổng tổng cơ hội để nói chứ.” Kim Mậu ngữ khí yếu ớt, bênh vực cho Cố Tranh: “Tối qua Cố tổng xử lý xong chuyện của cô rồi đến tìm cô, chẳng phải cô không gặp anh ấy sao?”

“Xử lý xong chuyện của cô…”

Những từ này cho An Văn hiểu rằng, sự bận rộn của Cố Tranh hôm qua đều là để giải quyết ‘rắc rối’ của cô.

Cô lại nhớ đến tối qua lúc 10 rưỡi, xe của Cố Tranh đậu dưới chung cư của cô…

Lúc này, Kim Mậu lại lên tiếng, an ủi: “Cô An, cô đừng vội, lát nữa Cố tổng sẽ nói rõ với cô thôi.”

Cuộc gọi này dù không tiết lộ được nhiều thông tin, nhưng Kim Mậu cũng không phủ nhận chuyện phí quan hệ công chúng khổng lồ.

Xem ra chuyện đó có thật.

An Văn mơ hồ, vậy là cô thực sự đã gây họa? Lại còn khiến Cố Tranh phải tốn một khoản tiền lớn?

Nếu như điều này là sự thật thì những việc cô định làm hôm nay, cơn giận định bộc phát, đều giống như bị rút mất điểm tựa.

An Văn quyết định nhanh chóng đến công ty để hỏi rõ.

Nhưng vừa mới bóp kem đánh răng lên bàn chải, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Sáng sớm, ai lại đến?

Một suy đoán không thực tế lóe lên trong đầu cô nhưng lúc này lại có vẻ hợp lý.

An Văn đặt bàn chải xuống, chạy ra mở cửa.

Cánh cửa phòng khách mở ra, có thể nhìn thấy rõ chiếc hộp cứu hỏa phía đối diện.

Trên nền gạch hoa văn mờ, bóng người nửa che nửa hiện từ phía sau cánh cửa.

Cố Tranh bước một bước từ sau cửa ra, bất ngờ xuất hiện trước mặt An Văn.

Thân hình rộng lớn của anh che khuất hộp cứu hỏa phía đối diện, bóng anh nghiêng nghiêng in lên tường.

Đèn ở đỉnh cánh cửa tỏa ánh sáng dịu dàng, chiếu từ trên xuống khuôn mặt anh. Trên chân mày anh dán một miếng băng trắng, gọng kính hằn lên mi mắt, đôi mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng nhìn cô.

Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trong trẻo và ấm áp như ánh ban mai mùa hè: “Chào buổi sáng.”

An Văn cảm thấy tim mình bị giật mạnh một cái.

“Meo~” Một âm thanh đột ngột vang lên.

An Văn giật mình, mí mắt khẽ động, ánh nhìn dần hạ xuống.

Tam Phong đang nằm gọn trong tay Cố Tranh, đôi mắt tròn xoe, cái lưỡi hồng hồng khẽ liếm mũi, lại “meo~” một tiếng nữa.

An Văn sững sờ tại chỗ.

Dây thần kinh trong đầu cô rung lên mong manh, rồi lại nhảy múa cuồng nhiệt.

Cô ngước mắt lên, ánh nhìn bối rối và lạc lõng: “Tam Phong… sao lại…”

Cố Tranh khẽ nghiêng đầu về phía bên trong nhà, lịch sự hỏi: “Anh có thể vào được không?”

An Văn không từ chối, dịch người sang một bên, nhường đường.

Khi Cố Tranh bước vào, An Văn mới bừng tỉnh, đưa tay dụi mắt.

Cô còn chưa rửa mặt nữa!

Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, bàn chải đánh răng vì lúc nãy không để cẩn thận, giờ đang nằm trên mặt lavabo.

An Văn mở vòi nước rửa sạch bàn chải, lại bóp thêm kem đánh răng màu hồng, đồng thời rút một chiếc khăn lau mặt để lau sạch vết kem đánh răng trên lavabo.

