Tay An Trạch Hạo hơi vụng về, không những không lau sạch nước bọt trên mặt Bùi Vũ Hành mà còn làm ướt cả những chỗ khô.
An Duyệt hoảng hốt, cô lấy trong túi ra một tờ khăn giấy, cúi xuống lau mặt cho Bùi Vũ Hành. Trong lúc lau, cô đột nhiên phát hiện Bùi Vũ Hành vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Lúc này, cô mới phản ứng lại hai người đang ở rất gần, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.
Cô đứng thẳng dậy, nắm chặt tờ khăn giấy trong tay, nói: “Được rồi, sạch rồi.”
Bùi Vũ Hành nhếch môi cười, sau đó một tay ôm lấy An Trạch Hạo, hôn lên má bé một cái. “Nhìn xem bố mua gì cho con này?” Anh giơ cao cánh tay phải đang cầm Ultraman lên cho An Trạch Hạo xem.
An Trạch Hạo mơ hồ nhìn “người đỏ” vô cùng kỳ lạ này, hỏi: “Ờ... Người người.”
Bùi Vũ Hành: “...”
An Duyệt giúp Bùi Vũ Hành lau mặt, Lâm Uy cầm nguyên liệu đi vào bếp, nghe An Trạch Hạo nói, cậu liền bật cười. Tất nhiên, cậu không cười thành tiếng, nhỡ đâu bị Bùi Vũ Hành nghe thấy lại không vui.
Ban đầu, An Duyệt muốn giải thích cho An Trạch Hạo, nhưng thấy Bùi Vũ Hành nhíu mày, cô đột nhiên không muốn nói nữa.
Hay là để anh tự giải thích đi.
“Tôi đi nấu ăn, hai người chơi nhé.”
“Để Lâm Uy nấu là được.” Bùi Vũ Hành không muốn cô đi, khó khăn lắm mới gặp nhau.
An Duyệt lắc đầu: “Không được, cậu ấy là khách.” Cô không để ý đến Bùi Vũ Hành nữa, xoay người rời đi.
Trước đây, khi mới quen nhau, vì cô là người mới, nên cô luôn rất tôn trọng anh, răm rắp nghe lời. Cho dù là trong một tháng ở bên nhau, cô đã phát hiện ra một khía cạnh không ai biết ở anh, có những tiếp xúc thân mật nhất, nhưng cô vẫn quen nghe lời anh theo bản năng.
Có điều sau hơn hai năm, sau khi cô đã trở thành người mẹ một con thì mọi thứ không còn như trước nữa.
Bùi Vũ Hành bất lực, ôm An Trạch Hạo ngồi xuống sofa.
“Đây là Ultraman.”
An Trạch Hạo không hiểu, nhưng bé vẫn rất vui và tò mò, đưa tay ra với lấy.
Ultraman này quá lớn, tay bé lại quá nhỏ, ngay cả cổ tay cũng không nắm được, có nắm được cũng không nhấc nổi.
Bùi Vũ Hành: “Để bố cầm cho. Con xem tay nó cử động kìa.” Anh nắm lấy cánh tay Ultraman, lắc lắc
Mắt An Trạch Hạo sáng lên, bé nắm tay Ultraman lắc lắc, người nghiêng về phía trước, ngọt ngào nói: “Xin chào.”
Bé chào hỏi xong, đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt Ultraman, chớp chớp mắt, có vẻ đang đợi chờ điều gì đó.
Bùi Vũ Hành ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì sờ trán, giải thích: “Nó... không nói được.”
An Trạch Hạo đã hiểu, sau đó bé dang tay ra, ôm Ultraman vào lòng, còn vỗ nhẹ vào lưng Ultraman như thể đang an ủi.
Bùi Vũ Hành không khỏi bật cười, đồng thời cảm thấy đứa nhỏ rất có lòng thương người.
Rất lương thiện, giống như mẹ bé.
Chỉ là đối với anh thì không lương thiện lắm.
Bùi Vũ Hành thấy An Trạch Hạo không đọc được tên Ultraman, nên đã dạy bé từng chữ một: “Tên nó là Ul, tra, man.”
An Trạch Hạo: “Man, man.”
Bùi Vũ Hành: “Ul, tra, man.”
“Man man.”
Man man gì đó thật sự không hợp với hình tượng Ultraman chút nào.
“Ul.” Anh định dạy bé từng chữ một.
An Trạch Hạo: “U!”
Bùi Vũ Hành: “Ul.”
“U!” An Trạch Hạo rất nghiêm túc học, kéo dài giọng.
Đáng tiếc vẫn không đúng.
“Ul, tra, man.”
“Man man!” Từ láy thì nói rất lưu loát.
Bùi Vũ Hành: “Thôi, Man Man thì Man Man vậy.” Dục tốc bất đạt là không tốt.
Bùi Vũ Hành cho An Trạch Hạo chơi món đồ chơi mới một lúc, vì nó quá to, hai bố con vốn ngồi cạnh nhau phải tách ra, dành một chỗ cho Ultraman.
