Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 91

Cố Tranh trở về nhà, một tay tháo áo vest đặt nó xuống.

Anh bước đến quầy bếp, lấy ra một chiếc ly pha lê có hoa văn, rót một ly nước rồi dùng một tay tháo cà vạt.

Cầm chiếc ly pha lê, anh đi đến bên cửa sổ sát đất, hơi ngẩng đầu, tháo hai cúc trên cùng của áo sơ mi, ánh mắt dõi về phía lối vào sân chung của khu dân cư.

“Meo~”

Cố Tranh cúi đầu nhìn.

Tam Phong vẫy đuôi một cái rồi ngồi xổm xuống.

Cố Tranh hơi khuỵu gối, một tay vịn quần tây, đưa tay ra, ngón tay cong lại vẫy nhẹ.

Tam Phong không nhúc nhích.

Cố Tranh cười khẽ, lại vẫy tay lần nữa:
“Lại đây.”

Tam Phong bước từng bước thẳng tắp tiến lại gần.

Anh bế nó lên bằng một tay, ánh mắt lại hướng về phía lối vào sân chung của khu dân cư.

Mặt trời đỏ rực lơ lửng ở phía tây chân trời, những tầng mây mỏng nhẹ trôi chầm chậm.

Từng chút một, bầu trời nhuộm đỏ, những đám mây chiều di chuyển chuyển thành những dải mây rực rỡ.

Hoàng hôn dần buông xuống, mây chiều tối lại, trên con đường xe cộ tấp nập, đèn đường đồng loạt bật sáng.

An Văn xuất hiện trong tầm mắt của Cố Tranh vào lúc ấy.

Từ độ cao này, mọi thứ dưới mặt đất đều nhỏ bé như hạt mè, nhưng Cố Tranh vẫn nhìn thấy An Văn ngay lập tức.

Khóe môi anh khẽ cong, lấy điện thoại ra sắp xếp bữa tối.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng An Văn, Cố Tranh quay người bước vào căn nhà đã chìm vào bóng tối.

Anh quen sống trong bóng tối.

Thậm chí khi về nhà vào lúc đêm khuya, anh cũng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ trên cầu thang.

Xung quanh tối đen cũng không sao, miễn là có thể nhìn thấy đường dưới chân là đủ.

Lúc này Cố Tranh đặt ly pha lê xuống, bật chiếc đèn sáng nhất trong nhà.

Tam Phong không biết đã chạy đi đâu.

Cố Tranh ra ngoài, đứng bên cạnh cửa thang máy.

Chưa đầy một lúc cửa thang máy mở ra.

Cô gái nhỏ nhìn thấy anh, không có biểu hiện vui mừng như anh tưởng tượng. Cô hơi ngả người về sau, ngơ ngác chớp mắt mấy lần rồi ôm túi bước ra khỏi thang máy, chỉ huy:
“Anh giúp một tay đi, Kim Mậu sắp không bê nổi nữa rồi!”

Trước sự hống hách của An Văn, Kim Mậu thầm nghĩ: Tổ tông ơi, cô ngày càng không xem tôi là người nữa rồi.

Lúc này Cố Tranh đưa tay ra.

Bàn tay nhìn qua đã toát lên vẻ cao quý.

Kim Mậu lập tức đẩy vali sang một bên, cười nói:
“Cố tổng, cô An đùa thôi, tôi làm được mà!”

Cố Tranh không thu tay lại:
“Để tôi, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

Kim Mậu hiểu ý ngay, đặt vali xuống:
“Không vất vả, không vất vả. Vậy, Cố tổng, tôi xin phép về trước.”

Cố Tranh gật đầu, bấm nút mở thang máy cho Kim Mậu.

Kim Mậu bước vào thang máy, quay lại nói:
“Cảm ơn Cố tổng.”

Cố Tranh đáp:
“Không có gì.”

Khi Cố Tranh đẩy hai chiếc vali vào nhà, An Văn đang ngồi trên ghế sofa, hai tay kéo hai chân trước của Tam Phong, kéo nó dài ra.

Cô nói chuyện với nó:
“Mày có thích chỗ này không?”

Tam Phong làm sao trả lời cô được.