Tiếng “vù vù vù” từ chiếc bàn chải đánh răng điện không thể át được tiếng bước chân dần tiến gần bên ngoài.

Cố Tranh đứng ngay trước cửa phòng tắm.

An Văn không quay đầu lại, nhưng từ gương lớn phía trước có thể thấy rõ anh qua một bên.

Anh mặc bộ vest tối màu vừa vặn với dáng người, bên trong là áo sơ mi sọc dọc và cà vạt sọc chéo. Trang phục của anh không có điểm nhấn nào nổi bật, nhưng không thể che lấp vẻ lịch lãm và quý phái toát ra từ anh.

Lúc này, anh đứng trong khung cửa hẹp, chiều cao, vai rộng, chân dài nổi bật lên rõ rệt—một loại sức hút từ sự kìm nén đầy nam tính.

Anh cũng nhìn vào cô qua gương, trong khi ánh mắt cô láo liên, lòng đầy bối rối thì anh lại điềm tĩnh, lạnh lùng tự chủ.

Anh bước thêm một bước vào trong, ánh mắt qua gương chạm vào ánh mắt cô:
“An Văn, giữa anh và Lương Thảo chưa bao giờ có mối quan hệ nào ngoài công việc.”

Đây là lời anh giải thích cho sự nghi ngờ của cô.

Anh nhìn cô đầy nghiêm túc, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc áp chế nào dù bị hiểu lầm vô cớ.

Đó là một sự thẳng thắn khiến người ta tin tưởng.

Đối với sự nghi ngờ vô căn cứ này, An Văn tự thấy mình sai, tránh ánh mắt anh trong gương, giọng nghèn nghẹn trả lời:
“Ừm.”

Hàng mi cô khẽ run, mắt cụp xuống.

Thấy cô không còn bài xích mình, anh bước đến phía sau cô, vòng tay qua ôm lấy cơ thể mềm mại của cô từ phía sau, cánh tay siết nhẹ.

Cử chỉ thân mật này anh làm rất tự nhiên.

An Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Tranh trong gương.

Giọng anh trầm xuống, dịu dàng hơn trước, gọi tên cô:
“Tiểu Điềm.”

Trái tim An Văn thắt lại, mắt lập tức đỏ hoe nhưng cô vẫn cứng đầu kiềm chế.

Cố Tranh nhìn thấy hết, anh khẽ thở dài.

Cằm anh cọ nhẹ lên vai cô, giọng anh dịu dàng:
“Hôm qua giọng anh hơi gay gắt.”

Anh giải thích:
“Anh không hề phủ nhận em.”

Cố Tranh luôn nhìn người và sự việc không chỉ qua bề ngoài.

Mỗi người mỗi tính, không ai đáng bị phủ nhận một cách tùy tiện.

Người không sợ hãi có thể là vì bốc đồng.

Người rụt rè có thể là vì thận trọng.

Cố Tranh từng nói, An Văn là một cô gái rất hiểu chuyện.

Đó không phải lời nói xã giao.

Lấy chuyện hôm qua làm ví dụ, cô bộc phát cảm xúc vì đã xác định rằng mình có thể chịu trách nhiệm cho hậu quả nên mới dám làm.

Nếu biết rõ vấn đề, cô sẽ không hành động bốc đồng.

Nếu trưởng thành đồng nghĩa với việc dần tự đè nén mình thì Cố Tranh mong muốn An Văn luôn được tự do bộc lộ.

Trái tim An Văn lúc này đã mềm nhũn.

Cô không thể phủ nhận rằng, dù cô có làm mình làm mẩy thế nào, Cố Tranh vẫn dễ dàng chiếm lấy trái tim cô.

Nhưng lúc này cô vẫn cố giữ mình.

