Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 16

Hồ Thanh vẫn đang nói chuyện với Bùi Vũ Hành, Bùi Vũ Hành chỉ lễ phép trả lời, anh không thích hàn huyên với người khác.

Lâm Uy ở bên cạnh lo đủ mọi việc, thấy thái độ lạnh nhạt của sếp mình đối với Hồ Thanh, lập tức tham gia vào chủ đề để điều chỉnh bầu không khí.

Bùi Vũ Hành cúi đầu chơi điện thoại, mở WeChat, ảnh đại diện của An Duyệt đập vào mắt anh.

Ảnh đại diện là bức vẽ tay của cô và An Trạch Hạo, tuy bức vẽ đơn giản nhưng rất sinh động, nụ cười của hai người rất rạng rỡ. Nếu vẽ anh vào nữa thì còn tốt hơn.

Anh đã xem hết vòng bạn bè của cô, không có nội dung gì đặc biệt, không có thông tin chi tiết về cuộc sống hay ghi lại cảm xúc.

Anh rất muốn biết cuộc sống của cô hơn hai năm nay.

Anh mở giao diện chat với cô, hỏi An Trạch Hạo thích quà gì.

Khi điện thoại đổ chuông, An Duyệt đang ngồi trên sàn cùng An Trạch Hạo. Vừa nãy cô quá mệt nên nói với An Trạch Hạo mình đi nghỉ một chút, để bé tự chơi một lát, bé liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xếp gỗ.

An Duyệt nằm trên chiếc ghế đẩu nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại đặt trên sàn. Cô không ngủ say, khi tiếng chuông reo thì đã tỉnh nhưng không muốn nhúc nhích.

An Trạch Hạo bị tiếng chuông thu hút, thấy màn hình điện thoại sáng lên, lại thấy mẹ mở mắt ra, ngái ngủ không muốn cử động chút nào, bé liền bò qua cầm lấy điện thoại đưa cho cô.

“Mẹ ơi, mẹ.”

An Duyệt thấy bé bò đến, vừa nhận điện thoại, vừa cười nói: “Hạo Hạo thế này giống chú cún con quá.”

An Trạch Hạo chớp chớp mắt, sau đó cười rộ lên: “Gâu gâu!”

An Duyệt bật cười, mấy hôm nay đang dạy con nhận biết tiếng kêu của các loài động vật. Ừm, xem ra thằng bé học rất nghiêm túc: “Trâu kêu thế nào?”

An Trạch Hạo: “Mu…”

“Cừu thì sao?”

“Beee…” Còn ngân giọng, tiếng kêu của cừu là học được giống nhất.

An Duyệt vỗ tay khen: “Học giỏi ghê!”

Bé được khích lệ liền kêu thêm mấy tiếng, vừa ngân nga vừa rung rung giọng, An Duyệt nghĩ nếu hàng xóm nghe thấy chắc sẽ tưởng nhà cô nuôi một chú cừu mất.

Hai mẹ con đắm chìm trong trò chơi, khi An Duyệt chơi với con sẽ hết sức tập trung, thế nên không xem Wechat.

An Trạch Hạo bỗng nhớ ra mục đích của mình, vì thế tay nhỏ túm ngón cái mẹ, đặt vào nút mở khóa: “Mẹ, xem.”

“Được.” An Duyệt mở khóa vào đọc, thấy là Bùi Vũ Hành gửi đến thì tim lại đập thình thịch.

Cô đọc xong tin nhắn, hỏi con trai: “Hạo Hạo muốn đồ chơi gì đây?”

Thật ra muốn trẻ nhỏ đột nhiên nói ra một món đồ chơi cũng hơi khó, trừ khi đó là món mà trẻ cực kỳ mong muốn nhưng vẫn chưa có được. Đồ chơi của An Trạch Hạo rất nhiều, An Duyệt thường xuyên mua cho con. Cô luôn cố gắng hết sức để con được vui vẻ, cho dù không có bố bên cạnh thì vẫn phải vui vẻ.

Cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không ngờ An Trạch Hạo chẳng cần suy nghĩ đã lớn tiếng nói: “Con muốn bố!”

An Duyệt nghe xong không khỏi bật cười, nhưng thoáng chốc lại thấy đau lòng. Cô nhớ lại cảnh bé ôm chặt Ultraman ngủ ngon lành với gương mặt mãn nguyện tối qua, cô khẽ thở dài, xoa đầu An Trạch Hạo: “Hạo Hạo thích bố lắm phải không?”

An Trạch Hạo gật đầu: “Thích!”

“Nhưng bố không phải đồ chơi đâu, không thể ở nhà chơi với con suốt được. Dù vậy, Hạo Hạo phải nhớ rằng, bố thật sự rất thương con.”

An Trạch Hạo nghe bố cũng thương mình, vui sướng lắc mông, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

“Hạo Hạo, con vừa bắt chước tiếng cừu kêu hay lắm, cho bố nghe thử với được không?” An Duyệt nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của Bùi Vũ Hành khi nghe thấy, tâm trạng cô chợt rất tốt: “Lát nữa mẹ hô bắt đầu thì con kêu nhé, chúng ta gửi cho bố nghe.”

“Vâng!” Bé cũng rất chờ mong.

“Chuẩn bị... bắt đầu!” An Duyệt bấm giữ nút tin nhắn thoại, đưa đến bên miệng An Trạch Hạo.

“Be… be…” Bé kêu mười tám giây, rất nghiêm túc, bắt chước rất giống.

An Duyệt nhả nút, tin nhắn thoại nhanh chóng được gửi đi.

Tiếp đó, An Duyệt lại gửi thêm một tin nhắn chữ.

Sau đó, hai mẹ con chăm chú nhìn điện thoại chờ hồi âm.

Khi Bùi Vũ Hành nhận được tin nhắn trả lời, bên cạnh đã có một vài người đến, bọn họ đang nói chuyện, Bùi Vũ Hành cầm kịch bản giả vờ đọc rất chăm chú, nhưng thật ra tâm trí không tập trung.

Khi nhìn thấy tin nhắn thoại dài mười tám giây, anh định đứng dậy ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh để nghe, tiếp theo một tin nhắn khác lại đến, anh do dự.

An Duyệt nói: [Có thể yên tâm nghe tin nhắn thoại.]

Cô biết với tư cách là diễn viên thì phải kiêng dè nhiều thứ, gửi tin nhắn vậy là để anh yên tâm.

Hơn nữa, cô biết nếu nói như vậy, có khả năng anh sẽ nghe ở nơi công cộng, lỡ như là phát loa ngoài...

Thật thú vị.

Bùi Vũ Hành không do dự bao lâu, anh trực tiếp mở tin nhắn thoại tại chỗ.

Ngay lập tức một tràng tiếng cừu kêu liên tục vang lên, không biết tại sao lại là loa ngoài.

Anh trợn mắt kinh ngạc, hơi ngơ ngác.

Cùng lúc đó, những người vốn đang thảo luận xung quanh cũng đều vì tiếng cừu kêu bất chợt này mà im lặng, lần lượt nhìn về phía phát ra tiếng.

Bùi Vũ Hành không tắt tin nhắn thoại, dù sao đã bị nghe thấy rồi. Anh nhận ra đây là giọng của An Trạch Hạo, phải thừa nhận là bé học rất giống.

Anh không nhịn được bật cười.

Lúc này, những người xung quanh vốn đã ngạc nhiên, giờ càng trợn tròn mắt.

Ảnh đế nghe tiếng cừu kêu, sau đó cười.

Anh là người rất ít khi cười, luôn toát lên vẻ thoát tục, không vì bất cứ việc gì mà vui buồn.

