An Trạch Hạo có bố nhưng đã hai ngày không gặp nên bé không vui, mỗi ngày bé đều hỏi An Duyệt và Kha Vân bao giờ bố về nhà rất nhiều lần.
Lần nào An Duyệt cũng dịu dàng giải thích với An Trạch Hạo không phải bố không muốn đến thăm bé, mà là có những công việc quan trọng cần phải hoàn thành, xong việc sẽ trở về ngay.
Kha Vân nghĩ chỉ nói thôi là không đủ, nên cô ấy đã tìm tất cả các tác phẩm điện ảnh của Bùi Vũ Hành, định chiếu từng bộ cho An Trạch Hạo xem.
Bộ đầu tiên chính là bộ phim truyền hình cổ trang mà Bùi Vũ Hành và An Duyệt kết duyên.
Cô ấy chỉ chọn những cảnh có đối thoại giữa An Duyệt và Bùi Vũ Hành để An Trạch Hạo xem, vì trẻ con xem không hiểu được, chỉ cần nhìn mặt là đủ.
Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên và cũng là duy nhất mà Bùi Vũ Hành tham gia đóng, các tác phẩm còn lại đều là phim điện ảnh. Anh đã nhận được giải nam diễn viên được yêu thích nhất nhờ bộ phim truyền hình đó. Mọi người nghĩ anh sẽ tiếp tục tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực truyền hình, nhưng không ngờ sau đó anh không đóng thêm bất kỳ bộ truyền hình nào nữa, ngay cả những đạo diễn có tiếng nhất trong nước mời tận nơi, anh đều từ chối không chút do dự.
Ban đầu rất nhiều người không hiểu, Kha Vân cũng phải mãi đến sau này mới hiểu ra.
Trong phim, đất diễn của An Duyệt không nhiều, vẻn vẹn năm tập. Cô đóng vai thanh mai trúc mã của Bùi Vũ Hành, hai người lớn lên cùng nhau, gắn bó từ nhỏ.
Tuy nhiên, vào thời điểm đẹp nhất, một biến cố lớn xảy ra khiến hai người phải chia lìa. Bùi Vũ Hành vì thế mà đau đớn tột cùng, ngày càng sa sút. Sau này, để báo thù, anh đã kiên trì học võ.
Dù nữ chính không phải là An Duyệt, nhưng hình ảnh trong sáng dễ thương và nụ cười ngọt ngào của An Duyệt trong phim đã chiếm được lòng người, khán giả dành rất nhiều lời khen ngợi cho cô, thậm chí nhiều hơn cả nữ chính. Cho đến nay, thỉnh thoảng vẫn có những bài báo nhắc về cô, tiếc rằng cô không tiếp tục diễn xuất nữa.
Trước đây khi Kha Vân xem bộ phim này, chỉ cảm thấy Bùi Vũ Hành rất đẹp trai, diễn xuất rất tốt, giải thưởng anh nhận được hoàn toàn xứng đáng. Nhưng bây giờ xem lại, cô ấy lại cảm nhận được sự khác biệt.
Có phải anh đang bộc lộ tình cảm thật của mình không?
Còn An Duyệt thì càng không cần phải nói, trước kia khi đạo diễn mời cô đóng phim, cô đã rất do dự, định không tham gia, nhưng lúc biết nam chính là Bùi Vũ Hành, cô lập tức đồng ý ngay.
Sau đó, vào lần đầu tiên gặp người thật tại phim trường, theo lời mô tả của An Duyệt, thì trời xanh mây trắng, gió cũng trở nên ấm áp, anh bảo cô làm gì, cô đều sẵn lòng.
Kha Vân hiểu rõ sự yêu mến của An Duyệt đối với Bùi Vũ Hành, bởi xung quanh cô ấy có rất nhiều người như vậy.
Đây cũng là lý do quan trọng tại sao khi An Duyệt giấu giếm chuyện cha của cái thai, Kha Vân lại không nghĩ nó liên quan đến Bùi Vũ Hành.
Nếu An Duyệt và Bùi Vũ Hành thật sự ở bên nhau và có con với nhau, vậy sao cô lại rời đi được chứ.
Đầu óc phải bị gì đó thì mới làm chuyện như vậy. Đáng tiếc thay, bạn thân của cô ấy lại chọn làm điều đó thật.
Ban đầu, An Trạch Hạo không nhận ra người đàn ông tạo hình cổ trang trên TV là Bùi Vũ Hành. Kha Vân nói cho bé biết, nhưng bé vẫn còn nghi ngờ, chạy đi tìm mẹ để hỏi rõ.
An Duyệt đang làm việc trên lầu, Kha Vân cố gắng dỗ dành An Trạch Hạo không được làm phiền mẹ, nhưng cuối cùng bé vẫn đi lên.
Phòng làm việc trên lầu không có cửa, âm thanh từ dưới nhà có thể truyền lên, gọi to một chút là cô nghe được.
Cô xuống lầu, nghe đầu đuôi câu chuyện rồi nhìn vào màn hình TV, những kỷ niệm quá khứ lần lượt hiện về trong đầu.
