Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 18

Đại vương, vương hậu, vương tử, một nhà ba người.

Bùi Vũ Hành đang trêu chọc An Duyệt.

Khi An Duyệt còn bối rối không biết trả lời ra sao, Lâm Uy đang bận rộn trong bếp thò đầu ra hỏi lớn: “Có hạt tiêu không?”

Cậu quả đúng là cứu tinh! An Duyệt lập tức đứng dậy: “Có, tôi lấy cho cậu.”

Bùi Vũ Hành nhìn An Duyệt trốn chạy, cúi đầu khẽ nói: “Hạo Hạo, tối nay bố ngủ với con.”

An Trạch Hạo: “Vâng!”

Khi vui vẻ, bé nói rất to, An Duyệt vừa bước được vài bước liền quay lại nhìn.

Bùi Vũ Hành ngước lên nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười.

An Duyệt không thèm để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai bố con họ nữa.

Bùi Vũ Hành hài lòng xoa đầu An Trạch Hạo: “Ngoan.”

Bữa khuya mà Lâm Uy nấu là mì, vừa nãy cậu đã nhắn tin Wechat cho bạn bảo mười lăm phút nữa hãy gọi điện cho mình.

Mì nhanh chóng nấu xong, Bùi Vũ Hành ôm An Trạch Hạo ra phòng ăn.

An Duyệt vốn định bế An Trạch Hạo, có điều thằng bé cứ nhất quyết bám bố.

Bé hơi buồn ngủ, nhưng có vẻ bé sợ ngủ quên thì Bùi Vũ Hành sẽ đi mất nên cố chống không ngủ, quấn lấy bố, không chịu buông tay.

Ngoài An Duyệt ra thì thằng bé là người thứ hai bám Bùi Vũ Hành như vậy.

Nhìn An Trạch Hạo, An Duyệt bất đắc dĩ nói: “Hạo Hạo, con bám bố quá thế.”

“Giống em mà.” Bùi Vũ Hành thản nhiên nói một câu, lập tức khiến An Duyệt không còn lời nào để phản bác.

Mì nấu ai cũng có phần, chẳng qua An Trạch Hạo đã uống sữa trước đó rồi, không đói lắm, cộng thêm sợ bé ăn nhiều sẽ ngủ không ngon, An Duyệt không cho bé ăn.

Nhưng thấy mọi người đều ăn, An Trạch Hạo chép chép miệng, nhìn bố gần mình nhất bằng ánh mắt đáng thương.

Bùi Vũ Hành bị bé nhìn đến mức không đành lòng: “Con muốn ăn à?”

An Trạch Hạo gật đầu, sau đó quay sang nhìn An Duyệt đang ngồi đối diện.

Bùi Vũ Hành cũng nhìn cô: “Cho thằng bé ăn một chút được không?”

Đối diện với đôi mắt cầu xin của hai bố con, An Duyệt nói: “Tôi đâu có quá khắt khe như vậy đâu. Ăn đi.”

Thường ngày An Trạch Hạo không thích ăn mì, ít nhất là sẽ không chủ động đòi ăn, hôm nay là vì Bùi Vũ Hành mới muốn ăn thôi.

Đứa trẻ này, từ khi có bố, đã thay đổi rồi.

Bùi Vũ Hành: “Lấy một cái bát đến đây.”

An Duyệt: “Tôi đút cho thằng bé mấy miếng là được.” Bát của cô vẫn chưa ăn, để An Trạch Hạo ăn trước, còn thừa cô sẽ giải quyết.

An Trạch Hạo lắc đầu: “Để bố đút.”

An Duyệt: “...” Cô bất đắc dĩ đẩy bát của mình về phía hai người.

Tuy Lâm Uy vẫn chăm chỉ ăn mì nhưng thật ra đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của họ, lúc này liền nhanh nhẹn buông đũa đứng dậy: “Tôi đi lấy bát.”

An Duyệt mới vừa đi được một nửa đành ngồi xuống.

