Giống như mọi buổi sáng ngày làm việc, đường phố đông đúc, mọi người vội vã.
Nhưng sáng nay lại có thêm một chút ấm áp.
Cố Tranh đang chợp mắt trên xe, tỉnh dậy liền nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh, nửa người chìm trong ánh sáng tự nhiên, cúi đầu đùa nghịch với chú mèo.
Khuôn mặt cô trắng trẻo, trong suốt dưới ánh nắng, vài sợi tóc vương vàng ánh kim khẽ lướt qua tai. Khóe môi đỏ mọng cong lên một cách vui vẻ, vì chỉ cần Tam Phong phản ứng một chút là cô đã cười híp cả mắt.
Cố Tranh lặng lẽ nhìn cô khoảng hai phút rồi đưa tay xoa nhẹ đầu An Văn.
Ánh mắt An Văn liếc qua nhưng Cố Tranh đã rút tay lại, đưa tay xoa đầu Tam Phong, ánh mắt trầm ngâm nhìn nó.
Tuy nhiên anh lại nói chuyện với cô, giọng điệu nghe như không để tâm:
“Chiều nay không có việc quan trọng thì dời sang hôm khác, cùng anh về nhà thu dọn đồ đạc.”
Động tác vuốt lông cho Tam Phong của An Văn chợt khựng lại.
Vừa nãy, trước khi anh ép cô vào bệ rửa mặt để hôn, anh đã đề nghị cùng sống chung.
Nhưng lúc đó An Văn không nghĩ nhiều về vấn đề này vì thỉnh thoảng cô cũng hay ở lại nhà anh một hai ngày.
Nhà anh có đầy đủ mọi thứ.
Nhưng giờ anh lại nói là thu dọn đồ đạc.
Ý là chuyển nhà sao?
Vậy tức là, cùng chung sống?
Hơn nữa, là chuyển nhà ngay hôm nay?
Gấp vậy sao?
Không để người ta có chút thời gian chuẩn bị tâm lý à?
Sự vội vã này khiến An Văn khó mà suy nghĩ trong sáng.
Cô không thể không nghĩ rằng anh có ý đồ gì khác, thậm chí đã tính toán sẵn.
Thực ra cũng không thể trách cô suy nghĩ không trong sáng.
Nụ hôn ban nãy anh hôn sâu đến mức khiến cô không thở nổi.
Cô khẽ đẩy vào ngực anh, tránh đi hơi thở nóng rực, không dám nhìn anh, ngượng ngùng nhắc nhở:
“Vẫn còn phải đi làm, anh làm gì vậy?”
Giây tiếp theo eo cô bị siết chặt, cơ thể mất đi trọng lực, bị sức mạnh không thể cưỡng lại bế lên đặt lên bệ rửa mặt.
Tim cô hẫng mất một nhịp, hai tay nắm chặt áo anh, tiếng kêu nhỏ chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn, chặn đến mức cô nghẹn cả hơi thở, đầu óc quay cuồng.
Anh đã tháo kính, ánh mắt hơi nâng lên, đôi mắt màu hổ phách mơ màng hơn thường ngày:
“Không phải vẫn còn sớm sao?”
Không chờ cô phản ứng, ngón tay anh ấn nhẹ vào khóe môi cô, nghiêng đầu lại gần…
Cố Tranh chờ một lúc lâu không nghe An Văn trả lời, bỗng ngẩng mắt lên, khẽ gọi:
“Hửm?”
“Hả?” An Văn bắt gặp ánh nhìn của Cố Tranh. Lúc này anh đã đeo kính, trông nghiêm túc và đầy phong thái, nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh anh không đeo kính đầy quyến rũ. Cô vội vàng né ánh mắt anh, lắp bắp:
“À.”
Vài giây sau, cô mới hoàn hồn.
Việc sống chung, cứ thế mà quyết định xong rồi sao?
Cô nhanh chóng liếc anh một cái, rồi rút ánh mắt lại, không khách sáo xoa đầu Tam Phong vài cái.
Đến công ty An Văn xuống xe trước để đi mua bữa sáng.
Ăn sáng xong, cô lập tức lao vào xử lý công việc bởi vì cần dành buổi chiều để dọn nhà.
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, một lãnh đạo từ công ty hợp tác sâu với Bách Gia hôm nay đến Bắc Đô hẹn gặp Cố Tranh.
An Văn cầm iPad vào văn phòng của Cố Tranh, báo cho anh tin tức không may này.
Khác với hôm qua, khi cô không muốn đến gần anh, giờ đây cô đứng ngay bên cạnh anh, chiếc nơ nhỏ ở mũi giày cao gót gần như chạm vào chân ghế của anh.
Cô tựa lưng vào bàn làm việc, một tay cầm iPad, chăm chú ghi chép trên đó.
Sau khi sắp xếp xong mọi công tác tiếp đón, ngón tay An Văn vuốt dọc theo mép iPad, ánh mắt sáng rực, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vâng, Cố tổng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
Cô vừa định quay người thì cổ tay bị giữ lại.
Anh chỉ khẽ dùng lực, cô liền thuận thế quay lại vị trí ban đầu.
Cố Tranh hơi ngẩng đầu, ngón tay trượt nhẹ qua cổ tay cô:
“Vậy hôm nay em thu dọn trước một ít đồ dùng sinh hoạt rồi mang qua.”
An Văn ngẫm kỹ lời anh nói, mỉm cười nghi hoặc:
“Vẫn phải dọn à?”