“Mẹ ơi, bố kìa.” An Trạch Hạo chỉ vào TV nói.
Kha Vân giải thích: “Thằng bé nhớ bố, nên tớ cho nó xem bố và cả cậu nữa, nhưng thằng bé vẫn không tin người đó là Bùi Vũ Hành.”
Cô ấy rất bất lực, mẹ chỉ cần liếc qua một cái là nhận ra ngay, nhưng bố thì lại không nhận ra.
An Duyệt bế An Trạch Hạo lên, nói: “Người đó chính là bố đóng, mái tóc dài đó là giả, quần áo trên người là trang phục từ rất lâu rồi, nên nó rất dài. Con nhìn kỹ khuôn mặt đó đi, có phải giống bố không?”
An Trạch Hạo nhìn một lúc, lắc đầu, bé nhìn An Duyệt với ánh mắt ngây thơ yếu đuối, như thể giây tiếp theo sẽ khóc òa lên vậy.
“Muốn bố.” Giọng bé nhỏ nhẹ, vừa nói xong, bé không kìm được, khóc òa lên.
An Duyệt và Kha Vân đều cuống quýt, dỗ thế nào cũng không được.
Kha Vân nhìn bé khóc đến mức không thở được, đau lòng vô cùng, bé ngoan ngoãn là thế mà giờ lại buồn bã như vậy.
Cô ấy hít thở sâu, lấy điện thoại ra gọi.
“Alo…”
“Lâm Uy, bây giờ Bùi Vũ Hành có rảnh không?” Kha Vân đi thẳng vào vấn đề.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Uy dò hỏi, vừa hỏi xong đã nghe thấy tiếng khóc của An Trạch Hạo và tiếng bé nói muốn bố.
“An Trạch Hạo nhớ anh ấy, khóc dữ lắm.”
“Tôi đang nghỉ phép, không ở bên anh ấy. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
“Được.”
Lâm Uy nghe thấy tiếng khóc của An Trạch Hạo cũng rất đau lòng, lập tức gọi điện cho Bùi Vũ Hành.
Điện thoại nhanh chóng bị ngắt.
Lâm Uy biết anh ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại.
Cậu gọi lại lần nữa, lần này được bắt máy, nhưng nghe thấy đầu tiên là tiếng quở trách của Bùi Vũ Hành: “Cậu không biết tôi không nghe máy có nghĩa là đang bận sao?”
Anh đang diễn tập, vì làm việc nhóm, một người dừng lại sẽ ảnh hưởng đến người khác. Những hoạt động như thế này thường không có đủ thời gian chuẩn bị, nên từng phút từng giây đều rất quan trọng.
Nếu là trước đây, Lâm Uy sẽ không làm như vậy.
“Hạo Hạo nhớ anh, khóc dữ lắm.”
“An Duyệt gọi điện cho cậu à?”
“Không, là Kha Vân gọi.”
Bùi Vũ Hành thở dài một tiếng, nói: “Chờ chút nữa tôi sẽ gọi lại cho cô ấy.”
“Được.” Lâm Uy đạt được mục đích, trước khi cúp máy còn dặn dò: “Phải nhanh lên nhé.”
Câu cuối có giọng hơi… điệu, mấy ngày nay cậu ở nhà chơi với bọn trẻ, cách nói chuyện bị thay đổi. Cậu bỗng muốn nói vậy với Bùi Vũ Hành thử xem.
Bùi Vũ Hành: “...”
Ban đầu anh định làm xong việc rồi mới gọi điện, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy nên gọi ngay thì hơn.
Anh nói với nhân viên một tiếng, sau đó đi vào phòng đạo cụ để gọi điện, chỗ đó không có ai.
Trước khi anh vào, Trịnh Mỹ Tuệ hỏi anh có chuyện gì, anh nói là gọi điện cho gia đình.
Trịnh Mỹ Tuệ không nghi ngờ gì thêm, Bùi Vũ Hành rất kín đáo, gia thế của anh thường không để người khác biết nhiều.
Anh vào phòng đóng cửa lại, khi Trịnh Mỹ Tuệ đang định rời đi, cô ta đột nhiên nhớ ra: Không phải gia đình anh đã di cư ra nước ngoài hết rồi sao, bây giờ bên đó đang là nửa đêm mà.
Nửa đêm gọi điện thì gọi gì cơ chứ.
Nghi ngờ này nhanh chóng bị dập tắt, gọi điện vào thời điểm này chắc hẳn là có việc quan trọng.
Trịnh Mỹ Tuệ nghĩ lại, thấy việc Bùi Vũ Hành muốn giảm bớt công việc là rất hợp lý.
Nếu đúng là như vậy, cô ta yên tâm rồi.
Bùi Vũ Hành gọi điện cho An Duyệt, điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy tiếng khóc của An Trạch Hạo, tiếng khóc đang dần chuyển sang trạng thái nức nở.
Nghe vậy mà lòng anh thắt lại.
