Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 17

Lâm Uy nhanh chóng lái xe đến trước một cửa hàng đồ chơi cao cấp, cậu cảm thấy mình đúng là một trợ lý toàn năng.

“Anh, anh ngồi trong xe chờ em, em vào mua giúp anh nhé.” Cậu không chỉ toàn năng mà còn rất chu đáo: “Lát nữa em sẽ gửi video cho anh, anh chọn nhé.”

“Không cần đâu.” Bùi Vũ Hành tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Lâm Uy hơi khó xử: “Lỡ lại bị chụp thì không hay.”

Tối qua, Bùi Vũ Hành lên tin tức, phản ứng của fans khiến cậu thấy buồn cười, nhưng sau đó lại bị quản lý Trịnh Mỹ Tuệ gọi điện dạy dỗ, bắt cậu phải chú ý hơn khi đi theo Bùi Vũ Hành, làm tròn trách nhiệm của một trợ lý.

Lâm Uy biết Bùi Vũ Hành bị truyền thông phát hiện những chuyện này là không hay, nhưng trong thâm tâm cậu lại thấy đó là chuyện tốt đối với Bùi Vũ Hành. Hơn nữa, địa vị của Bùi Vũ Hành trong giới giải trí gần như đã vững chắc, không cần thiết phải xây dựng hình tượng người đàn ông độc thân hoàng kim nữa.

Bùi Vũ Hành biết Lâm Uy đang nói gì, cũng đoán được Trịnh Mỹ Tuệ đã nói gì với cậu, nhưng thế thì sao chứ?

“Không sợ, chẳng phải họ đều nghĩ là tôi mua cho chính mình à?”

Lâm Uy rất tâm đắc: “Đúng vậy!” Dù sao ảnh đế không quan tâm đ ến việc fans hiểu lầm thì còn gì phải kiêng dè nữa?

Hai người đàn ông bước xuống xe, đi vào cửa hàng đồ chơi.

Lúc này trong cửa hàng đồ chơi không còn nhiều khách hàng, xét cho cùng đối tượng khách hàng là trẻ em, lúc này hẳn là các bạn nhỏ đã ở nhà chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.

Không đông fans giống như ngày hôm qua, nhưng mà, nhân viên bán hàng lại là fan của anh.

“Anh, cô bé kia đang chụp lén anh, có cần em đi ngăn lại không?” Lâm Uy hỏi ý kiến. Tuy rằng Bùi Vũ Hành không thân thiết với fans, nhưng chưa từng tỏ ra kiêu ngạo, cũng sẽ không để trợ lý hay vệ sĩ làm gì fans.

Đây là một trong những lý do anh rất được yêu thích.

“Chụp thì chụp đi.”

Nếu như lại được đăng lên mạng cũng tốt, dù sao thì không lâu nữa họ sẽ biết anh có con thôi, coi như chuyện này là mở màn vậy.

Lâm Uy hiểu ý anh, cười nói với nhân viên bán hàng: “Chụp đẹp trai vào nhé.”

Cô bé nhân viên bán hàng kích động đỏ mặt, gật đầu nói: “Vâng!”

Một lát sau, cô bé lại hỏi: “Em có thể đăng lên mạng không?”

Một cô gái ngây thơ, ban đầu định lén chia sẻ với bạn bè, nhưng thái độ của họ rất tốt, cô bé muốn tôn trọng họ.

Bùi Vũ Hành đã nhìn thấy giá bày đồ chơi nhồi bông, bước nhanh lại gần.

Lâm Uy do dự một chút, trong lòng thầm nói cô bé này có thể đừng hỏi tôi được không: “Suỵt, đăng lén đi.” Cậu nói xong, cười với cô gái kia một cái rồi quay người đi theo Bùi Vũ Hành.

Cửa hàng đồ chơi này rất lớn, nên có rất nhiều loại đồ chơi, riêng đồ chơi nhồi bông đã bày kín vài kệ hàng.

Bùi Vũ Hành nhìn một lượt, mục tiêu nhanh chóng khóa chặt vào mấy chú “cừu”. Anh nhấc từng con lên, ôm vào lòng, cảm nhận độ thoải mái.