Chia ra một phần nhỏ mì cho An Trạch Hạo, Bùi Vũ Hành đút cho bé ăn. Vốn tưởng là chuyện đơn giản nhưng thật sự làm rồi mới thấy khó.

Đũa gắp một sợi mì dài, đút vào miệng An Trạch Hạo, miệng bé khép lại, sợi mì tuột xuống.

Chẳng ăn được.

Bùi Vũ Hành gắp một đũa khác, vẫn không thành công. Lần thứ ba, anh cuộn mì lại vài vòng, nhưng vẫn không ăn thua.

Ban đầu vốn không định can thiệp vào không gian của hai bố con, nhưng An Duyệt nhìn mãi rồi không nhịn được chỉ bảo: “Anh... đút cho con giống như câu cá vậy.”

“Câu cá…” Bùi Vũ Hành hiểu ra.

An Trạch Hạo: “Câu cá!”

Bùi Vũ Hành bật cười: “Ai là cá?”

“Hạo Hạo là cá.”

Lâm Uy: “Hạo Hạo là mỹ nam ngư.”

An Trạch Hạo: “Hạo Hạo đẹp!”

Lâm Uy cười lớn: “Đúng vậy, Hạo Hạo rất đẹp.”

Bùi Vũ Hành hoàn toàn tán thành.

An Duyệt đỏ mặt vì sự tự luyến của con trai mình, quở trách: “Hạo Hạo, sao con tự luyến thế?”

Giống anh.

“Tự luyến!” An Trạch Hạo vẫn rất vui vẻ, dù sao đều là “đẹp”, bé thích vậy.

Bùi Vũ Hành đút cho An Trạch Hạo ăn vài miếng theo phương pháp của An Duyệt: “Được rồi, không ăn nữa.”

“Câu cá.” Bây giờ An Trạch Hạo không phải muốn ăn mà chỉ muốn chơi, bố “câu cá” vui hơn mẹ câu.

Bùi Vũ Hành: “Mai câu tiếp.”

An Trạch Hạo nghĩ một lát rồi đồng ý.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Lâm Uy nói xin lỗi với họ một tiếng rồi vừa đi vừa nghe điện thoại: “Có chuyện gì? Cái gì! Nghiêm trọng lắm hả? Được... được, tôi đến ngay!”

Cậu nói với An Duyệt và Bùi Vũ Hành bằng giọng sốt ruột: “Một người bạn của em xảy ra chuyện, em phải đi ngay.”

Bùi Vũ Hành cau mày, gật đầu: “Đi đi, có chuyện gì thì bảo tôi.”

“Được.”

Bùi Vũ Hành: “Cậu lái xe đi.”

“Thế anh thì sao? Em sợ một lúc không về được ngay.”

“Không sao.”

“Vậy anh phải cẩn thận đấy, nhất là buổi tối, đừng để bị chụp hình.”

“Được rồi, cậu đi nhanh đi.”

Lâm Uy gật đầu định rời đi, An Duyệt dặn dò: “Trên đường cẩn thận, đừng hấp tấp quá.”

“Ừm.” Lâm Uy nhìn cô, rồi hạ quyết tâm nói: “An Duyệt, hay là chị cho anh Hành ở đây một đêm đi, sáng mai em đến đón anh ấy, nếu bị chụp ảnh, đối với em cũng không tốt.”

“Cái này…” An Duyệt do dự.

Bùi Vũ Hành: “Cậu đi nhanh đi, nói nhiều quá.”

Lâm Uy lắm mồm đã đi rồi, anh Hành à, em chỉ có thể giúp đến đây thôi, còn lại đành phải trông cậy vào anh đấy.

Bùi Vũ Hành vẫn thong thả ăn mì, An Duyệt lo lắng trong lòng.

An Trạch Hạo không có gì ăn nên xuống đất đi tìm đồ chơi chơi.

