Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 12

Sau một hồi hỗn loạn, An Duyệt lại cầm điện thoại lên.

Bùi Vũ Hành hỏi: “Thằng bé lúc ngủ luôn...” Anh dừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ một từ thích hợp: “Có lực công kích như vậy à?”

An Duyệt thấy lời anh miêu tả quá chính xác, suýt nữa vỗ tay cho anh, nhưng mà cô phải bình tĩnh, phải duy trì dáng vẻ đoan trang dịu dàng, dù thế nào đi nữa thì vẫn phải giữ hình tượng trong mắt người yêu cũ: “Cũng tạm, bây giờ trời ấm rồi, ban đêm ngủ sẽ nóng nên thằng bé đạp chăn lung tung, cộng thêm sức nó quá mạnh mới thành ra thế.”

“Thế à? Thời tiết lạnh thì không như vậy ư?” Rõ ràng là anh không tin.

An Duyệt: “... Không.”

Bùi Vũ Hành khẽ cười, chỉ một chữ thôi, anh đã nghe ra uất ức rồi.

“Giống em quá.”

An Duyệt: “...” Anh cứ hay nói những lời bóng gió, khiến trái tim cô như hươu con đâm loạn.

Cứ thế này thì cô không chịu nổi mất thôi!

“Tôi không hề thô lỗ như thằng bé!”

“Tàm tạm, không tính là quá thô lỗ.”

“...” Không tính là quá thô lỗ tức là vẫn thô lỗ, An Duyệt không muốn tranh luận với anh nữa, dù sao thì người chịu thiệt luôn là cô: “À... tôi mệt rồi, phải ngủ đây, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Sau khi chọc cô một chút, trong lòng Bùi Vũ Hành đã thấy thỏa mãn.

Video kết thúc anh mới nhớ ra mình quên dặn cô sau này đừng nói con trai anh là heo, nói gì cũng được, nhưng con trai anh đương nhiên không thể là heo.

Phải là giai đẹp chứ.

Sau đó, An Duyệt nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, đến khi khó thở mới thò đầu ra, há miệng thở gấp.

Trong lòng cô không nhịn được mà nghĩ: Nếu lại ở bên anh... Nếu họ thật sự là người một nhà, là kiểu người nhà hợp pháp đó...

Thì cô sẽ hạnh phúc chứ?

Giống như chưa từng chia xa, chưa từng tổn thương, tấm gương chưa từng vỡ, là viên mãn...

Nhưng, họ đã chia tay hơn hai năm rồi, thời gian hai năm này nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Đối với người khác mà nói có thể chẳng có gì thay đổi lớn, nhưng đối với cô mà nói, từ một cô gái vừa ra trường ngây thơ đơn thuần, nay đã biến thành một bà mẹ trẻ.

Còn anh, từ người mới đầy triển vọng của làng điện ảnh khi mới gặp cô, đã trở thành ảnh đế nổi tiếng.

Sự thay đổi của họ, quá to lớn.

Vẫn là đừng nghĩ nhiều nữa, thuận theo tự nhiên đi.

***

Ngày hôm sau, An Duyệt bận rộn với công việc cả ngày, An Trạch Hạo chơi ở tầng dưới, hôm nay Kha Vân và Đại Từ nghỉ phép đều tới đây cả.

An Duyệt đã phát hiện ra Đại Từ thích Kha Vân, còn Kha Vân là người chuyên tâm vào sự nghiệp nên vẫn chưa chấp nhận anh ấy. Cô cảm thấy Đại Từ là người tốt, thường ẩn ý nói tốt về anh ấy với Kha Vân, nhưng Kha Vân nói tạm thời không muốn yêu đương, dù sao thì mục tiêu của cô ấy là trở thành người giàu có.

Có hai người chơi cùng, An Trạch Hạo rất vui, không đi tìm An Duyệt nữa.

Vẫn chưa tìm được trợ lý cho An Duyệt, công việc đành dời sang hai ngày sau làm.

Buổi chiều, An Duyệt vừa chuẩn bị xong thì nhận được cuộc gọi của Bùi Vũ Hành.

“Tôi đang trên đường tới nhà em.” Anh nói rất ngắn gọn.

Đối với ảnh đế không báo trước đã tới, An Duyệt chỉ có thể hoan nghênh: “Ồ, bao lâu nữa thì anh đến?”

“Khoảng nửa tiếng nữa.”

“Ừm.”

“Em ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

An Duyệt: “... Vậy, anh có muốn đến đây ăn không?”

“Em hoan nghênh không?”

Cô không dám không hoan nghênh, dù sao cũng là cô nợ anh.

“Hoan nghênh chứ.”

“Được, vậy anh tới muộn hơn mười lăm phút, em đi làm cơm là được rồi.”

“Ừm.”

Cuộc đối thoại giữa hai người, giống như cặp vợ chồng già vậy.