Lâm Uy ngoảnh đầu, xem nhân viên cửa hàng còn chụp không, hình ảnh này của ảnh đế vẫn nên để càng ít người thấy càng tốt.

Vài phút sau, Bùi Vũ Hành chỉ vào ba chú cừu có hình dáng khác nhau, hỏi Lâm Uy: “Con nào đẹp?”

Những chú cừu bông này đều rất giống cừu con thật, không quá lớn không quá nhỏ, rất dễ thương, nhìn con nào cũng đẹp. Lâm Uy thấy khó quyết.

Nhân viên cửa hàng không quên nhiệm vụ của mình, hỏi Bùi Vũ Hành: “Xin hỏi là mua cho bé bao nhiêu tuổi ạ?”

Bùi Vũ Hành còn chưa kịp mở miệng, Lâm Uy đã vội vàng nói: “Tự mua chơi!”

Người bán hàng kinh ngạc.

Bùi Vũ Hành im lặng.

Sau khi do dự một lúc, anh chụp ảnh gửi cho An Duyệt: [Em chọn con nào?]

An Duyệt nhanh chóng trả lời: [Con ở giữa.]

Vấn đề đã được giải quyết.

Sau khi chọn xong, cả hai định tới quầy thu ngân thanh toán, nhưng đi được nửa đường, Bùi Vũ Hành lại quay lại.

Lâm Uy không hiểu: “Sao thế?”

“Mua thêm một con nữa.”

Bùi Vũ Hành quay lại quầy trưng bày ngựa nhồi bông, xem một hồi, rồi cầm con ngựa màu trắng vừa đẹp vừa trông rất thật.

Lâm Uy thấy Bùi Vũ Hành có vẻ ưng con này, khuyên: “Em thấy con kia dễ thương hơn.”

Cậu cầm một con ngựa trắng nhỏ, mềm mại, trông hơi mập, rất đáng yêu, nhiệt tình giới thiệu cho Bùi Vũ Hành.

Bùi Vũ Hành nhíu mày, bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của mình.

Lâm Uy tiếp tục: “Thật đấy, trẻ con đều thích loại mềm mại, đáng yêu như thế này, với lại con anh chọn to quá.”

Bùi Vũ Hành trầm mặt xuống: “Không phải cho Hạo Hạo.”

Lâm Uy hoảng sợ, hạ giọng: “Chẳng lẽ anh muốn tự chơi sao?”

Bùi Vũ Hành nheo mắt, ánh mắt như muốn giết người.

Lâm Uy hiểu ngay, thở phào: “Vậy thì càng nên chọn cái này, phụ nữ thích những thứ dễ thương hơn.”

Bùi Vũ Hành bối rối: “Chẳng lẽ không thích những thứ đẹp trai sao?”

Lâm Uy cố nhịn cười: “Họ thích đàn ông đẹp trai, nhưng thứ này... ừm, chắc chắn sẽ thích kiểu dễ thương.”

Bùi Vũ Hành do dự một lúc, cầm điện thoại định chụp ảnh, nhưng bị Lâm Uy ngăn lại: “Anh Hành, phụ nữ thích bất ngờ.”

Lâm Uy quản quá nhiều, Bùi Vũ Hành hơi phật lòng, nhưng anh không chụp ảnh gửi cho An Duyệt chọn nữa, mà chọn theo lời Lâm Uy nói. Tuy nhiên anh lại mua size lớn nhất, một chú ngựa trắng dài một mét hai.

Khi An Duyệt nhìn thấy Bùi Vũ Hành ôm hai con thú nhồi bông một lớn một nhỏ thì không chút suy nghĩ đã nói: “Chỉ cần một con thôi.”

Cô rất sợ đêm nay An Trạch Hạo muốn ôm con ngựa trắng lớn kia ngủ, mặc dù họ ngủ trên chiếc giường đôi rộng một mét tám, nhưng tư thế ngủ của An Trạch Hạo rất xấu, cô sẽ bị ép đến nỗi không có chỗ ngủ.

Bùi Vũ Hành rất dễ dàng nhìn ra sự “chê bai” trong mắt cô, trong lòng lập tức dâng lên một luồng uất ức.

Anh nhét chú ngựa trắng cao lớn vào trong ngực cô rồi lạnh lùng nói: “Cho em đấy.”

