An Duyệt tắm cho An Trạch Hạo xong thì bản thân cũng vội tắm qua một chút, mặc một chiếc váy ngủ hoa nhí, tóc búi cao lỏng lẻo trên gáy.
Cô ngồi trên giường kể chuyện cho An Trạch Hạo, thông thường đến giờ này, thằng bé đã ngủ rồi, đêm nay vì đợi video của bố nên mới cố không ngủ. Rất nhiều lần cái đầu nhỏ của bé đã gật gà gật gù, ngồi trên sofa, nhưng cứ lắc lư mà không chịu yên tâm đi ngủ.
May là bé không còn khóc la như buổi chiều, đợi rất lâu, bé tự nói với bản thân: “Bố bận.”
Sau khi về nước, ngày nào bé cũng gọi video cho ông bà ngoại nên rất quen thuộc với tiếng chuông gọi video.
“Bố... bố!” An Trạch Hạo lập tức hào hứng, nóng lòng muốn lấy điện thoại của An Duyệt.
An Duyệt cười bất lực: “Mẹ mở cho con.”
“Hạo Hạo mở!” An Trạch Hạo cầm lấy điện thoại, đôi bàn tay mũm mĩm nắm chặt, hơi không phối hợp.
An Duyệt tùy bé: “Biết bấm màu gì không?”
“Màu xanh lá.” An Trạch Hạo bấm mở video một cách chính xác.
Gương mặt của Bùi Vũ Hành xuất hiện trên màn hình, khoảng cách khá gần, khuôn mặt đẹp trai hiện lên một cách rõ ràng.
“Bố!” An Trạch Hạo rất phấn khích, há miệng cười, mấy cái răng nhỏ xíu trắng tinh, vô cùng đáng yêu.
Bùi Vũ Hành bị tiếng bố này gọi đến mức trái tim mềm nhũn. Thật ra đối với chuyện đột nhiên có con trai này, Bùi Vũ Hành thỉnh thoảng vẫn thấy khó tin, mặc dù đã chấp nhận sự thật, nhưng mỗi lần tự xưng là bố đều thấy ngượng ngùng.
An Trạch Hạo lại gọi rất tự nhiên, tâm trạng bị ảnh hưởng theo, anh cong môi cười, nói: “Ngoan.”
An Trạch Hạo được đáp lại, quay sang nói với An Duyệt: “Mẹ, bố... ngoan.”
An Duyệt nghe thấy lời bé nói, bật cười, Bùi Vũ Hành cũng cười.
“Bố đang nói Hạo Hạo ngoan.”
Cùng một câu nói, hai người đồng thời nói ra.
Trùng hợp như vậy, An Duyệt đột nhiên thấy e thẹn, nhưng nhanh chóng nghĩ đến việc anh không nhìn thấy mình, vì di động nằm trong tay An Trạch Hạo, camera cũng là camera trước.
Cô đang lạc quan suy nghĩ thì An Trạch Hạo đã đưa di động ra trước mặt An Duyệt.
Đầu An Duyệt lọt vào ống kính, nói chính xác hơn là mặt, An Trạch Hạo suýt nữa chọc di động vào mặt cô, màn hình phóng to toàn bộ ngũ quan của cô.
Bỗng dưng nhìn thấy bản thân, An Duyệt giật mình kêu “Á”, sau đó giơ hai tay che mặt.
Bùi Vũ Hành vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, đối với gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện này, anh chỉ ngạc nhiên một thoáng, tiếp theo đó là nỗi nhớ nhung ùa đến.
Đôi mắt to tròn rạng rỡ, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím đáng yêu, khuôn mặt thon gọn nhìn mãi không chán...
Tất cả đều in sâu trong lòng anh.
Lúc này cô ngượng ngùng che mặt, lại càng kéo anh trở về với mùa đông năm ấy khi quen biết cô.
“An Duyệt…” Anh gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Cơ thể An Duyệt đột nhiên cứng đờ, cô bỏ bàn tay che mặt ra, nhìn về phía người đàn ông trong video.
Kể từ ngày gặp lại, trái tim cô chưa bao giờ được bình yên. Những ký ức cô cố gắng chôn vùi chợt ùa về như một thước phim tua chậm.
Hơn hai năm trời, lúc ấy cô yêu anh nhiều đến thế, tháng ngày bên anh đẹp như chốn thiên đường.
Rồi sau đó tuy rời xa, nhưng lại mang trong mình đứa con của anh, sao cô có thể thản nhiên để anh ở quá khứ, không còn yêu được nữa?
Trước khi gặp anh, cô đã rất sợ, sợ mình không kìm chế được, sợ anh tuyệt tình với mình. Nếu anh không còn yêu cô, cô sẽ hiểu, chỉ là không muốn đối mặt, vì sẽ đau lòng, mà cô nào có tư cách đau lòng.
