Chín rưỡi tối, An Trạch Hạo đã ngủ thiếp đi trong vòng tay Bùi Vũ Hành.
“Để tôi bế, không còn sớm nữa rồi, hai người nên về nghỉ ngơi đi.” An Duyệt duỗi tay muốn bế An Trạch Hạo.
Bùi Vũ Hành lui người sang một bên: “Còn sớm, tôi ôm thêm một chút.”
Lâm Uy nói giúp: “Mới chín rưỡi, còn sớm lắm, hai năm nay anh Hành hầu như đều ngủ sau mười hai giờ, dậy trước sáu giờ.”
Giới giải trí không dễ dàng, ảnh đế không dễ làm.
Cho nên chị dâu à, vì anh Hành vất vả như thế, hãy mau chóng làm lành với anh ấy, chăm sóc, ở bên anh ấy đi.
An Duyệt: “Vậy thì tranh thủ hôm nay có thời gian ngủ sớm đi.”
Lâm Uy: “Anh Hành quen rồi, về cũng không ngủ được.”
An Duyệt: “Chưa ngủ thì sao biết không ngủ được?” Cô đang thật sự quan tâm đ ến anh, biết làm nghề này rất vất vả, thường xuyên phải làm việc liên tục, được nghỉ phép thì nên nghỉ ngơi thật tốt để bù lại.
Sau khi rời khỏi anh, để ngăn mình không chạy về, cô đã kiềm chế không theo dõi tin tức giải trí. Lúc đầu rất khó khăn, cả ngày cứ do dự. Dần dần, cô ít xem lại, nhất là sau khi có An Trạch Hạo, bận rộn đến nỗi không có thời gian cho mình.
Dạo này, Kha Vân nói nhiều chuyện về Bùi Vũ Hành, An Duyệt mới biết anh còn nỗ lực hơn những gì cô tưởng.
Cô nhớ lại khoảng thời gian họ còn bên nhau, anh từng nói không muốn vì diễn xuất mà dồn hết thời gian và sức lực, vì có những thứ còn quan trọng hơn.
Hồi đó, An Duyệt còn e dè nên không dám hỏi anh điều quan trọng hơn là gì nhưng trong lòng, cô cho rằng trong đó có cô.
Giờ đây, cô không thể không thừa nhận anh bận rộn như vậy cũng vì cô.
Nhưng mà thời gian họ bên nhau không dài, tình cảm chẳng sâu đậm, thêm một thời gian nữa là có thể quên được thôi.
Anh lại không yêu sâu đậm như cô...
“Em đang đuổi tôi đi đấy à?” Bùi Vũ Hành lên tiếng, vẻ mặt không vui.
“Không phải, tôi chỉ... sợ anh quá mệt.” Mỗi lần anh không vui, An Duyệt đều căng thẳng, sợ anh ghét mình.
“Vui vẻ thì sẽ không mệt.” Bùi Vũ Hành nói xong, cúi đầu nhìn An Trạch Hạo, cảm giác có con tốt hơn nhiều so với anh tưởng.
Điều duy nhất không tốt, chính là mẹ đứa trẻ luôn muốn giữ khoảng cách với anh.
Với tư cách là người ngoài cuộc, Lâm Uy nhìn hai người, rõ ràng trong lòng còn yêu đối phương, nhưng lại…
Bất lực.
“Hay tối nay anh cứ ở đây đi…” Lâm Uy đề nghị, chưa nói dứt lời thì thấy ánh mắt hoảng sợ của An Duyệt, cho nên không nỡ, chỉ vào phòng cho khách: “Hình như còn phòng trống.”
“Không cần đâu.” Bùi Vũ Hành từ chối, sau đó đi tới trước mặt An Duyệt, đặt An Trạch Hạo vào lòng cô: “Tôi về đây.”
An Duyệt thấp giọng: “Ừ.”
Bùi Vũ Hành rời đi, suốt đoạn đường rất trầm mặc.
Hôm nay Lâm Uy ở nhà anh, vì sáng sớm hôm sau, Bùi Vũ Hành phải tham gia ghi hình một chương trình.
Phim sắp ra rạp, không thể thiếu hoạt động quảng bá, là diễn viên, anh phải phối hợp.
Cậu biết khi Bùi Vũ Hành không vui, anh không thích người khác nói nhiều, nhưng sau khi vào nhà, Lâm Uy vẫn nhịn không được nói: “Anh Hành, chị dâu chỉ hơi nhút nhát thôi, thật ra có thể thấy là chị ấy vẫn rất thích anh.”
Bùi Vũ Hành khựng lại, quay đầu hỏi Lâm Uy: “Cậu chắc chắn là rất thích à?”
Anh không chắc, người con gái vô lương tâm đó lúc nào cũng muốn đẩy anh ra ngoài, như thể anh đáng ghét lắm vậy.
Lâm Uy gật đầu chắc nịch: “Rõ ràng mà, chị ấy chỉ sợ mình sẽ sa vào rồi không thoát ra được nên mới né tránh, mới sợ anh ở lại chỗ chị ấy.” Cậu hơi kích động, hóa ra là anh Hành không hiểu được tâm tư của An Duyệt nên mới như vậy.
“Hừ, người con gái nhát gan.” Bùi Vũ Hành nói xong câu này, xoay người lên lầu.
