An Duyệt nghe con trai tè dầm, lập tức đẩy Bùi Vũ Hành ra, đi xem “bản đồ” An Trạch Hạo vẽ rộng tới mức nào.
Bản đồ không lớn lắm, nhưng lại vẽ lên quần tây của Bùi Vũ Hành một mảng không nhỏ, trên quần tây màu đen sậm có một phần dán sát vào người anh vì ướt.
An Duyệt lén nhìn biểu cảm của Bùi Vũ Hành, không đoán được anh có giận hay không.
Lúc này Bùi Vũ Hành đang hơi ngơ ngác, đây là lần đầu tiên anh bị trẻ con tè vào người. Ghét sao? Hình như là không, nhưng có chút... không nói nên lời.
An Trạch Hạo không phải một đứa trẻ hay tè dầm, bình thường nửa đêm muốn đi tè là sẽ lăn qua lộn lại ngủ không yên, hoặc hừ hừ, sau đó An Duyệt bế bé đến nhà vệ sinh thì bé sẽ đi tè, giải quyết xong liền ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.
Vì Malaysia quanh năm nhiệt độ cao, nhưng buổi tối lại mát mẻ nên nhiều khi không cần bật điều hòa, vì vậy ban đêm An Duyệt sẽ không mặc tã cho bé, sợ mặc lâu khiến bé khó chịu.
Nhưng có lúc bé quá mệt không dậy được thì sẽ không nói không rằng tè ngay, tối nay chính là tình huống như vậy.
An Duyệt cầm lấy quần áo vừa rồi để trên giường đưa cho Bùi Vũ Hành: “Anh mau đi tắm rồi thay quần áo đi, cái này em làm đại thôi, anh mặc tạm làm đồ ngủ đi. Vải mới, giặt rồi, chỉ là gấp quá nên hơi thô, anh đừng chê.”
Cô vừa mới đến phòng làm quần áo, vải là chất liệu cotton, chuyên dùng may quần áo và mấy thứ linh tinh cho An Trạch Hạo. Hai ngày trước, cô cắt một mảnh vải giặt sạch để dùng trong trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như may khăn yếm cho An Trạch Hạo. Cô không cắt nhiều, miễn cưỡng đủ may cho Bùi Vũ Hành một chiếc áo ba lỗ rộng và một chiếc quần đùi.
Vì vội nên cô may không đẹp lắm, dù sao chỉ mặc lúc ngủ thôi, chắc là được.
Anh sẽ không ghét đâu...
An Duyệt bỗng trở nên không chắc chắn.
Hình như không đẹp lắm, chủ yếu là Bùi Vũ Hành mặc áo ba lỗ... không phải phong cách của anh.
Cô đang định thu tay lại thì Bùi Vũ Hành đã cầm lấy quần áo, giũ ra xem: “May trong mười phút à?”
An Duyệt chớp mắt, gật đầu: “Ừm…”
“Khá đẹp.” Bùi Vũ Hành cong cánh tay, ướm quần áo vào người: “Mặc lên người anh sẽ đẹp hơn.”
Anh không nói dối, tuy An Duyệt làm vội nhưng tay nghề rất tuyệt, cô chỉ cần nhìn là biết số đo của Bùi Vũ Hành ngay. Ít nhất thì khi Bùi Vũ Hành mặc lên sẽ vừa vặn, không bị rộng chỗ này, chật chỗ kia.
Mà Bùi Vũ Hành lại có vóc dáng đẹp, mặc vào đương nhiên càng làm thêm điểm cho bộ quần áo.
Vừa nãy cô còn không tự tin, nhưng nghe anh nói vậy, tâm trạng An Duyệt liền trở nên nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong, môi hơi sưng.
Anh vẫn chưa hôn đã.
Anh không muốn tắm, anh muốn tiếp tục.
Tất cả là tại tên nhóc tè dầm nào đó.
Bùi Vũ Hành nhìn An Trạch Hạo đang nằm trên giường, hơi muốn đánh vào mông thằng bé.
An Trạch Hạo như nghe được tiếng lòng anh, đang ngủ như chết bỗng nhiên khóc “oa” một tiếng, giọng lớn tới mức làm Bùi Vũ Hành giật mình.