Đồ chơi này có thể xoay tay và chân 180 độ, đầu cũng xoay được, ngoài ra thì không còn gì nữa.
An Trạch Hạo xoay vài lần đã mất hứng, to vậy, ôm không được bế không xong, bé đẩy sang một bên, bò lại ôm cổ Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành đỡ thân hình nhỏ của bé, một chiếc chân mập mạp của An Trạch Hạo liền nhấc lên dụi vào anh, động tác giống như đang trèo cây vậy, còn cái cây của bé là bố.
“Bố, bế. “
“Được, bố bế con.” Bùi Vũ Hành ôm bé đứng dậy: “Con có muốn bố nhấc cao lên không?”
An Trạch Hạo nghe vậy lập tức phấn khích: “Muốn! Bế lên cao!” Bé là một cậu nhóc hấp tấp, lúc nói còn giẫm lên bụng Bùi Vũ Hành, muốn mượn lực để nhảy dựng lên.
Bùi Vũ Hành không ngờ cậu nhóc người thì nhỏ mà sức lại không nhỏ, giẫm lên người anh một cái như vậy, rất là đau.
“Bình thường con vẫn chơi với mẹ thế này à?” Anh nhướn mày hỏi, thật ra trong lòng đã có đáp án.
Anh đau lòng, một người gầy gò như cô, một mình nuôi An Trạch Hạo sẽ vất vả cỡ nào, anh không dám tưởng tượng.
“Bế cao lên!” An Trạch Hạo thúc giục.
Bùi Vũ Hành đi đến chỗ rộng hơn một chút, nhấc cao bé lên.
Bé được nâng lên cao, phấn khích cười to, tiếng cười ha ha nghe thật dễ thương.
Bùi Vũ Hành nâng một lúc như đang nâng tạ, An Trạch Hạo cười đến mức mặt đỏ bừng.
An Duyệt và Lâm Uy nghe thấy tiếng động, đi ra xem.
An Trạch Hạo nhìn thấy mẹ, vui mừng khoe với cô: “Mẹ ơi, nâng cao cao!”
Con cái vui vẻ, đương nhiên mẹ cũng vui theo.
“Chơi một lúc là được rồi, đừng để bố mệt.”
Bùi Vũ Hành nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len rộng phối với quần bò, bên ngoài đeo một chiếc tạp dề, hai tay cầm hai cây hành lá lớn.
Bị anh nhìn chăm chú khiến An Duyệt xấu hổ, cô quay lại bếp.
“Mẹ đâu?” An Trạch Hạo quay đầu đã không thấy mẹ nữa.
Bùi Vũ Hành: “Con muốn đến chỗ mẹ không?”
“Muốn.” An Trạch Hạo chỉ về phía bếp.
“Để bố bế con qua đó nhé.”
Trong bếp, Lâm Uy đang thái rau, kỹ thuật dùng dao rất tốt.
An Duyệt định rửa rau, nhưng Lâm Uy không cho: “Em tự làm được, chị đi chơi với anh Hành đi. Anh ấy bận rộn mãi, lúc nào cũng di chuyển không ngừng như con quay vậy, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi thế này, để anh ấy tận hưởng niềm vui gia đình một chút.”
An Duyệt hơi ngượng ngùng, cái gì mà niềm vui gia đình, họ còn chưa đến mức đó đâu: “Để anh ấy chơi cùng Hạo Hạo là được.”
“Mẹ!” An Trạch Hạo nghe được từ mấu chốt: “Chơi cùng.”
“Mau đi đi, mau đi đi.” Lâm Uy khoát tay bảo An Duyệt ra ngoài: “Một mình em làm được, nói thật với chị nhé, thật ra em là một đầu bếp nhưng bị công việc trợ lý minh tinh làm lỡ dở đấy.”
An Duyệt bị cậu chọc cười: “Thật không?”
Bùi Vũ Hành: “Lát nữa em nếm thử rồi sẽ biết.”
“Đúng vậy, nhanh ra ngoài đợi đi, bảo đảm nửa tiếng nữa sẽ có cơm ăn.”
An Duyệt không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài.
An Trạch Hạo giãy giụa định bước xuống đất, bé lúc nào cũng như vậy, hấp tấp vội vàng.
“Nếu muốn xuống đất thì cứ nói, giãy giụa thế này dễ ngã lắm, ngày nào mẹ cũng bế con sẽ bị mệt đó.” Bùi Vũ Hành nghiêm túc nói.
Trẻ con đều biết nhìn sắc mặt người lớn, cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ, ngoan ngoãn nói: “Vâng. Bố ơi, xuống.”
“Ai xuống?”
“Hạo Hạo xuống ạ.”
Bùi Vũ Hành đặt bé xuống đất: “Ừm, ngoan lắm, ngày mai bố lại mua đồ chơi cho con.”
An Trạch Hạo vui vẻ vỗ tay: “Cảm ơn bố!”