Anh chẳng quan tâm cô nữa, bước vào trong nhà.

An Trạch Hạo phát hiện bố đến nên chạy từ đống đồ chơi yêu thích ra: “Bố!”

Bùi Vũ Hành nở nụ cười, chiều theo đứa con bé bỏng lùn tịt của mình mà khom lưng dang rộng cánh tay.

An Trạch Hạo rất phấn khích, chạy một mạch đến vùi mình vào lòng bố, không phanh lại chút nào khiến ngực anh hơi đau nhói.

Nhưng chút đau này với anh mà nói thì không đáng gì, tuy nhiên nếu là An Duyệt...

Anh quay lại hỏi An Duyệt: “Lúc nào thằng bé cũng khỏe vậy sao?”

Lần trước qua video thấy thằng bé đập vào An Duyệt một cái trong lúc ngủ, chắc hẳn sức khỏe của bé không tệ. Nhưng đó là lúc ngủ, mơ màng không làm chủ được hành động.

Nhìn tình hình hiện giờ của bé thì có vẻ như đó là chuyện bình thường.

An Duyệt nghe anh hỏi như thế thì biết là anh bị bé đã làm đau, vẻ mặt lo lắng, lập tức đặt ngựa trắng qua một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh họ: “Đập vào đâu vậy? Có đau lắm không? Có cần bôi thuốc không?”

Sức lực của An Trạch Hạo không nhỏ là sự thật, đôi khi đâm sầm vào người rất đau, nhưng Bùi Vũ Hành là một người đàn ông cường tráng, chắc không đến nỗi chịu không được. Cô lo là lúc đóng phim anh bị thương, rồi còn bị đâm một phát như vậy nữa thì hậu quả sẽ rất lớn.

Ý nghĩ của cô rất phức tạp, để tránh An Trạch Hạo tiếp tục gây ảnh hưởng đến anh, cô đưa tay kéo An Trạch Hạo lại.

Bùi Vũ Hành thấy cô căng thẳng như vậy, biết cô đang quan tâm, tâm tình đột nhiên khá hơn.

Anh nắm lấy tay cô: “Không sao, đừng căng thẳng, tôi chỉ nghĩ em thường xuyên bị thằng bé va như thế này, sợ em bị thương.”

Vừa rồi An Duyệt đang dọn dẹp, tay áo cô đã được xắn lên một đoạn. Lúc này anh nắm lấy cổ tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.

Nhiệt độ đó bất ngờ truyền đến cơ thể cô, trái tim đập “thình thịch thình thịch”.

Bầu không khí trở nên mờ ám, Lâm Uy đứng ở huyền quan không nhúc nhích. Cái bóng đèn như cậu phải cố hết sức giảm bớt sự hiện diện của mình.

Bùi Vũ Hành bình tĩnh nhìn An Duyệt, ánh mắt dịu dàng tình cảm, trong mắt trong tim chỉ có cô.

An Duyệt nhìn thoáng qua rồi cúi đầu. Điều cô sợ nhất đồng thời là điều cô mong đợi nhất chính là tình yêu trong mắt anh.

Cô vốn nghĩ đợi đến lúc mình có chút thành tựu rồi mới đối mặt với anh.

“Bố ơi, bỏ ra.” An Trạch Hạo phá vỡ bầu không khí kỳ quái giữa hai người. Bé giật giật tay áo của Bùi Vũ Hành, ý bảo anh buông An Duyệt ra.

Bùi Vũ Hành hơi không tình nguyện buông lỏng tay, đưa con cừu trên tay kia cho bé: “Đây là quà tặng con.”

“Hửm?” An Trạch Hạo nghiêng cái đầu nhỏ nhìn thứ trong vòng tay, khuôn mặt tràn ngập vẻ bối rối.

An Duyệt giải thích: “Đây chính là cừu.” Bình thường toàn là nhìn ảnh, nhất thời An Trạch Hạo không chuyển đổi kịp.

“Be…” Hiện tại An Trạch Hạo đang ở trạng thái nghe thấy tên con vật nào thì bắt chước theo tiếng con vật đó.

Mặc dù đã nghe thấy rồi, nhưng được chứng kiến trực tiếp động tác bắt chước này, Bùi Vũ Hành và Lâm Uy đều không khỏi bật cười.