“Hửm?” Cô đáp, gắng giữ bình tĩnh.
Bùi Vũ Hành khẽ cười: “Vẫn như hồi xưa.”
“Hả?” An Duyệt ngơ ngác.
Lúc này, An Trạch Hạo giật lấy điện thoại, nhìn về phía Bùi Vũ Hành trên màn hình, gọi to: “Bố!”
Bé nói xong, chúi đầu lại gần màn hình, “chụt” một cái: “Bố ơi, hôn hôn.”
Vừa rồi Bùi Vũ Hành nhìn thấy đôi môi và cái mũi hồng hồng đỏ ửng của An Trạch Hạo cứ to dần lên, trông hơi kỳ cục nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
An Trạch Hạo hôn xong liền đưa điện thoại ra xa, mắt đầy chờ mong nhìn Bùi Vũ Hành.
Mặc dù thời gian ở bên An Trạch Hạo chỉ có nửa tiếng vào hôm đó nhưng qua ánh mắt của bé, lúc này Bùi Vũ Hành đã đoán được bé đang mong chờ gì.
Là đang chờ anh hôn một cái vào điện thoại giống bé.
Bùi Vũ Hành là diễn viên, dù đối mặt với điều gì cũng đều có thể nhập tâm diễn xuất, nhưng bây giờ không phải đang diễn.
Anh hơi ngượng.
“Về nhà rồi hôn.”
An Trạch Hạo suy nghĩ chút rồi chấp nhận đề nghị của anh, sau đó lại đưa điện thoại ra trước mặt An Duyệt: “Hôn mẹ.”
Giọng trẻ con, ngọt ngào, vô tư.
Ừm, hoàn toàn không hiểu sự ngượng ngùng của người lớn.
Chỉ có An Duyệt là ngượng, Bùi Vũ Hành thì không.
“Ngoan nào Hạo Hạo, con cứ nói chuyện với bố là được.” Có thể xem cô như người vô hình mà!
Ngay khi cô vừa dứt lời, Bùi Vũ Hành nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng hôn nữa nhé.”
An Duyệt: “...”
Cô đỏ mặt, nghĩ đến cảnh hai người hôn nhau trước kia, còn cả cảm giác ấy nữa.
“Được ạ!” An Trạch Hạo trả lời to.
An Duyệt: Đã đến lúc dạy nó nói “Không được” rồi.
Bùi Vũ Hành biết tính cách của An Duyệt, vì thế sau đó chỉ nói với An Trạch Hạo, trò chuyện một hồi, cuối cùng thì nhóc con đã chịu thua cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Không còn tiếng trẻ con, thế giới trở nên im ắng.
An Duyệt cầm điện thoại lên, cười nói với Bùi Vũ Hành: “Anh nghỉ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”
Khi cô định cúp máy, Bùi Vũ Hành mở lời: “An Duyệt.”
An Duyệt giật mình trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Gì thế?”
“Em còn nhớ hồi chúng ta còn bên nhau đã từng nói gì không?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Không, không nhớ.” An Duyệt nói dối, trí nhớ cô vốn rất tốt, huống hồ đó còn là chuyện về anh, một ký ức không hề tốt đẹp.
“Ha!” Lòng Bùi Vũ Hành lạnh đi, anh biết cô nhớ, nhưng cô không thừa nhận.
“An Duyệt, em phụ tôi hơn hai năm trời, giờ lại còn trốn tránh, em thấy mình làm thế có đúng không?”
An Duyệt vô thức muốn nói xin lỗi, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt trở vào, bởi vì biết anh ghét nghe câu đó, hơn nữa cô biết nói ra chẳng có ý nghĩa gì.
“Gương vỡ rồi có lành lại được không?” Cô hỏi.
Bùi Vũ Hành: “Vỡ bao giờ?”
An Duyệt nhất thời sửng sốt, tim đập nhanh hơn.
“Em dám nói em không thích tôi nữa sao?” Bùi Vũ Hành từng bước ép sát.
An Duyệt lắp bắp, cắn môi, cô thật sự không nói nên lời.
Bùi Vũ Hành nhìn thấy nét mặt cô, cuối cùng trong lòng đã thoải mái hơn chút.
Câu chuyện nói đến đây như đang chuẩn bị bùng nổ điều gì đó.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay nhỏ “bốp” một tiếng đập vào cánh tay An Duyệt, Bùi Vũ Hành còn nghe thấy rõ.
Cùng với tiếng kêu của An Duyệt, điện thoại rơi xuống, màn hình đảo lộn.
“An Trạch Hạo, con heo con này.” An Duyệt thấp giọng phàn nàn.
Bùi Vũ Hành nghe thấy vậy thì thầm nghĩ: Con trai của anh, sao có thể là heo con được?