Ánh mắt An Văn liếc thấy bóng dáng của Cố Tranh, liền thả Tam Phong xuống, chớp mắt:
“Cố tổng, phiền anh rồi.”

Cố Tranh hiểu ý, mang vali lên lầu.

Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của Cố Tranh nữa, An Văn mới rút từ sau lưng ra chiếc túi xách mà cô giấu.

Cứu tôi với!

Thứ này giống như một quả bom hẹn giờ, để đâu mới không gây chú ý đây?

An Văn nhìn quanh, ánh mắt đảo nhanh một vòng.

Theo câu nói xưa, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Cuối cùng, cô đặt túi ngay ở lối vào phòng khách.

Thực ra cô cũng không hiểu mình đang hoang mang điều gì, dù gì thì Cố Tranh cũng chẳng lục túi của cô.

Sau bữa tối, An Văn bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Hai chiếc vali lớn đủ để cô bận rộn cả tối. Khi dọn xong đã gần mười một giờ đêm.

An Văn cảm thấy mệt mỏi, ôm bộ đồ ngủ đi tắm.

Lúc đó, Cố Tranh đang đứng trong phòng thay đồ, nghiêng người lấy bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, hỏi cô:
“Có muốn tắm chung không?”

Bước chân An Văn khựng lại, liếc anh một cái, từ chối:
“Không muốn!”

Vừa nãy dọn đồ ra mồ hôi, cô không muốn tắm chung với anh chút nào.

Nhưng lời mời đầy ám muội đó làm mặt cô đỏ bừng khi ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ miên man.

Sau khi tắm xong, An Văn mặc bộ đồ ngủ hai dây trở về phòng.

Căn phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ đầu giường, tạo ra bầu không khí mờ ảo và tĩnh lặng đầy ám muội.

Cố Tranh đã thay đồ ngủ, nửa ngả người trên tấm tựa đầu giường.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, tóc trước trán mềm mại rủ xuống che đi chút ít băng gạc trắng.

Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn cô. Vì không đeo kính, anh hơi nheo mắt lại.

Tim An Văn đập thình thịch nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bước đến gần, vén mền, ngồi lên giường.

Cô liếm môi, giọng điệu tự nhiên hỏi:
“Anh tắm chưa?”

Câu hỏi vừa thốt ra, An Văn suýt cắn lưỡi mình.

Người ta đã mặc đồ ngủ ngồi trên giường rồi, hỏi gì ngu ngốc thế chứ!

Cố Tranh đặt điện thoại xuống, cánh tay dài vươn ra kéo mền, trả lời câu hỏi ngốc nghếch của cô:
“Tắm ở bên ngoài rồi.”

Đợi khi An Văn như con tằm nhỏ rúc mình vào mền, anh kéo một góc mền đắp cho cô.

Cô lập tức nhắm mắt lại.

Bên tai vang lên tiếng động nhẹ, anh cũng nằm xuống.

Đèn đầu giường có dây kéo để bật tắt, mỗi lần đều phát ra tiếng cạch rõ ràng.

Khi tiếng cạch vang lên, An Văn bỗng nhớ ra điều gì, thần kinh như bị giật mạnh, cô vội nắm chặt mền, mở mắt.

Tiêu rồi!

Thứ đó vẫn còn ở dưới nhà!

Cô quên lấy lên…

Đúng lúc này, đệm giường khẽ rung. Một cơ thể nóng ấm áp sát cô, vòng tay ôm cô vào lòng.

An Văn nằm thẳng, mắt mở to trong bóng tối, tim đập như muốn nhảy ra khỏi miệng.

Cố Tranh siết nhẹ cơ thể cứng ngắc của cô, giọng nói mang chút ý cười khó nhận ra:
“Ngủ ngon, Điềm Điềm.”

!

Anh hôn cô một cái:
“Chúc mơ đẹp.”

!!

An Văn chớp chớp mắt trong bóng tối: Hết rồi à?

Cô không hiểu gì hết!

Hoàn toàn không hiểu!

Nhưng dù có không hiểu thế nào đi nữa, trong một đêm kiệt sức đến cùng cực, tiếng “tích tắc tích tắc” của chiếc đồng hồ cơ trên đầu giường đã đưa An Văn vào giấc ngủ. Sau khi khẽ rúc vào lòng anh theo phản xạ, tìm được một tư thế thoải mái, cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Mọi chuyện diễn ra khác xa với những gì An Văn nghĩ.