Có phải tiếng kêu của chú cừu này rất buồn cười không?

Không hề.

Bùi Vũ Hành nào có bận tâm tới ánh mắt của những người xung quanh, nghe xong liền soạn tin nhắn trả lời.

[Không tệ.]

An Duyệt đọc được tin nhắn rồi nói với An Trạch Hạo: “Bố khen con đấy.”

An Trạch Hạo vui vẻ cười khúc khích, sau đó cầm lấy điện thoại của An Duyệt, nhìn vào màn hình rồi “chụt” một cái: “Yêu bố!”

An Duyệt không biết nên khóc hay nên cười, ngay sau đó liền đưa mặt đến gần bé, nói: “Thế còn mẹ thì sao?”

An Trạch Hạo rất thông minh, quay sang hôn lên mặt cô một cái: “Yêu mẹ!”

Rõ ràng có cảm giác lành lạnh trên mặt An Duyệt, cô giả vờ ghét bỏ, nói: “Nước miếng!”

An Trạch Hạo rất thích biểu cảm kỳ lạ trên mặt mẹ, cười khúc khích một lần nữa, tuy vậy vẫn rất “chu đáo” dùng tay lau nước miếng trên mặt mẹ.

An Duyệt tiếp tục diễn kịch: “Không được, mẹ cũng phải hôn Hạo Hạo cho nước miếng đầy mặt mới được.”

Cô nói rồi lập tức nhào tới, An Trạch Hạo hét lên một tiếng, vốn đang ngồi dưới đất lập tức quay người bò đi thật nhanh, tránh xa bà mẹ tà ác.

An Duyệt cũng dùng tay để bò, đuổi theo sau.

Trẻ con đều thích người lớn chơi đùa với mình, An Trạch Hạo vốn là một đứa trẻ vô cùng thích náo nhiệt, lúc này cười đến nỗi miệng không kịp khép lại, nước miếng sắp chảy ra ngoài, bé vội nuốt xuống. Dù vậy vẫn có một ít lọt ra, rơi xuống sàn.

An Duyệt nhìn thấy, nói: “Oa! An Trạch Hạo, cái tên đại vương nước miếng này.”

An Trạch Hạo vui vẻ nói: “Đại vương!”

Mấy ngày nay khả năng ngôn ngữ của bé tiến bộ thấy rõ, có thể nói rất nhiều từ.

“Ai là đại vương?”

“Đại vương Hạo Hạo!”

“Phụt!” An Duyệt bị con chọc cười: “Hạo Hạo là đại vương ch ảy nước miếng, nhấn mạnh là ch ảy nước miếng, đừng bỏ sót. Đến đây, nói theo mẹ, đại vương ch ảy nước miếng.”

An Trạch Hạo: “Đại vương Hạo Hạo…” Bé có vẻ rất thích cái danh hiệu này, cứ lặp đi lặp lại.

An Duyệt nghĩ thầm: Hình như con trai mình không ngốc lắm nhỉ.

Hai mẹ con chơi đùa vui vẻ, Bùi Vũ Hành vẫn đang ngóng chờ, mãi không nhận được hồi âm, thế là lại gửi một tin nhắn: [Em vẫn chưa nói Hạo Hạo thích đồ chơi gì.]

Lần này An Duyệt nhanh chóng trả lời: [Đồ chơi bằng bông.]

Cô đã nghĩ sẵn rồi, đồ chơi bằng bông ôm ngủ sẽ dễ chịu hơn.

Tuy nhiên, cô nghĩ thêm một chút rồi bổ sung một câu: [Nhỏ hơn Hạo Hạo một chút là được.] Cô sợ anh lại mua một con quá khổ, tuy trông sẽ rất khủng nhưng Hạo Hạo lại rất vất vả khi ôm.

Bùi Vũ Hành: [Chẳng phải thứ này là con gái mới chơi sao?]