Lâm Uy: “...”
Vậy rồi sao? Ông anh định hành động không?
***
Nửa đêm, An Trạch Hạo tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã gọi bố, An Duyệt nói bố đi rồi, phải đi công tác.
An Trạch Hạo hiểu chuyện: “Bố bận.”
An Duyệt ôm con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e lưng bé, dịu dàng nói: “Đúng rồi, bố phải kiếm tiền, kiếm tiền rồi mới có thể mua đồ chơi cho Hạo Hạo được.”
An Trạch Hạo mới nghe đến hai chữ “đồ chơi”, lập tức ngồi bật dậy.
“Làm sao vậy cục cưng?” An Duyệt không hiểu.
An Trạch Hạo ngó trái ngó phải: “Man Man.”
An Duyệt ngẩn ra một lúc mới hiểu bé đang nói đến Ultraman, cười nói: “Man Man đang ngủ ở phòng khách.”
“Hạo Hạo muốn Man Man.”
“Hạo Hạo ngủ trước đi, sáng mai dậy rồi chơi với Man Man sau, được không?”
An Trạch Hạo lắc đầu, ậm ừ không chịu, dáng vẻ rất không vui: “Muốn Man Man, ngủ cùng.”
An Duyệt: “Nhưng Man Man bẩn lắm.”
“Rửa sạch.” An Trạch Hạo hành động, bò xuống mép giường.
An Duyệt không thể làm gì khác đành ôm An Trạch Hạo vào phòng khách, lấy cồn khử trùng lau khắp một lượt Ultraman.
An Trạch Hạo sung sướng vô cùng, nóng lòng muốn ôm Ultraman về phòng ngủ, đáng tiếc Ultraman quá to, không những che mất tầm mắt của bé mà còn khiến bé bị vấp ngã, đành phải kéo lê.
An Duyệt thấy cảnh tượng không được hài hoà này, thầm nghĩ không hiểu sao Bùi Vũ Hành lại mua Ultraman to thế.
Không phải nhỏ một chút mới dễ chơi sao?
Về đến phòng, An Trạch Hạo ôm chặt lấy Ultraman, trông bé rất thích thú, dần dần ngủ thiếp đi.
An Duyệt loay hoay một lúc, cơn buồn ngủ đã tan biến. Dạo này cô lại quay về thời cứ nghĩ đến Bùi Vũ Hành là lại đau đầu, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô dứt khoát dậy làm bản thiết kế.
Cô quyết định không thuê trợ lý nữa vì sợ bị phát hiện ra chuyện riêng, đành phải tăng ca.
An Duyệt chăm chỉ cày cả đêm, cày đến tận bình minh. Cô ngáp một cái rồi vào bếp nấu cháo, vốn định về phòng ngủ một lát, lại không ngờ An Trạch Hạo đã tỉnh.
Cô đành phải đợi đến trưa, lúc An Trạch Hạo ngủ rồi thì cô mới ngủ.
Bùi Vũ Hành tham gia ghi hình một chương trình giải trí.
Sáng sớm đã có rất nhiều fans đứng chầu chực ở trước cửa đài truyền hình, khi thấy Bùi Vũ Hành thì tất cả đều reo hò phấn khích.
Nhiều fans cầm Ultraman trên tay, đủ kích cỡ, to có nhỏ có.
Lâm Uy nhìn mà muốn cười, nhưng vì muốn giữ hình tượng lạnh lùng đẹp trai y như Bùi Vũ Hành nên đành cố nén lại.
Bùi Vũ Hành lướt qua những Ultraman đó, không có nhiều cảm xúc.
Anh bị hiểu lầm là thích Ultraman thì đã sao? Con trai anh thích thì thế nào cũng được.
Ngoài ra còn có các thành viên khác của đoàn làm phim tham gia ghi hình, nữ chính Hồ Thanh, nam thứ Tạ Nghệ Bân cùng đội hình thành viên cố định hùng hậu.
Bùi Vũ Hành không thích lên show giải trí, nói chính xác hơn là không thích những hoạt động thương mại và tuyên truyền bên ngoài việc đóng phim.
Nhưng không còn cách nào khác, anh đã đóng phim thì phải tuyên truyền.
Buổi sáng là công tác chuẩn bị trước khi ghi hình.
Chương trình có kịch bản, làm thế nào, nói ra sao, đều đã được viết sẵn. Bùi Vũ Hành xem qua một lượt, sau đó đặt sang một bên.
Thật nhàm chán.
Hồ Thanh ngồi cạnh nhìn thấy, cười nói: “Cảm thấy chán lắm phải không?”
Hồ Thanh đã hợp tác với Bùi Vũ Hành ba lần, tuy Bùi Vũ Hành ít nói, khó gần, nhưng vì đẹp trai nên ai cũng thích.
Hồ Thanh nói tiếp: “Tôi cũng thấy chán, nhưng biết làm sao được? Không muốn lên vẫn phải lên thôi.”
Bùi Vũ Hành xoa xoa trán, tối qua anh ngủ không ngon, mơ mấy giấc mơ, đều là về An Duyệt, lúc này trong đầu anh vẫn đang nghĩ đến cô.
Trước đây, hai người cũng từng cùng lên chương trình, lúc đó anh thấy khá thú vị.