An Duyệt vội vàng bế bé lên dỗ dành: “Hạo Hạo đừng khóc, mẹ ở đây.”
Nhưng lời dỗ dành của cô không có tác dụng, An Trạch Hạo vẫn nhắm mắt khóc, miệng há to.
Bùi Vũ Hành cau mày: “Có phải thằng bé khó chịu ở đâu không?”
“Quần con bị ướt, khó chịu thôi.” An Duyệt bất đắc dĩ giải thích: “Em bế thằng bé đi lau người rồi thay quần là sẽ ổn ngay.”
Cậu bé này rất “khó tính”, mỗi lần tè dầm đều khóc ầm ĩ như vậy. Thứ nhất là vì cảm giác ướt át khó chịu, thứ hai là vì quá mệt, muốn ngủ nhưng ngủ không ngon.
Bùi Vũ Hành hiểu ra, anh đưa tay ra: “Để anh bế.”
An Duyệt nhìn thoáng qua ống quần của anh, từ chối: “Em tự bế được, anh đi tắm đi, em đưa thằng bé ra nhà vệ sinh ở ngoài.”
Bùi Vũ Hành vẫn giành lấy An Trạch Hạo từ tay cô, không cho cô từ chối: “Có anh ở đây thì những chuyện vất vả này anh sẽ lo.”
Một đứa trẻ đang ngủ chắc chắn khó bế hơn khi tỉnh, mà lát nữa còn phải tắm cho bé thì đúng là một công việc nặng nhọc.
An Duyệt nhỏ giọng nói: “Không vất vả mà.” Cô đã quen rồi, mặc dù cần sức lực một chút, nhưng cô thấy rất đáng, rất vui.
An Trạch Hạo có vẻ như đã nghe được giọng của bố, tiếng khóc nhỏ hơn, nhưng vẫn còn r3n rỉ, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
“Anh sẽ đau lòng.” Bùi Vũ Hành nói ra câu này, rồi bế con trai đi về phía phòng tắm của phòng ngủ chính.
An Duyệt nhìn theo bóng lưng cao ráo, điển trai của anh. Cô mím môi, khóe miệng hơi cong lên một góc độ rất đẹp.
Vào phòng tắm, An Trạch Hạo đã tỉnh, không khóc nữa, thấy bố bế mình thì cười toe toét.
“Vừa rồi còn khóc nhè mà bây giờ đã cười rồi.” Bùi Vũ Hành thầm cảm thán về khả năng thay đổi biểu cảm nhanh như chớp của con trai.
An Trạch Hạo không nghe ra “lời chế nhạo” của bố, dù sao sau khi ngủ dậy thấy được bố là bé đã mừng lắm rồi: “Bố!”
“Ừm.” Bùi Vũ Hành trả lời, hỏi: “Con có biết là ai tè dầm không?”
“Hạo Hạo.” Rất dũng cảm biết nhận lỗi.
Bùi Vũ Hành hết cách.
An Duyệt đã cầm quần sạch đi vào: “Rửa sạch sẽ rồi thì ngủ tiếp nhé?”
“Dạ!” Hạo Hạo lại trở nên ngoan ngoãn, không biết tên nhóc vừa khóc lớn ầm ĩ là ai.
Hai người cùng nhau giúp An Trạch Hạo lau sạch người, sau đó An Duyệt bế bé về giường, để Bùi Vũ Hành đi tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, An Trạch Hạo vẫn chưa buồn ngủ, không chịu nằm, cứ ngồi trên giường mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, giống như sợ bố sẽ bỏ đi.
An Duyệt không còn cách nào khác, đành mặc kệ bé.
“Đêm nay ngủ với bố, mẹ sang phòng cho khách ngủ nhé.” Từ khi An Trạch Hạo ra đời, cơ bản đều ngủ cùng cô, tuy bây giờ bé rất thích Bùi Vũ Hành, nhưng đến tối trẻ con sẽ khó chiều hơn. Ví dụ như vừa nãy, khóc không ngớt.
Nhưng, An Trạch Hạo là đứa trẻ hiểu chuyện, nói rõ ràng là bé sẽ không làm loạn.