Trước đây, An Trạch Hạo không thích thú gì với mấy con thú nhồi bông cả, An Duyệt mua cho con trai mình không ít thú nhồi bông, nhưng bé chưa bao giờ để ý, vừa đưa cho bé chưa đến một phút đã bị bé vứt đi.

Nhưng nếu là bố tặng thì chắc chắn sẽ không vứt.

An Duyệt nói với anh, đêm qua An Trạch Hạo nhất định phải ôm chặt lấy Ultraman mới chịu ngủ, bảo thú nhồi bông kia là để thay cho Ultraman.

Bùi Vũ Hành nhìn thấy tin nhắn, trong lòng bỗng dưng ấm áp vô cùng. Tuy sự nghiệp của anh thành công, có không ít fan, nhưng những thứ đó lại không phải là điều anh mong ước nhất.

Mấy năm này, anh thật sự rất cô đơn, những ngày tháng ở bên cạnh An Duyệt chính là khoảng thời gian anh vui vẻ nhất, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn ngủi.

Bây giờ, anh lại cảm nhận được cảm giác vui vẻ như vậy một lần nữa.

“Bao giờ chương trình kết thúc vậy?” Anh hỏi Lâm Uy.

Còn chưa bắt đầu đã mong đến lúc kết thúc. Lâm Uy thầm hiểu, khá chắc chắn tiếng cừu vừa rồi là của An Trạch Hạo, không ngờ đứa trẻ nhỏ xíu lại có năng khiếu nghệ thuật đến vậy. Bây giờ ảnh đế Bùi đã nóng lòng về nhà rồi.

“Khoảng tám giờ tối.”

“Lâu vậy.”

“Nghỉ trưa bao lâu?”

Lâm Uy hơi ngạc nhiên: “Trưa không nghỉ.”

Cậu đã đi theo Bùi Vũ Hành hai năm, anh chỉ hỏi thời gian bắt đầu chứ không hỏi thời gian kết thúc, bây giờ thay đổi quá lớn, cậu phải thích nghi cho tốt.

Khi ghi hình chương trình, trong phần hỏi đáp, một nữ MC đặt ra một câu hỏi ngoài kịch bản: “Anh Hành, nhân vật hoạt hình mà anh thích nhất là gì?”

Bùi Vũ Hành hơi nhíu mày, MC sợ anh từ chối trả lời, cười nói tiếp: “Có phải là Ultraman không? Fans anh đều đang chờ câu trả lời của anh, không được phép không trả lời đâu nhé.”

Đây là tin tối hôm qua mới ra, theo tính cách của Bùi Vũ Hành, anh sẽ không trả lời câu hỏi của fan. Nếu chương trình này có thể nhận được phản hồi của anh thì có thể dùng điều này làm mánh lới để thu hút sự chú ý, lúc đó lượng người xem chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Lý do không thêm vào kịch bản là vì sợ anh sẽ loại luôn, bây giờ làm thế này có vẻ mạo hiểm nhưng cơ hội lớn hơn.

Bùi Vũ Hành cười nhẹ, gật đầu: “Ừ, đúng vậy.” Trước kia không có cảm giác, thế nhưng bây giờ có vẻ cũng thích.

MC hỏi tiếp một số câu hỏi về Ultraman, Bùi Vũ Hành không trả lời thêm nữa, dù sao anh vốn không xem Ultraman nhiều.

Khi ghi hình sắp kết thúc, các nhân viên chính của chương trình bàn bạc lát nữa sẽ đi ăn, đi hát.

Bùi Vũ Hành từ chối, anh không muốn tìm lý do, Lâm Uy thay anh giải thích: “Anh Hành đã có hẹn rồi, không tiện lắm, lần sau nhé lần sau nhé.”

Cuối cùng đã có thể rời đi, Bùi Vũ Hành nói với Lâm Uy đang lái xe: “Đi cửa hàng đồ chơi trước.”

Bình Luận (0)
Comment