“Đến siêu thị mua ít đồ ăn đi.” Bùi Vũ Hành nói với Lâm Uy đang lái xe.

Lâm Uy nhận lệnh: “Vâng.”

Xe chạy đến một siêu thị lớn, đỗ bên đường, Bùi Vũ Hành chờ trong xe.

Đây là khu phố sầm uất, siêu thị nằm trên tầng cao của tòa nhà trung tâm thương mại, bên dưới có rất nhiều cửa hàng, Bùi Vũ Hành bị một cửa hàng đồ dùng trẻ em thu hút.

Nhìn qua kính cửa sổ, có thể thấy bên trong trưng bày rất nhiều đồ chơi, trên chiếc xe hoa nổi bật nhất ở cửa ra vào, bày biện rất nhiều Ultraman lớn nhỏ khác nhau.

Thường thì những sản phẩm được bày ở vị trí này đều là những món đồ bán chạy, tức là được ưa chuộng.

Lúc này, một bé trai khoảng hai ba tuổi đang ôm một mô hình Ultraman cao cỡ mình khóc lớn, bố mẹ thầm thì với bé, nhìn là biết ngay đứa trẻ đòi mua nhưng người lớn không đồng ý.

Đối đầu hai phút, bé vẫn không đạt được mục đích, bị bố mẹ kéo đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn mô hình Ultraman kia, vẻ thèm khát hiện rõ trong ánh mắt.

Bùi Vũ Hành mở cửa xe đi ra, tiến thẳng đến cửa hàng.

Trên đường có khá nhiều người qua lại, lúc đầu không mấy ai chú ý, nhưng dần dần bị Bùi Vũ Hành cao 1m83 thu hút ánh nhìn, rồi bị gương mặt điển trai của anh làm cho không thể rời mắt.

Anh nhanh chóng bị fans nhận ra, tiếng hét chói tai vang lên, đám đông vây quanh.

Bùi Vũ Hành không có thói quen đội mũ, đeo kính để che giấu bản thân, anh đối mặt với sự vây quanh của người đi đường, trong mắt không hề có gợn sóng.

Fans đều biết tính anh, lạnh lùng, không thích đối phó với những chuyện này, vì vậy họ không đến làm phiền anh, chỉ tụ tập ở nơi cách anh khoảng một mét, chụp vài bức ảnh.

Tuy Bùi Vũ Hành không thích tương tác với fans nhưng cũng không bao giờ tỏ thái độ không tốt. Phản ứng của anh khi bị chụp lén không phải là tức giận để trợ lý và vệ sĩ của mình đuổi người đi, mà thậm chí đôi khi còn bảo trợ lý nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.

Thật ra, anh chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi.

Bùi Vũ Hành bước vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng đỏ mặt vội bước tới chào đón.

“Tôi muốn mua cái kia.” Bùi Vũ Hành chỉ vào mô hình Ultraman khổng lồ.

Nhân viên cửa hàng kích động tới mức líu lưỡi: “Là Ul... Ultraman ạ?”

Bùi Vũ Hành gật đầu: “Đúng rồi. Cái to nhất.”

Nhân viên cửa hàng phấn khích nói: “Vâng! Em sẽ lấy cho anh một cái mới.”

Khóe miệng Bùi Vũ Hành nở một nụ cười: “Làm nhanh giúp tôi nhé.”

“Vâng vâng, em đi ngay đây!” Đây là lần đầu tiên nhân viên cửa hàng mới ngoài hai mươi tuổi này gặp người nổi tiếng, cô ấy vô cùng phấn khích, chạy đi lấy đồ chơi mới.

Không đầy nửa phút, nữ nhân viên đã lấy được một mô hình Ultraman mới tinh, cô ấy đưa tận tay Bùi Vũ Hành: “Nam thần, cho anh ạ!”

Bùi Vũ Hành nhận lấy: “Bao nhiêu tiền?”

“288 tệ ạ, em sẽ giảm giá cho anh, còn 188 tệ.”

Bùi Vũ Hành rút ví lấy ra mười tờ tiền đỏ, nói: “Số tiền còn lại chuẩn bị quà cho các cô ấy.” Anh ám chỉ fans đang vây quanh mình.

Lúc này tâm trạng anh rất tốt.

An Duyệt là người thích chia sẻ, ừm, coi như anh tặng quà để cảm ơn thay cô vậy.

Dù sao sau này mối quan hệ của họ cũng sẽ công khai.

Anh cầm mô hình Ultraman bước ra khỏi cửa hàng, đám đông vây quanh trước cửa tự giác nhường đường. Một fan khá bạo dạn nói yêu anh, anh phá lệ gật đầu nói “cảm ơn”.

Fans kích động chết đi được, muốn mua vé số ngay lập tức.

Hơn mười phút sau, Lâm Uy mang một túi đồ ra, bỏ vào cốp sau, rồi quay trở lại mở cửa ghế lái.

