Bùi Vũ Hành rất hài lòng với sự tự tin của An Trạch Hạo, một tay ôm An Trạch Hạo vào lòng: “Không sai, Hạo Hạo rất đẹp, là một cậu bé đẹp trai.”
An Trạch Hạo nghe người khác khen mình đẹp trai sẽ rất vui, giờ được cả bố mà bé thích nhất khen, bé càng vui đến nỗi không khép được miệng.
Sau đó, nước dãi chảy từ cái miệng đang cười toe toét của bé ra.
Chảy xuống đùi Bùi Vũ Hành.
An Duyệt lập tức với lấy khăn giấy trên bàn trà, mới chỉ một lúc mà đây đã là lần thứ hai lau nước dãi cho bé rồi.
Tình huống như vậy, An Duyệt chẳng thấy gì lạ, chỉ hơi lo một người sạch sẽ như Bùi Vũ Hành sẽ chê.
“Để tôi…” Bùi Vũ Hành đột ngột nắm lấy cổ tay An Duyệt, giọng hơi trầm xuống.
An Duyệt giật mình, lúc này mới phát hiện nước dãi của An Trạch Hạo chảy đúng vào phần đùi trên của anh.
Cô không khỏi nghĩ đến những cảnh tượng mờ ám ngày trước.
Cô ngẩng đầu lên, thấy tai Bùi Vũ Hành cũng hơi đỏ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Khụ!” An Duyệt ho nhẹ một tiếng, định làm dịu bầu không khí ngượng ngùng: “Ừm, tôi thay Hạo Hạo xin lỗi anh…”
Sắc mặt Bùi Vũ Hành không vui, con trai anh chảy một chút nước miếng lên người anh thôi, cần gì phải xin lỗi?
Coi anh như người ngoài, anh không vui.
An Duyệt luống cuống không hiểu được tình cảm chân thật của Bùi Vũ Hành, kéo An Trạch Hạo lại, nhẹ nhàng dạy bé nói: “Hạo Hạo, con nói xin lỗi bố đi.”
An Trạch Hạo vô cùng nghiêm túc nói với Bùi Vũ Hành: “Bố, nói, xin lỗi.” Đây là lần đầu tiên bé có thể nói trôi chảy hai chữ “Xin lỗi”.
An Duyệt sửng sốt một chút, phì cười: “Không phải, là con nói xin lỗi.”
An Trạch Hạo: “Phải, nói.”
An Duyệt định dạy tiếp, Bùi Vũ Hành không chịu được nữa: “Được rồi, Hạo Hạo lại đây, bố bế.”
An Trạch Hạo thích lời nói này nhất, không chút do dự lập tức nhào tới, cọ cọ lên người bố.
An Duyệt nhìn An Trạch Hạo làm nũng, bất giác mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp nhưng lại có chút phiền muộn.
Bùi Vũ Hành thấy biểu cảm của cô thì không nói gì, để cô tự suy nghĩ cũng tốt.
Anh đã phát hiện ra chỉ cần anh hòa thuận với con trai, An Duyệt sẽ dần dần lại gần anh.
Lâm Uy làm xong đồ ăn, thò đầu ra từ trong bếp: “Chuẩn bị ăn cơm.”
“Được!” An Duyệt lớn tiếng đáp lại.
An Trạch Hạo nhanh nhẹn trượt từ trên ghế sofa xuống sàn nhà, nắm lấy tay Bùi Vũ Hành, nói: “Bố, ăn cơm.”
Bùi Vũ Hành thuận theo con trai, đứng dậy đi cùng bé.
An Trạch Hạo kéo bố, không ngoảnh đầu lại, cứ thế tiến về phòng ăn, không thèm nhìn An Duyệt một cái.
Hiện tại, trong mắt bé chỉ có bố mình, đã quên mất mẹ.
Nhưng có người không quên cô.
Bùi Vũ Hành dừng bước, đưa tay về phía An Duyệt, không nói gì, chỉ nhìn cô.
Đôi mắt anh như vực thẳm, vừa đen vừa sâu, một khi sa chân vào đó, chỉ có thể rơi vào kết cục vạn kiếp không thoát ra được.
An Duyệt cười với anh, chống hai tay vào mép sofa, mượn lực đứng dậy.
“Đi thôi, ăn cơm, đồ ăn do Lâm Uy làm chắc chắn ngon hơn tôi nấu.” Cô coi như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu rất thoải mái.
Bùi Vũ Hành để tay lơ lửng giữa không trung, khẽ nheo mắt lại, sau đó thu tay về, quay người đi.
An Duyệt nhìn theo bóng lưng cứng đờ của anh, thầm thở dài một tiếng.
Cô làm anh mất hết thể diện như vậy, anh không vui rồi.
Trong lúc ăn cơm, An Trạch Hạo tự ăn được mấy miếng rồi lại làm nũng, đòi Bùi Vũ Hành đút cho ăn.
“Hạo Hạo, tự ăn đi con.” An Duyệt nhẹ nhàng dỗ dành.