An Trạch Hạo nghiêng đầu suy nghĩ, bé muốn ngủ với bố, cũng muốn ngủ với mẹ, nhưng mẹ bảo phải ngủ nơi khác.
Bé suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Vâng.”
An Duyệt cười, yêu chiều ôm bé vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e lưng bé: “Bố mẹ đều rất thương con, con ít khi ở bên bố, tối nay ở với bố nhé.”
Trẻ con bên cạnh có thêm người thân rất có lợi cho sự trưởng thành của bé, đặc biệt khi đó còn là bố bé. An Duyệt đã ở bên bé lâu, đôi lúc tách bé ra cũng là chuyện tốt.
Lúc ở nước ngoài, cô cũng thỉnh thoảng để An Trạch Hạo ở với ông bà ngoại, thế nên bé không quá bám mẹ.
“Với bố.” Thằng bé vui vẻ rồi chỉ nhà vệ sinh: “Bố đi tắm.”
“Khụ!” An Duyệt hơi ngượng: “Ừ.”
An Trạch Hạo nhớ bố, từ trên giường bò xuống, muốn An Duyệt bế sang đó. “Xem bố!”
An Duyệt nhức đầu: “Bố đang tắm, lát nữa sẽ ra ngay thôi.”
“Muốn bố.” An Trạch Hạo trở nên ngang ngược.
“Hạo Hạo nghe lời, nhìn người khác tắm là hành vi lưu manh biết không? Trẻ ngoan không được làm những việc như vậy đâu nghe chưa.”
An Trạch Hạo muốn làm bé ngoan, bé ngoan mới đáng yêu, bé đã nghe hiểu.
Bé ngồi xuống lại, ngoan ngoãn đợi như vừa nãy.
Bình thường Bùi Vũ Hành tắm rất nhanh, nhưng bây giờ còn nhanh hơn, vì muốn gặp vợ con.
Anh mặc bộ đồ An Duyệt làm tạm, vải ở phần ngực ôm sát người, độ rộng rãi vốn có của áo ngủ mất hết.
Trước kia cô từng nói với anh, người anh không béo lắm, cô có thể ước lượng số đo, sẽ không sai số quá nhiều.
Vậy nên, đây là cô đã đánh giá thấp thân hình anh? Đánh giá thấp cơ bắp của anh?
Anh mở cửa đi ra, lập tức đối diện với ánh mắt của An Trạch Hạo và An Duyệt.
Vừa nhìn là biết đang trông ngóng anh.
Bùi Vũ Hành càng vui vẻ hơn, anh thích cảm giác này.
An Trạch Hạo đứng dậy khỏi giường, chạy về phía cuối giường: “Bố!”
Bùi Vũ Hành sợ bé không để ý rồi ngã khỏi giường, vội vàng bước tới.
Cậu bé tưởng bố đang chơi đùa với mình, khi bố sắp ra đến nơi, bé liền lao đến...
Trái tim An Duyệt tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Bùi Vũ Hành cũng không khá hơn là bao, may mà anh phản ứng nhanh, lại có thân thủ tốt, mới vững vàng đỡ được bé.
An Trạch Hạo phấn khích hét lên, không hề hay biết bố mẹ mình đã bị bé dọa cho sợ hết hồn.
Nhưng thấy con trai vui vẻ như vậy, lại không nỡ trách mắng.
Bùi Vũ Hành ôn tồn nói: “Như vậy rất nguy hiểm, sau này bố nói chơi với con thì con mới được chơi trò này, biết chưa?”
An Trạch Hạo chớp chớp mắt, trả lời: “Dạ.”
Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo trong lòng, bước đến trước mặt An Duyệt, cúi đầu nhìn cô, nói: “Áo hơi chật.”
“Ừ.” An Duyệt đã nhìn ra, cơ ngực săn chắc của anh khiến vải áo căng lên. Không ngờ anh trông gầy gò nhưng cơ ngực lại săn chắc hơn trước.
Vải áo có độ co giãn, tuy hơi chật một chút, nhưng chắc là không khó chịu lắm.