Tiếp đó, cậu giật mình khi thấy Bùi Vũ Hành đang ngồi ở ghế phụ.

Vừa rồi rõ ràng anh ngồi ở hàng ghế sau mà.

Ánh mắt cậu nhanh chóng bị một màu đỏ ở ghế sau hấp dẫn, chớp chớp mắt, cậu sửng sốt: “Đó là gì vậy?”

Bùi Vũ Hành nhíu mày, nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc: “Cậu không biết Ultraman à?”

Lâm Uy: Ảnh đế, sự ăn ý hợp tác suốt hai năm nay đâu rồi?

“Ý em là, Ultraman lấy ở đâu ra thế?”

Bùi Vũ Hành lạnh lùng nhìn cậu: “Mua.”

Lúc này, Lâm Uy cũng nhìn thấy cách đó không xa có mấy mỹ nữ với vẻ mặt “quỷ dị”, rồi thấy cửa hàng bên cạnh, lập tức hiểu ra.

Đích thân ảnh đế đi mua Ultraman chắc là để tặng An Trạch Hạo, chỉ là...

“Anh, có phải cái này hơi lớn quá rồi không?”

An Trạch Hạo còn chưa cao đến thế này, anh bảo thằng nhóc chơi thế nào đây?

“Lớn không tốt sao?” Bùi Vũ Hành hỏi ngược lại, đồng thời thầm phân vân trong lòng: Chẳng lẽ thật sự không tốt ư?

Lâm Uy nhẩm đọc quy tắc sinh tồn nơi công sở: Cái gì mà sếp thấy tốt thì nhất định phải nói là tốt.

“Tốt, vô cùng tốt, rất nhiều đứa trẻ muốn còn chẳng có.”

Được rồi, Bùi Vũ Hành thôi phân vân.

“Lái xe đi.”

Nửa giờ sau, xe chạy vào khu dân cư An Duyệt sinh sống.

Trời đã tối, rất thích hợp cho nhân vật lớn như Bùi Vũ Hành ra vào những khu nhà nhỏ không phải của mình.

Lâm Uy cầm một túi nguyên liệu nấu ăn, trông cực kỳ ra dáng nội trợ. Bùi Vũ Hành cầm một mô hình Ultraman khổng lồ, trông rất... ừm, ngầu dễ thương.

Lâm Uy nhìn ảnh đế Bùi như vậy, rất muốn chụp lén, sau đó ẩn danh đăng lên mạng, chắc chắn sẽ trở thành bài đăng hot.

Tuy nhiên, việc này chắc đã có người nhanh chân thực hiện rồi.

Tiếc thật.

Đi đến trước cửa nhà An Duyệt, Bùi Vũ Hành ấn chuông.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Gương mặt tươi cười ngọt ngào của An Duyệt xuất hiện, tim Bùi Vũ Hành đập thình thịch.

Anh rất muốn giống như trước đây, bế cô lên, bế đến...

“Sao em không hỏi trước rồi mới mở cửa?” Anh cố gắng kìm nén h@m muốn mãnh liệt đó.

An Duyệt đuối lý, đúng là cô không nhìn mắt mèo cũng không hỏi người đến là ai: “Anh bảo năm mươi phút nữa đến mà, tôi thấy thời gian trùng khớp.”

“Vậy vẫn phải hỏi một tiếng chứ, nhỡ đâu không phải tôi thì sao?” Bùi Vũ Hành dạy dỗ.

An Duyệt cúi đầu: “Ừm.”

“Bố!”

An Trạch Hạo nghe thấy tiếng động, từ chỗ vui chơi chạy lại.

Nụ cười của An Trạch Hạo rất đẹp, đôi mắt to tròn sáng long lanh, khuôn mặt núng nính trông thật muốn véo.

Bùi Vũ Hành mỉm cười nhìn bé: “Ngoan, lại đây bố bế.”

Không bế được vợ, vậy chỉ còn cách bế con.

Nhưng lúc này An Duyệt bỗng thấy hơi chua xót. Anh đối xử với cô thì hung dữ, gặp con lại cười tươi, quả nhiên đúng như lời người ta thường nói - phụ nữ có con, đàn ông liền thay lòng đổi dạ.

Bùi Vũ Hành ngồi xổm xuống, An Trạch Hạo nhào ngay vào lòng anh, hôn lên mặt bố một cái.

Lúc nãy bé vừa chạy vừa há miệng cười nên miệng tích khá nhiều nước bọt.

Ừm, hôn mặt Bùi Vũ Hành đầy nước miếng.

Bùi Vũ Hành cảm nhận được rõ ràng trên mặt mát lạnh.

Chưa chờ anh hành động, một bàn tay mũm mĩm rất tự nhiên xoa lên mặt anh, chưa lau sạch, tiếp tục lau.

Bùi Vũ Hành: “...”

Đây là, ai làm bẩn người đó xử lý sao?

Bình Luận (0)
Comment