Cô hạ mi mắt, nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng, dùng máy tạo bọt đánh bông sữa rửa mặt rồi xoa lên mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên:
“Tôi nghe nói, tôi gây họa, công ty phải trả phí quan hệ công chúng rất cao?”

Cố Tranh không định giấu An Văn.

Hôm qua anh không nói vì sự việc chưa được giải quyết, nói ra chỉ khiến cô lo lắng thêm.

Anh đơn giản giải thích ngọn ngành:
“Anh với chú hai không hòa thuận, trong ngành vốn đã có tin đồn, nhưng chỉ dừng ở mức tin đồn. Tuy nhiên, không thiếu những kẻ có ý đồ xấu muốn đào bới thêm, nên luôn có người canh chừng quanh công ty, mong chụp được bằng chứng gì đó.”

Đây cũng là lý do mà hôm qua Cố Tranh bị thương nhưng không trực tiếp đến bệnh viện, lo sợ bị thêu dệt chuyện.

Vì thế khi biết An Văn đập xe của Cố Đình ở lối ra bãi đỗ xe ngầm, anh lập tức đi xác minh.

Nếu thực sự bị chụp lại, anh cần xử lý trước khi thông tin bị công khai.

Tất nhiên vẫn có điều anh không kể cho cô.

Ví dụ, nếu anh kiên quyết phủ nhận mối quan hệ với An Văn thì sự việc đập xe chỉ là mâu thuẫn cá nhân giữa Cố Đình và một nhân viên công ty.

Như vậy, anh đứng ngoài cuộc, công ty Bách Gia cũng không bị ảnh hưởng.

Đây là cách xử lý đơn giản và ít tốn kém nhất.

Nhưng như thế, nếu những hình ảnh hoặc video bị tung ra thì An Văn chắc chắn sẽ bị lộ trước công chúng, sẽ chịu không ít phiền toái.

Anh đã từ chối đề xuất này.

Hôm qua xử lý những việc này tốn không ít thời gian.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh đến tìm cô, muốn trò chuyện với cô, cũng muốn báo rằng sự việc đã được giải quyết, cô không cần lo lắng.

Nhưng cô tức giận không muốn gặp anh.

Cô gái này đúng là có chút bướng bỉnh.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì quan tâm đến anh, nên anh thấy việc dỗ dành cô là niềm hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, Cố Tranh ghé sát tai An Văn, ngửi mùi cam xanh từ sữa rửa mặt trên mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút:
“Anh đã ‘bắt cóc’ Tam Phong đến đây rồi, em có muốn tha thứ cho anh không?”

Bắt cóc?

Tha thứ?

Anh lại còn đùa với cô?

Anh không biết hôm qua cô đã mắng anh là kẻ xấu đến mức nào sao?

Đúng vậy!

Anh không biết!

Nhưng lúc này, khi đã hiểu rõ ngọn ngành, An Văn bắt đầu tự vấn bản thân.

Nhìn lại toàn bộ sự việc, cô tự ý cho rằng mình đúng, chưa làm rõ mối quan hệ lợi ích đã hành động bốc đồng, lại còn nghĩ hậu quả nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Cô vẫn còn quá trẻ con.

Rõ ràng tối qua, nếu cô nói chuyện tử tế, sau đó xuống gặp anh nói rõ ràng mọi chuyện thì đã không có vấn đề gì.

Lý trí hiểu rõ nhưng cảm xúc vẫn thấy ấm ức.

An Văn rửa sạch bọt trên mặt, kéo khăn lau mặt qua loa rồi xoay người ôm lấy cổ Cố Tranh.

Ánh mắt cô long lanh, muốn anh bày tỏ cảm xúc:
“Anh có phải cảm thấy em rất tùy hứng không?”

Ngón tay Cố Tranh nhẹ nhàng gạt đi giọt nước còn sót lại bên tóc mai của cô:
“Em đang làm nũng đấy.”

An Văn không khỏi thấy sống mũi cay cay, ấm ức trách móc:
“Tại sao hôm qua anh không dỗ em?”