Bé chạy về phía sofa, bỏ lại An Duyệt và Bùi Vũ Hành.
An Duyệt đứng gần Bùi Vũ Hành quá sẽ căng thẳng, theo bản năng muốn né tránh.
Cô cất bước đi theo An Trạch Hạo, nhưng không ngờ bị Bùi Vũ Hành kéo lại.
“Trốn gì?” Anh nói thẳng.
Hai ngày trước hai người mới gặp nhau, chỉ nói chuyện được hơn nửa tiếng, còn rất nhiều điều chưa kịp nói.
Mấy ngày nay anh suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có lẽ việc An Duyệt bỏ đi năm xưa không đơn giản như anh nghĩ lúc đầu.
Lúc ấy cô để lại giấy nhắn không nói gì đến chuyện con cái cũng đành, nhưng giờ đứa trẻ đã có mặt trên đời, đây chính là lý do tốt nhất. Năm đó anh mới có chút thành tích, nếu kết hôn sinh con ắt hẳn sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sự nghiệp, trong giới giải trí, tám, chín mươi phần trăm sẽ không ai làm chuyện như vậy cả.
Nếu cô băn khoăn đến chuyện này thì có thể hiểu.
Nhưng hôm ấy cô hoàn toàn không viện lý do này, không hề.
Dựa vào hiểu biết về cô, anh biết cô không phải người hay che giấu tâm tư, vậy thì chắc chắn trong đó vẫn còn lý do khác.
Dù là lý do gì, anh nhất định sẽ tìm ra.
Lần này, anh tuyệt đối không để cô rời đi nữa.
“Tôi không trốn.” An Duyệt phản bác.
Hai người liếc nhau, sau đó ánh mắt An Duyệt chuyển xuống tay anh.
Hai giây sau, Bùi Vũ Hành đành không tình nguyện buông tay ra, có biết là ở bên cô anh luôn phải kìm nén kích động trong lòng không!
Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng hôn thật mạnh, khiến cô đắm chìm, để cô buông xuống mọi phòng bị, để cô thấy rõ con tim mình một lần nữa!
Anh nhịn, vì biết nếu như vậy, cô sẽ khóc.
Phòng tuyến trong lòng không thể dỡ bỏ một cách cứng rắn được.
“Đừng sợ tôi, tôi không ăn thịt đâu.” Bùi Vũ Hành bước đến sofa: “Qua đây ngồi.”
An Duyệt đi tới ngồi xuống.
An Trạch Hạo ôm Ultraman ngồi giữa, bên trái là Bùi Vũ Hành, bên phải là An Duyệt.
“Mẹ, Man Man.” Bé dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào Ultraman.
Lúc nãy khi Bùi Vũ Hành dạy bé đọc “Ultraman”, cô đã nghe thấy, lúc này vẫn buồn cười: “Cục cưng, đây là Ultraman.”
“Man Man.” Bé ôm lấy: “Bố cho.”
“Con đã cảm ơn chưa?”
“Cảm ơn.”
“Ngoan.” An Duyệt xoa đầu bé.
Hai mẹ con ở chung rất hòa hợp, nụ cười giống y như nhau, cực kỳ ngọt ngào.
“Cười lên giống em lắm.” Bùi Vũ Hành nói.
An Duyệt thoải mái chấp nhận lời nói này: “Ừ, nhiều người cũng nói vậy.”
“Nhưng trông nó giống tôi hơn.”
Liên quan đến điểm này, An Duyệt không thể phản bác. Quả thật An Trạch Hạo càng lớn càng giống anh, trước kia béo tròn nên trông không rõ lắm, bây giờ ngũ quan và đường nét khuôn mặt đã bắt đầu lộ rõ.
“Chắc chắn sau này sẽ mê hoặc rất nhiều cô gái.”
An Duyệt: “...”
Đúng vậy, ảnh đế Bùi tính cách lạnh lùng kỳ thực lại có một mặt tự luyến ngốc nghếch.
Ví dụ như trước kia, khi An Duyệt xem TV thỉnh thoảng thấy trai đẹp sẽ không tiếc lời khen ngợi: “Oa! Đẹp trai quá.”
Mỗi lần cô nói những lời như vậy, Bùi Vũ Hành sẽ buông việc trong tay, bình thản nhìn thoáng qua TV, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Có một người siêu đẹp trai như tôi bên cạnh, em lại khen mấy tên đàn ông có diện mạo kiểu này là có ý gì? Chẳng lẽ em cố tình nói cho tôi nghe để tôi ghen à? Ha ha, chênh lệch quá lớn, tôi rất tự tin.”
Tự luyến quá không tốt, hơn nữa ai biết trước được tương lai: “Có những đứa trẻ hồi nhỏ dễ thương, nhưng lớn lên lại khó coi…”
“Đó là con của người khác.”
An Duyệt: “...”
Đúng lúc này, An Trạch Hạo xen ngang: “Đẹp trai, Hạo Hạo đẹp trai.”