Cuộc sống chung của họ thật đơn thuần. Thỉnh thoảng có những phút giây xúc động, nhưng cũng giống như những lần cô ở lại trước đây, mọi thứ đều dừng lại đúng lúc.

Vào một cuối tuần, sau khi bận rộn trong phòng làm việc, Cố Tranh ôm Tam Phong đi xuống tầng.

An Văn đang cầm một chiếc kéo nhỏ, đứng trước cửa sổ kính lớn để mở một kiện hàng lớn.

Không biết lần này cô lại mua thứ gì nữa.

Cố Tranh theo thói quen nhìn quanh nhà.

So với trước đây, căn nhà đã được thêm vào rất nhiều đồ đạc.

Tấm thảm tròn ở lối vào, khay đựng hạt dẻ bằng pha lê thủ công trên bàn trà, tấm mền nhỏ in hình nhân vật hoạt hình trên ghế sofa, cây trụ leo cho mèo bên cạnh lò sưởi, và cả nến thơm hương bách trên bàn ăn…

Cố Tranh đặt Tam Phong xuống, tiến đến giúp cô tháo gói hàng.

Sau khi tháo lớp bao bì dày, bên trong là một chiếc đèn đứng thiết kế tối giản.

Chiếc đèn này tối giản đến mức nào?

Toàn thân đèn màu đen tuyền, lớp bề mặt mịn màng như sờ vào sẽ cảm nhận được sự tinh tế.

Chỉ là một thanh trụ đứng, đỉnh là một bóng đèn nhỏ cỡ bằng nắm tay.

Khi chưa bật sáng, trông nó như một chiếc micro đứng phiên bản cao cấp.

An Văn đặt đèn ở góc cửa sổ kính lớn.

Tối hôm đó, khi mặt trời lặn, An Văn kéo tay Cố Tranh, phấn khích chạy ra cửa sổ kính, bật đèn.

Ánh chiều tà, mặt hồ lấp lánh.

An Văn nói chiếc đèn này gọi là “Mặt trời không bao giờ lặn”.

Cô khoác tay anh, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt cô, rồi hỏi:
“Có đẹp không?”

Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô thêm vài giây. Vừa định mở lời nói “Đẹp”, cô gái nhỏ đã bị tiếng ục ục nào đó thu hút, nhanh chóng chạy đi với đôi dép lê lẹp kẹp.

Khoảng nửa tiếng trước, An Văn hỏi Cố Tranh xin trà.

Cố Tranh nghĩ cô muốn uống trà, liền đưa cho cô loại trà thượng hạng nhất.

Thế là bây giờ, cô đang dùng loại trà giá hai trăm nghìn tệ một cân để thử nghiệm nấu trà sữa.

Không biết hôm nay cô có nấu thành công được ly trà sữa ngon miệng không nhưng căn nhà đã ngập tràn một mùi hương ấm áp.

Ánh đèn màu cam đỏ từ chiếc đèn mới lung linh trên sàn nhà.

Cố Tranh nghiêng đầu, bước tới vài bước, tóm lấy kẻ gây họa.

Anh vỗ nhẹ đầu nó, khiến nó nằm rạp xuống, rồi thấp giọng dạy bảo:
“Mẹ mày hiện tại rất thích chiếc đèn này. Đừng để bị ăn đòn, hiểu chưa?”

Tam Phong nghe xong, nghiêng đầu quan sát một lúc. Nhân lúc Cố Tranh không để ý, nó chạy một mạch lên tầng trên của cây trụ mèo nằm dài ở đó.

Cố Tranh khẽ cong môi, thu lại ánh mắt, đặt chiếc đèn bị Tam Phong làm lệch vị trí trở lại chỗ cũ.

Anh đứng thẳng dậy nhìn vào bên trong.

An Văn đứng trước tủ bếp, tay khuấy đều chiếc nồi nhỏ.

Dù anh đứng ở cửa sổ kính cách cả phòng khách vẫn có thể nhìn rõ từng hành động của cô. Bởi vì có cô ở nhà, bất cứ góc nào trong căn nhà đèn đều sáng rực.

Bình Luận (0)
Comment