“Xem ra em đã đánh giá thấp thân hình anh rồi.” Anh cười khẽ nói.
An Duyệt đỏ mặt, đúng là đã đánh giá thấp thân hình quá đẹp của anh.
“Em thích cơ ngực rắn chắc, vì vậy hai năm nay, anh thường xuyên luyện tập.” Trước đây, cơ ngực của anh không tệ, nhưng vì gầy nên không hiện rõ. Để tập cơ ngực, anh đã cố ý bổ sung protein, trong thời gian rảnh rỗi, anh sẽ đi tập luyện.
Anh từng có suy nghĩ sẽ tập luyện để có thân hình đẹp hơn, khiến cô hối hận vì đã rời xa anh.
Trên thực tế, ý tưởng này đã được thực hiện rồi, lần trước, không phải anh đã đi chụp ảnh chân dung sao?
Trên ảnh còn để lộ cơ ngực nữa. Là để cô thấy đó.
Bộ ảnh chân dung vẫn còn một phần chưa hoàn thành, nhưng bây giờ anh đột nhiên không muốn phát hành nữa.
Lúc này, tim An Duyệt đập rất nhanh, vừa rồi khi anh tắm, não cô bất giác nhớ lại ký ức năm xưa, bây giờ anh lại nói những lời này...
“Em đi rửa mặt rồi đi ngủ đây, hai người cũng ngủ sớm đi nhé.”
Cô nói rất nhanh, chưa nói hết câu đã định đi.
“Mẹ!”
An Trạch Hạo gọi cô lại.
An Duyệt dừng bước, nhìn con trai.
Cô không nhìn Bùi Vũ Hành, vì biết lúc này anh đang nhìn cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Ngoan nhé, buồn tè thì nói với bố, mẹ mệt quá rồi, đi ngủ đây, ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon!” An Trạch Hạo gọi cô lại chỉ vì chuyện này, còn có... “Mẹ, hôn.”
Không thể nào quên nụ hôn chúc ngủ ngon.
An Duyệt cười nhẹ, cô nghiêng đầu qua hôn nhẹ lên má bé.
Kết thúc quy trình, An Duyệt thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô có thể rời đi thành công rồi chứ.
Tuy nhiên, cô lại nghĩ quá đơn giản.
“Mẹ, hôn bố.”
An Duyệt: “...” Cô tiếp tục bước đi, cô chẳng nghe thấy gì hết.
“Mẹ…” An Trạch Hạo không vui, bé nhìn về phía Bùi Vũ Hành, tìm kiếm sự giúp đỡ của anh: “Bố…”
Bùi Vũ Hành: “Mẹ không nghe lời phải không?”
An Trạch Hạo gật đầu chắc nịch: “Vâng!”
An Duyệt: Tôi chẳng nghe thấy gì hết, tôi đi tắm rồi ngủ đây!
Bùi Vũ Hành: “Chúng ta đuổi theo mẹ nhé?”
An Trạch Hạo vỗ tay: “Được! Đuổi theo mẹ! Muốn hôn hôn!”
An Duyệt:...
Cô, có thể chạy trốn không?
Có chạy cũng vô ích, chân cô không dài bằng chân Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo, chỉ vài bước đã đuổi kịp An Duyệt, An Trạch Hạo vui sướng, cười khanh khách.
Bùi Vũ Hành giơ một tay nắm lấy cánh tay An Duyệt, nói với cô đang trong trạng thái tuyệt vọng: “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Anh cúi đầu, hôn lên má cô.
An Trạch Hạo vỗ tay: “Hôn hôn!”
An Duyệt đỏ mặt, mặc dù chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon nhưng... Cô sẽ nghĩ lung tung mất.
An Trạch Hạo còn muốn An Duyệt hôn Bùi Vũ Hành, Bùi Vũ Hành sợ An Duyệt sẽ ngại đến nỗi cả đêm không ngủ, nên nói với An Trạch Hạo: “Mẹ đã hôn rồi, để mẹ đi ngủ nhé.”
“Hả?” Nhóc con tỏ vẻ thắc mắc, bé không nhìn thấy mẹ hôn bố.
An Duyệt mặc kệ, chạy lấy người.