Chọc An Trạch Hạo một lúc, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

An Duyệt thấy trong mắt Bùi Vũ Hành có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Các anh vừa mới tan làm à?”

Bùi Vũ Hành gật đầu.

“Đã ăn tối chưa?” Cô biết thân là diễn viên, khi bận rộn thường không có thời gian ăn cơm.

Lâm Uy nhanh miệng trả lời: “Mới ăn mấy miếng bánh mì cho đỡ đói lúc sáu giờ, anh Hành không ăn mấy.”

Ánh mắt An Duyệt thoáng hiện vẻ đau lòng, Lâm Uy nhìn thấy mà thầm mừng trong lòng.

Anh Hành vất vả lắm, chị dâu mau thương anh ấy đi.

“Vậy tôi đi làm chút gì đó cho các anh ăn.” An Duyệt đứng dậy từ ghế sofa.

Lâm Uy đã nhanh chân hơn một bước: “Để em làm là được, hiếm khi hai người gặp nhau.”

Cậu bước nhanh vào bếp, không cho An Duyệt cơ hội từ chối.

Bùi Vũ Hành nói thêm một câu: “Cứ để cậu ấy làm.”

An Duyệt bất lực, ngồi xuống lại.

Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo ngồi trên đùi, An Trạch Hạo đang chơi với chú cừu bông.

Bùi Vũ Hành hỏi: “Thích không?”

“Thích ạ!” An Trạch Hạo không chút do dự gật đầu, quà bố tặng, đương nhiên là thích rồi.

“Còn em?” Anh hỏi An Duyệt.

An Duyệt gật đầu, sau đó chuyển chủ đề, nói với An Trạch Hạo: “Tối nay ôm chú cừu ngủ có được không?” Cô chỉ sợ cậu nhóc lại đòi ôm Ultraman, tối qua đã in mấy vết hằn rồi.

An Trạch Hạo cau đôi lông mày nhỏ lại, ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Hành, nói: “Ngủ với bố.”

Ý của bé là muốn ngủ cùng với bố.

Lời nói này khiến An Duyệt xấu hổ, dịu dàng khuyên nhủ: “Bố rất bận…”

Bùi Vũ Hành: “Không bận.”

An Duyệt: “...”

Bé vui vẻ reo lên: “Bố…” Bé muốn nói là không bận, nhưng lại không nói ra được chữ “không”, thế nên cảm xúc phấn khích đột nhiên mất đi đôi chút.

“Không bận.” Bùi Vũ Hành dạy bé nói.

An Trạch Hạo há miệng, cố gắng một chút, nói: “Khồng - bận.”

“Không.”

“Khồng!”

“Bố - không.”

“Bố - không, không bận!” Cuối cùng An Trạch Hạo cũng nói ra được, lập tức cười lên, tiếng cười trong trẻo, lại còn ngọng nghịu.

Bé rất đẹp trai, cười lên mặt phúng phính. Răng bé chưa mọc đủ, cười một lát, nước miếng lại bắt đầu chảy ra.

An Duyệt nhanh tay lấy khăn giấy ra lau, đồng thời phàn nàn: “Đại vương nước miếng.”

Hôm nay An Trạch Hạo nói về chủ đề này nhiều nhất, thế là lại lớn tiếng nói: “Đại vương Hạo Hạo!”

An Duyệt cạn lời, ánh mắt chuyển sang Bùi Vũ Hành, hai người nhìn nhau rồi cười.

Lần này cô đã không tránh né anh nữa.

Tâm trạng Bùi Vũ Hành rất tốt: “Con là đại vương, vậy bố là gì?”

An Trạch Hạo: “Hử?” Câu hỏi này thật khó với bé.

Bùi Vũ Hành nhíu mày: “Bố mới là đại vương.”

Cuối cùng cũng tìm ra đáp án, An Trạch Hạo phấn khích nói: “Đại vương bố!”

Bùi Vũ Hành tiếp tục nói: “Hạo Hạo là vương tử.”

An Trạch Hạo: “Vương tử!”

Bùi Vũ Hành: “Mẹ là vương hậu.”

Bình Luận (0)
Comment