Trên bàn ăn, chỉ còn lại Bùi Vũ Hành và An Duyệt ngồi đối diện nhau.

An Duyệt cúi đầu ăn mì, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, cô không thích ăn mì, điểm này An Trạch Hạo giống cô, ở nhà có chuẩn bị mì là để lúc không có thời gian làm cơm mới dùng mì chống đói.

Mấy bát mì đều do Lâm Uy múc, đầy một bát lớn.

Cô ăn không ăn hết nổi.

Ngược lại Bùi Vũ Hành thật sự rất đói, một lát sau đã ăn xong.

“Không ăn hết à?” Anh hỏi An Duyệt.

An Duyệt ngước đầu lên, mím môi, gật đầu, đôi mắt to tròn trông có vẻ hơi vô tội.

Bùi Vũ Hành không nói hai lời, vươn cánh tay dài ra, lấy bát của cô, gắp mì vào bát mình.

“A…” An Duyệt còn chưa kịp ngăn cản, anh đã gắp hết rồi.

Bùi Vũ Hành dừng lại, ngẩng đầu lên: “Không cho tôi ăn à?”

“Không phải…” Cô cắ n môi dưới, không phải cấm anh ăn, mà là như thế không hay, đó là phần cô đã ăn rồi. Nếu muốn ăn, thì ăn phần còn lại của An Trạch Hạo, đó là phần của con trai anh.

“Tôi đã không ít lần ăn đồ thừa của em rồi mà.” Bùi Vũ Hành vừa gắp mì vừa nói.

Lòng An Duyệt đột nhiên chua xót, rồi lại xen lẫn chút ngọt ngào trong đó.

Cô còn nhớ khi mới ở bên nhau, đoàn phim đang trong giai đoạn chuẩn bị đóng máy nên rất bận rộn, ba bữa một ngày hầu như đều ở trong đoàn phim, điều kiện có hạn, lại đông người.

Thời gian riêng tư của hai người họ vô cùng ít ỏi, đối với họ, thời gian ăn cơm rất quý giá.

Mặc dù thích ăn nhưng An Duyệt lại rất kén ăn, không ăn thịt nhiều nạc, cũng không ăn cần tây cà rốt..., thế nhưng hộp cơm đoàn phim lại thường có những món này.

Vì thế Bùi Vũ Hành sẽ giúp cô ăn, gắp từ bát của cô sang bát của mình.

Tất nhiên đều lén lút, vừa k1ch thích, vừa vui vẻ, lại vừa mạo hiểm.

Có một lần suýt nữa thì bị phát hiện, khiến An Duyệt sợ đến thót tim.

Nhưng Bùi Vũ Hành lại chẳng hề căng thẳng, thậm chí còn nói: “Sợ cái gì, phát hiện thì phát hiện đi, chúng ta không ăn cắp, không cướp giật gì mà.”

An Duyệt không đồng tình: “Không được đâu, sự nghiệp của anh mới vừa khởi sắc, nếu bị phát hiện sẽ ảnh hưởng đến anh. Em thì không có danh tiếng gì, thế nên…” Chỉ có thực lực tương đương nhau mới có thể tiến xa cùng nhau, như hai người bọn họ hiện tại, một người đang có đà phát triển tốt, một người lại vô danh tiểu tốt, sẽ chỉ kéo chân nhau xuống vực thẳm mà thôi.

“Anh chỉ dùng tác phẩm để khẳng định bản thân, không dựa vào hình tượng.”

“Không được, anh phải trở thành ảnh đế trước đã.”

Sau đó không lâu, anh đã trở thành ảnh đế, còn cô thì bỏ đi.

Cả hai đều chìm đắm trong hồi ức về quá khứ, từng ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đau khổ bấy nhiêu, còn hiện tại...

“Bố ơi! Đi ngủ…”

An Trạch Hạo chạy tới, nằm bệt trên chân Bùi Vũ Hành, mắt díp lại không mở ra nổi.

Bình Luận (0)
Comment