An Trạch Hạo mím chặt cái miệng nhỏ, lắc đầu, nhỏ giọng ậm ừ.
“Bố chưa được thấy con ăn lần nào mà, con ăn cho bố xem đi, nếu bố biết Hạo Hạo giỏi như vậy, bố sẽ thường xuyên tới chơi với con.”
Sự dụ dỗ này vô cùng lớn đối với An Trạch Hạo, bé chớp chớp đôi mắt to, cười rạng rỡ cầm lại thìa.
Bé nói với Bùi Vũ Hành: “Bố, Hạo Hạo ăn cơm.”
Vừa rồi còn đang cáu kỉnh, giờ nháy mắt đã trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, Bùi Vũ Hành không khỏi bật cười, học theo dáng vẻ của An Duyệt lúc nãy, xoa đầu bé.
An Trạch Hạo như được tiếp thêm động lực, múc một muỗng cơm đầy ắp nhét hết vào miệng, hai má phúng phính như chú cá nóc đang tức giận.
An Duyệt bất lực: “Hạo Hạo, ăn chậm thôi.”
An Trạch Hạo cười toe toét nói với mẹ: “Vâng…” Trong miệng nhét quá nhiều đồ nên bé nói không rõ ràng, còn phun ra ngoài vài hạt cơm.
An Duyệt không muốn nhìn nữa.
Lâm Uy buồn cười, thấy An Duyệt có vẻ ngượng ngùng, cậu nói: “Đàn ông bọn em đều ăn miếng to, Hạo Hạo còn nhỏ mà đã có khí khái đàn ông, rất tuyệt.”
An Trạch Hạo thích nhất được khen, lập tức vỗ tay: “Hạo Hạo giỏi!”
Tiếp tục cười phun cơm.
Bùi Vũ Hành cũng không thể nhìn nổi nữa, giáo dục nói: “Hạo Hạo, ăn cơm nghiêm túc, đừng ăn miếng quá to, khó coi.”
An Trạch Hạo ngoan ngoãn lắng nghe, tiêu hóa hai giây, hiểu ra.
Bé gật đầu rồi nhai thức ăn trong miệng. Ăn xong một miếng, tiếp tục ăn.
An Trạch Hạo hơi kén ăn, có một số món bé chỉ cần thấy là sẽ từ chối ăn.
An Duyệt kiên nhẫn dỗ bé ăn, hiệu quả rất thấp.
Nhưng mà, Bùi Vũ Hành bảo bé ăn, bé không miễn cưỡng chút nào, đặc biệt là khi Bùi Vũ Hành cùng ăn món đó với bé, những món bé không thích, bỗng chốc trở nên ngon miệng.
Quả nhiên chênh lệch thật lớn.
“Ảnh đế Bùi của chúng ta không chỉ được đông đảo phụ nữ yêu thích, mà còn có duyên với trẻ con…” Lời nịnh hót của Lâm Uy chưa kịp nói hết, Bùi Vũ Hành đã bình tĩnh ngắt lời: “Trẻ con bình thường thấy tôi đều khóc.”
Nụ cười của Lâm Uy cứng đờ, vẻ mặt lúng túng.
An Duyệt khéo hiểu lòng người, giúp cậu giải vây: “Những đứa trẻ đó bị cái đẹp dọa khóc.”
Lâm Uy kinh ngạc, trong lòng thầm giơ ngón tay cái cho cô, cho rằng đây mới thật sự là cao thủ nịnh nọt.
Bùi Vũ Hành ngước nhìn An Duyệt, trong mắt mang theo ý cười.
An Duyệt chỉ thuận miệng nói, không nghĩ nhiều, giờ bị Bùi Vũ Hành nhìn như thế, còn có vẻ mặt mờ ám của Lâm Uy, cô bỗng muốn tìm một khe hở nào đó chui vào.
Hiện tại chỉ có An Trạch Hạo là không hiểu.
An Duyệt dời lực chú ý, gắp một miếng cà rốt bỏ vào bát cho bé: “Hạo Hạo, mau ăn đi.”
Bé chỉ vào miếng cà rốt nói: “Mẹ, đỏ đỏ.”
Gần đây An Duyệt đang dạy bé nhận biết màu sắc, hình dạng, cũng như các loại rau củ quả. Dạy con phải thấm nhuần vào cuộc sống, cà rốt là màu đỏ.
An Duyệt vui mừng gật đầu, cười nói: “Đúng rồi, cà rốt là màu đỏ.”
Bùi Vũ Hành không tiếc lời khen: “Ừ, Hạo Hạo rất thông minh.”
An Trạch Hạo được khen ngợi, phấn khích chỉ vào mặt An Duyệt nói: “Mẹ đỏ đỏ!”
An Duyệt: “...” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Bùi Vũ Hành và Lâm Uy đều nhìn sang theo hướng An Trạch Hạo chỉ.
Khuôn mặt An Duyệt, quả thật rất đỏ, đỏ bừng.
Cô vẫn rất hay đỏ mặt, vẻ xấu hổ ấy vô cùng dễ thương.