An Duyệt nói với bé bố đang gọi điện.
Bùi Vũ Hành chủ động gọi: “Hạo Hạo, là bố đây.”
Bé im lặng mốt lát, như muốn chắc chắn xem có phải là sự thật không.
“Bố, bố!” Bé nói từng chữ rồi rưng rức, sau đó “òa” lên một tiếng rồi tiếp tục nức nở: “Bố ơi, bố ơi.”
Bùi Vũ Hành: “Là bố đây, đừng khóc.” Anh chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, không biết nên nói cái gì.
An Duyệt mở loa ngoài, nói giúp anh: “Bố đang làm việc, không phải không cần Hạo Hạo đâu.”
Bố mẹ hiểu con mình nhất, An Trạch Hạo đột nhiên gào khóc như vậy, thật ra là vì trong lòng nghi ngờ bố không cần mình nữa.
Trước đây có một người hàng xóm thường nói với An Trạch Hạo bố bé không cần bé nữa.
Bùi Vũ Hành: “Ừ, bố đang làm việc, mai sẽ về.”
Công việc của anh vẫn đang tiếp tục, không thể rời đi lâu được.
Nói chuyện điện thoại hai ba phút, cảm xúc của An Trạch Hạo đã bình tĩnh hơn một chút, anh liền tính cúp máy.
Kha Vân đứng bên nghe mãi, gọi anh lại: “Chờ đã... Hay là thế này nhé, anh kết bạn Wechat với An Duyệt, tối nay khi anh về khách sạn có thời gian thì gọi điện video với họ.”
Bùi Vũ Hành: “Được.”
Hoạt động hai tiếng đồng hồ kết thúc, sau đó còn có một số việc khác, đợi khi xong hết việc thì cũng đã gần chín giờ tối.
Anh cùng Trịnh Mỹ Tuệ về khách sạn, Trịnh Mỹ Tuệ tranh thủ thời gian thảo luận công việc với anh.
“Tối mai là sinh nhật lần thứ 70 của giám đốc Lý của tập đoàn Thịnh Thế, chúng ta cùng đi mừng.”
“Không đi.” Bùi Vũ Hành từ chối.
Trịnh Mỹ Tuệ cau mày, nói: “Giám đốc Lý thích đầu tư, lại rất để ý đến giới giải trí, đã đầu tư vào một vài bộ phim hay rồi. Chẳng phải sau này cậu định tự làm phim điện ảnh sao, nếu được ông ấy đầu tư thì mọi chuyện đều dễ dàng. Đây chính là cơ hội hiếm có để giao lưu với ông ấy.”
Cô ta cố gắng thuyết phục Bùi Vũ Hành, nhưng anh lại nói: “Có lẽ tôi sẽ không đóng phim nữa.”
Trịnh Mỹ Tuệ dừng bước, nhìn Bùi Vũ Hành một cách nghiêm túc: “Tôi thấy dạo này cậu hơi kỳ lạ.”
Bùi Vũ Hành cũng dừng lại, nhìn cô ta rồi nói: “Tôi cũng thấy dạo này chị hơi kỳ lạ.”
Trịnh Mỹ Tuệ giật thót trong lòng, may mà nhiều năm lăn lộn trong giới đã giúp cô ta tôi luyện bản lĩnh bình tĩnh hơn trước mọi tình huống bất ngờ. Cô ta cười, nói: “Sao lại vậy, tôi vẫn luôn thế mà? Có gì kỳ lạ vậy?”
Bùi Vũ Hành nhếch mép cười, gật đầu: “Ừm, có vẻ là vậy, chắc là dạo này mệt quá. Chị Tuệ, chị đừng cố gắng quá, hãy giống những người phụ nữ khác, dành nhiều thời gian hơn cho mấy việc giản dị thú vị, làm đẹp, cùng gia đình đi du lịch, đều là những điều rất tốt.”
Nụ cười của Trịnh Mỹ Tuệ hơi cứng lại, cô ta biết anh đang ám chỉ mình: “Ừm, nghe cậu, hôm nào tôi xin nghỉ, cậu và Lâm Uy đừng có ý kiến.”
Mối quan hệ của bọn họ vẫn cần duy trì sự hòa hợp ở ngoài mặt.
Hai người tiếp tục bước đi nhưng sau đó không nói gì nữa, chuyện tối mai coi như bỏ ngỏ.
Khi đi đến trước cửa phòng của Bùi Vũ Hành, anh quẹt thẻ mở cửa, sau đó quay lại nói với Trịnh Mỹ Tuệ: “Để trống lịch khoảng thời gian tiếp theo cho tôi.”
Chưa đợi Trịnh Mỹ Tuệ nói gì, anh đã tiếp tục: “Tôi biết mấy ngày nay công việc không thật sự quan trọng, có thể hoãn lại.”
Lời định nói của Trịnh Mỹ Tuệ cuối cùng không thể thốt ra.
Bùi Vũ Hành vào phòng đóng cửa lại, việc đầu tiên là mở Wechat gửi yêu cầu gọi video cho An Duyệt.