Nước mắt cô rơi, nghẹn ngào nói với anh:
“Những chuyện anh kể không khiến em buồn bằng thái độ của anh.”

Cô thà chịu trách nhiệm cho sai lầm bốc đồng của mình, thà lo lắng bất an khi sự việc chưa được giải quyết thỏa đáng.

Nhưng cô không muốn như tối qua.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô, yết hầu khẽ di chuyển, giọng trầm khàn:
“Lần này hãy tha thứ cho anh, được không?”

An Văn mặc chiếc váy ngủ mùa hè màu nhạt, chất liệu lụa mềm mượt. Vì giơ tay ôm lấy cổ anh, vạt váy xô lên tận gốc đùi.

Cô vừa rửa mặt xong, làn da trắng mịn như trứng vừa bóc vỏ, hàng mi không còn rõ nét từng sợi như thường ngày, mà vương chút ẩm ướt.

Nhìn cô thật sự rất sống động, rất chân thật.

Cô cắn môi, gật đầu:
“Ừm, nhưng anh nhớ, chỉ lần này thôi.”

Cô vừa yếu đuối, vừa cố tỏ ra mạnh mẽ.

Cố Tranh không kìm được, nhẹ nhàng hôn lên má cô đầy thương yêu.

Anh còn muốn nói với cô:
“Tiểu Điềm, năng lực làm việc của em không cần phải so sánh với bất kỳ ai. Nếu dùng năng lực để đánh giá thì luôn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.”

An Văn ngừng vài giây, rồi hiểu được ý nghĩa câu nói của anh.

Hôm qua khi giận dỗi, cô đã nói mấy lời so sánh mình với Lương Thảo về năng lực làm việc.

Những lời đó chỉ là vô tình buột miệng, chính cô cũng không để tâm, có lẽ tồn tại ở tầng ý thức.

Nhưng Cố Tranh lại nhìn ra.

Và chỉ vài câu nói đã tháo gỡ nút thắt trong tiềm thức của cô.

An Văn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực anh:
“Ừm.”

Lúc này cô hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Những điều nói tối qua không tính nữa!

An Văn hơi ngẩng đầu, ánh mắt ngước lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Tranh.

Miếng băng trắng trên lông mày anh thực sự nổi bật.

Cô đau lòng hỏi:
“Cố Tranh, vết thương của anh còn đau không?”

“Không đau.”

Cô không tin:
“Anh nói dối.”

Hôm qua khi khâu vết thương, anh đổ cả mồ hôi lạnh. Nếu không vịn vào bàn làm việc có lẽ đã ngã xuống sàn.

Cô sợ kim tiêm, nhưng cảm giác đau thay cho anh còn mãnh liệt hơn.

Nghĩ đến đây lòng cô trào dâng một nỗi xót xa.

Cảm giác đó bị Tam Phong—vị khách không mời—làm gián đoạn.

Chú mèo nhảy lên nắp bồn cầu, ngồi chồm hổm gãi tai.

An Văn nhìn Tam Phong, khẽ nhíu đôi mày thanh tú.

Nỗi lo lắng của cô bị Cố Tranh nhận ra, anh siết chặt cơ thể mềm mại trong vòng tay, trấn an cô:
“Chuyện của Tam Phong, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Cố Tranh có một loại sức mạnh khiến người khác an lòng.

Tất nhiên, vì anh có năng lực như thế.

An Văn ngay lập tức yên tâm, nở nụ cười rạng rỡ, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, mang theo hương vị dâu tây.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ nhỏ trong phòng tắm, những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí.

Cố Tranh cúi xuống gần hơn, An Văn lùi lại, lưng chạm vào bệ rửa mặt, hai má ửng hồng:
“Anh làm gì vậy?”

Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô:
“Tiểu Điềm, chúng ta sống chung nhé.”

Bình Luận (0)
Comment