Năm đó chính vì nụ cười này mà được đạo diễn nhìn trúng, Bùi Vũ Hành cũng bị nụ cười của cô thu hút.
“Đẹp không?” Bùi Vũ Hành hỏi An Trạch Hạo.
Bé không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: “Đẹp! Mẹ đẹp!”
Hàng ngày hai mẹ con ở với nhau, thỉnh thoảng An Duyệt lại hỏi An Trạch Hạo mình có đẹp không, gặp con gái cũng dạy bé khen người ta.
Bây giờ quả nhiên là tự đào hố chôn mình.
An Trạch Hạo ăn bữa cơm này rất vui, còn An Duyệt lại cảm thấy mình sẽ bị khó tiêu.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi nghỉ trên sofa.
An Trạch Hạo quấn lấy chơi cùng Bùi Vũ Hành, An Duyệt bật TV lên xem, còn Lâm Uy thì ôm điện thoại chơi.
Có vẻ Lâm Uy thấy được gì đó thú vị nên cứ cười mãi, lúc đầu còn cố nhịn, không cười ra tiếng, sau đó thì không nhịn được nữa.
Bùi Vũ Hành và An Duyệt, cả An Trạch Hạo đều tò mò nhìn cậu.
Lâm Uy nắm tay đặt lên môi, che mặt mình: “Khụ, ngại quá, mọi người cứ chơi, đừng quan tâm đ ến em.”
Mặc dù đã nói vậy nhưng chưa đến một phút, cậu lại cười thành tiếng lần nữa.
An Duyệt thấy thú vị, hỏi: “Cậu đang xem cái gì mà vui thế?”
Lâm Uy trả lời qua loa: “Chẳng có gì, buồn quá xem linh tinh thôi.”
An Duyệt vẫn tò mò: “Chia sẻ cho tôi xem với.” Dù sao cô xem TV cũng thấy chán.
Lâm Uy lại thấy khó xử: “Chia sẻ thì thôi…”
“Cậu đang xem thứ không lành mạnh hả?” Bùi Vũ Hành không vui hỏi.
Lâm Uy vội phủ nhận: “Không phải đâu! Em xem toàn những thứ rất lành mạnh, lành mạnh đến mức không thể lành mạnh hơn được nữa!”
Cho dù muốn xem thứ không lành mạnh thì cũng đâu xem ở đây, cậu là người ngu ngốc như vậy ư?
Bùi Vũ Hành: “Không phải thì đưa cho An Duyệt xem đi, có gì mà giấu giếm sau lưng, nhìn là thấy có vấn đề rồi.”
Ôi trời! Không ngờ cậu đi theo Bùi Vũ Hành hai năm mà anh lại nghĩ về mình như thế.
Nếu anh đã bất nhân thì đừng trách cậu bất nghĩa.
Lâm Uy gan to bằng trời, vốn đang nghiêng đầu dựa vào ghế giờ đã ngồi thẳng dậy.
“Xem ra mọi người đều hứng thú nhỉ, vậy thì em sẽ đích thân giải thích vậy.” Lâm Uy làm bộ nghiêm túc: “Em đang xem tin tức về anh Hành ngày hôm nay.”
Bùi Vũ Hành nghe đến đây, trong lòng bỗng dưng có một dự cảm không lành.
“Là chuyện anh đi mua Ultraman trên đường về, bị dân mạng đăng lên mạng, thành chủ đề hot rồi.” Lâm Uy nói đến đây không nhịn được cười một cái.
An Duyệt tò mò hỏi Bùi Vũ Hành: “Chắc không phải thứ này là do anh đích thân đi mua chứ?”
Anh là một ngôi sao lớn, lại là một nhân vật nổi bật như vậy, ra đường chắc chắn sẽ bị người ta vây quanh.
Bùi Vũ Hành ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên là tôi tự mua rồi.”
Vì vậy, món đồ chơi này rất quý giá, hai người nhất định phải trân trọng, khi nhìn thấy nó, phải nhớ đến anh.
Trong khi hai người họ nói chuyện qua lại, Lâm Uy tiếp tục: “Fans của anh Hành đang tranh luận xem Ultraman khổng lồ này là mua cho ai. Họ còn lập ra một cuộc bỏ phiếu.”
An Duyệt: “Bỏ phiếu…”
Lâm Uy: “Ừ, có ba lựa chọn bỏ phiếu: 1. Tặng cho con của người thân. 2. Tặng cho fans. 3. Mua cho chính mình chơi.”
Cậu nhịn cười, làm lơ ánh mắt lạnh lùng của Bùi Vũ Hành, cậu nói: “Lựa chọn được nhiều phiếu bầu nhất là lựa chọn 3, tự chơi, ha ha ha. Các fan đều nói anh Hành có một trái tim trẻ thơ, có một giấc mộng anh hùng. Ha ha ha…”
An Duyệt ngẩn người một chút rồi bật cười.
Dù An Trạch Hạo không hiểu gì nhưng cũng cười theo.
Còn Bùi Vũ Hành, anh muốn nói với mọi người anh mua nó cho con trai mình.