Anh không phản bác.
An Văn bĩu môi, rút tay ra, hai tay ôm iPad trước ngực, đôi mày cong vút trêu anh:
“Ngày kia là cuối tuần, để ngày kia dọn cũng được mà?”
Cô tinh nghịch xoay tròn mắt, bổ sung thêm:
“Có gấp gì đâu cơ chứ.”
Cô muốn thấy vẻ sốt ruột hiện lên trên mặt anh, hoặc nghe được từ miệng anh một câu thể hiện sự nôn nóng.
Nhưng anh không sốt ruột.
Đôi môi anh mím lại, một nếp nhăn nhẹ giữa chân mày khiến người khác muốn xoa dịu giúp anh.
Giọng anh mang vẻ lo lắng:
“Em yên tâm để Tam Phong ở đó sao?”
An Văn ngơ ngác:
“Hả?”
Anh khẽ lắc đầu, vẻ mặt thành thật:
“Anh không giỏi nuôi mèo lắm.”
An Văn không chịu được sự “nhẹ nhàng mà nặng ký” của Cố Tranh, không kiềm chế nổi, nắm tay đấm nhẹ vào vai anh, liếc anh một cái đầy hờn dỗi rồi cắn môi quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì cô quay lại với vẻ mặt nghiêm túc:
“Cố Tranh, em hỏi một câu được không?”
Cố Tranh thu lại vẻ bông đùa, nghiêm túc gật đầu:
“Em nói đi.”
An Văn bước lên một bước nhỏ:
“Phí quan hệ công chúng hôm qua… là bao nhiêu?”
Cố Tranh hiểu ngay ý nghĩ của cô, đáp lại bằng một câu hỏi:
“Em đập xe là vì ai?”
An Văn mở miệng định nói nhưng không tìm được lý do phản bác.
Cô xoay người dứt khoát, để lại một câu:
“Không nói lại được anh!”
Đêm đó, Cố Tranh nhanh chóng hoàn thành công việc và về nhà.
Trên đường đi, anh liên lạc với An Văn.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh lộn xộn, giọng cô pha chút nũng nịu:
“Em đang dọn đồ đây, bận lắm!”
Cố Tranh nói rằng công việc bên này đã xong, anh có thể qua đón cô.
Cô thẳng thừng từ chối:
“Anh đến làm gì?”
Rồi còn chỉ huy anh:
“Anh xong việc thì về nhà chuẩn bị bữa tối đi nhé!”
Chỉ huy xong, cô còn nhấn mạnh với giọng điệu đầy chê bai:
“Anh đừng qua đây!”
Cố Tranh kiên nhẫn hỏi:
“Bữa tối em muốn ăn gì?”
An Văn không kiên nhẫn đáp lại:
“Gì cũng được mà!”
Rồi cô cúp máy.
An Văn đóng gói đồ đạc, kiểm tra lần cuối hai chiếc vali lớn đang mở toang. Sau khi đóng nắp lại, cô gọi người chuyển lên xe.
Trên đường, cô yêu cầu dừng xe, ghé vào một cửa hàng tiện lợi ven đường.
Nhanh chóng đi qua vài vòng, cô cầm hai gói đồ ăn vặt ra quầy thanh toán.
Trong lúc chờ thanh toán, cô thản nhiên cầm một hộp nhỏ, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng.
Cô cố tỏ ra như một người rất có kinh nghiệm mua sắm.
Nhưng thực tế, cô đỏ bừng cả tai vì ngượng.
Sống chung nghĩa là gì, cô không thể không biết.
Họ đã nhiều lần gần gũi thân mật, nhưng chưa bao giờ tiến đến bước cuối cùng.
Cô từng nghĩ phải đợi đến khi cô tốt nghiệp, nhưng bây giờ với chuyện “sống chung” này, cô cảm thấy đó là một sự ngầm hiểu trước thời hạn.
Cô không từ chối điều đó.
Nhưng cô biết, mình cần phải bảo vệ bản thân.
Đứng trước quầy thanh toán, tim An Văn đập loạn nhịp, suy nghĩ cũng hỗn loạn. Những ký tự tiếng Trung quen thuộc hàng ngày giờ đây phải rất khó khăn cô mới có thể ghép chúng thành một câu hoàn chỉnh.
Cô nhíu mày tự hỏi.
Thứ này chẳng phải nên có kích cỡ sao?
Sao cô không thấy nhỉ?
Thật ra, cô cũng không rõ. Việc có kích cỡ cũng là một khái niệm cô tự hình dung, vì chẳng phải nói rằng… mỗi người khác nhau sao?
Thôi kệ.
Chọn đại.
Cô đặt hộp nhỏ lên quầy tính tiền.
Sau đó, cô xin một túi giá năm xu, bỏ chung đồ ăn vặt và hộp nhỏ vào, buộc lại miệng túi rồi nhét vào túi xách.
Lên xe, cô ôm túi vào lòng:
“Em mua chút đồ ăn vặt thôi.”
Kim Mậu ngồi ở ghế trước, im lặng vài giây rồi quay lại:
“Cô An, nếu nhà cần bổ sung đồ ăn vặt, cô cứ nói với tôi là được.”
An Văn liếm môi khô, mỉm cười đáp:
“Tôi biết mà! Chẳng qua tiện đường ghé qua thôi!”
Cô dùng ngón tay vén tóc một cách tự nhiên rồi ôm chặt túi trong lòng.