An Duyệt ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Vừa mở cửa ra, Bùi Vũ Hành và An Trạch Hạo đang ngồi trên tấm thảm chơi với nhau, hai bố con vô cùng vui vẻ.
Bây giờ hơn bảy giờ, đúng là giờ An Trạch Hạo thức dậy.
Bùi Vũ Hành nhìn cô, trên mặt lộ rõ ý cười.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Nụ cười của An Duyệt có phần không được tự nhiên, cô còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối tung.
Tuy tóc của anh cũng có hơi rối, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, thậm chí còn có dáng vẻ gần gũi thường nhật hơn.
An Trạch Hạo quay đầu, lớn tiếng hét: “Chào buổi sáng mẹ!”
“Chào buổi sáng Hạo Hạo.” Cô bước tới.
An Trạch Hạo đứng dậy từ mặt đất, giơ cao chiếc xe trong tay lên, nói: “Bố chơi ô tô.”
“Chơi có vui không?”
“Vui ạ!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Vậy con tiếp tục chơi với bố, mẹ làm bữa sáng cho con nhé?”
“Được ạ!” An Trạch Hạo ngồi xuống lại, đưa chiếc xe trong tay cho người bố vẫn đang nhìn chằm chằm vào mẹ: “Bố, chơi ô tô.”
Cuối cùng Bùi Vũ Hành cũng chịu tập trung chú ý An Trạch Hạo.
An Duyệt đi rửa mặt trong nhà vệ sinh, lúc ra đã trang điểm nhẹ.
Cô đi về phía hai bố con, khi thấy Bùi Vũ Hành nhìn sang, cô dừng lại hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Bùi Vũ Hành: “Ăn mì.”
Sao lại ăn mì nữa, cô nhớ anh không thích ăn mì mà.
Anh nhìn ra sự băn khoăn của cô, nói: “Tối qua đã hứa với An Trạch Hạo là hôm nay sẽ tiếp tục câu cá.”
An Trạch Hạo nghe thấy tên mình và từ “câu cá” nên reo lên: “Câu cá, bố câu cá.”
Bùi Vũ Hành giơ tay xoa đầu con, nhân cơ hội dạy dỗ: “Đàn ông phải biết giữ lời có biết không?”
“Hử?” An Trạch Hạo còn nhỏ như thế thì làm sao hiểu được, nhưng không sao, bố mẹ làm gương, rồi sẽ có ngày bé hiểu.
Bùi Vũ Hành tiếp tục chơi cùng An Trạch Hạo, còn An Duyệt vào bếp làm bữa sáng.
Sau khi chơi được một lúc, Bùi Vũ Hành thì thầm với An Trạch Hạo: “Chúng ta đi xem mẹ nhé?”
An Trạch Hạo vui vẻ đáp: Vâng!”
“Nào, trèo lên vai bố.”
Bùi Vũ Hành ngồi dưới đất, bế An Trạch Hạo rồi xách cao bé lên, đặt bé lên vai mình.
Thằng bé rất thích trò này, cười vui vẻ.
“Giữ chặt vào, bố đứng dậy đó.”
“Vâng!” Bé ôm đầu Bùi Vũ Hành bằng cả hai tay.
Bùi Vũ Hành giữ thăng bằng thân trên, từ từ đứng dậy.
An Trạch Hạo không hề sợ hãi, ngược lại còn rất phấn khích vì tầm nhìn thay đổi, mông lắc lư, chân đạp liên hồi.
Bùi Vũ Hành hơi lo bé dùng lực quá mạnh sẽ ngã xuống nên giữ chặt chân bé.
Cứ như vậy, họ xuất hiện ở cửa bếp.
An Duyệt ngạc nhiên nhìn hai bố con, thấy An Trạch Hạo vui sướng như vậy, cô cũng cười theo.
“Mẹ ơi, Hạo Hạo cao cao.” An Trạch Hạo đắc ý khoe với mẹ.
“Ừm, Hạo Hạo cao quá, cao hơn cả mẹ rồi.”
“Haha, cao hơn mẹ!”
Bùi Vũ Hành: “Mẹ thấp thế thì con phải bảo vệ mẹ nhé.”
An Trạch Hạo: “Được!”
An Duyệt quay sang nhìn nồi mì, đảo mấy lần, lẩm bẩm: Lại nói mình thấp, hừ!
Trước đây khi mới quen biết nhau ở đoàn phim, anh thường lấy chiều cao của cô ra để trêu chọc, khiến cô tưởng anh coi thường mình.
Sau này anh mới nói, nhìn cô nhỏ bé nên muốn bắt nạt, chỉ mình anh được bắt nạt, chứ người khác thì không.
Mà cách anh hành động cũng đúng là như vậy. Vào thời điểm đó, vì An Duyệt là một người mới vừa không chuyên nghiệp vừa thiếu kinh nghiệm nhưng lại được đạo diễn nổi tiếng đánh giá cao khiến không ít người đố kỵ với cô. Hơn nữa, cô không có ai chống lưng nên luôn có người không nhịn được mà bắt nạt cô.
Bùi Vũ Hành đã giúp cô rất nhiều lần, thế nhưng mọi người chỉ cho rằng anh nghĩa hiệp, không nghĩ theo hướng khác.
Có hai ba lần, Bùi Vũ Hành nổi giận vì chuyện của An Duyệt, bị người khác nhận ra điểm khả nghi, trong đoàn làm phim bắt đầu đồn thổi lung tung. An Duyệt biết được, bèn tránh anh mấy ngày.
Điều thật sự khiến An Duyệt cảm thấy anh thích mình, là một lần cô diễn cảnh cưỡi ngựa bị ngã ngựa, chấn thương ở chân. Vốn dĩ cũng không quá nghiêm trọng, ngựa chạy chậm, yên ngựa không lắp chắc chắn, là do kỹ thuật của cô không tốt.
Thế nhưng Bùi Vũ Hành lại mặt mày lạnh tanh, nhất định phải tìm ra nguyên nhân. Sau đó tra ra có người biết yên ngựa bị lỏng nhưng lại không quan tâm.
Hôm đó là anh bế An Duyệt xuống núi, cùng cô tới bệnh viện.
...
Những hồi ức đó, giờ nghĩ lại vẫn thấy đẹp đẽ như vậy.
“Hơn hai năm nay, có ai bắt nạt em không?” Bùi Vũ Hành đột nhiên hỏi. Hóa ra anh cũng nghĩ tới chuyện trước đây, nghĩ tới lúc cô ngốc nghếch đến mức không nhận ra được sự xấu xa của người khác.
“Không có, em sống rất tốt, ở cùng bố mẹ. Bố mẹ em sống ở Malaysia. Nhịp sống ở Malaysia rất chậm, người dân chất phác, tuyệt lắm.”
Thật sự rất tuyệt, chỉ là đôi lúc rất nhớ anh.
May mà còn An Trạch Hạo.
Nói thật thì, cô không ngốc như anh nghĩ, cô biết có những kẻ giả vờ thân thiết với cô. Trước đây khi ở đoàn phim, cô nghĩ mình đóng ít cảnh nên thời gian ở đoàn không dài, vì vậy không so đo với họ.
Huống hồ còn có anh che chở cho cô.
Tính tình cô tốt, lương thiện nhưng khi rời khỏi anh lại dứt khoát như vậy.
Nghĩ đến vẫn hơi tức giận.
Không được, sau này anh phải trêu chọc trả thù mới được.
“Chúng ta ở chung đi.” Anh không nói với ý bàn bạc.
An Duyệt bị lời anh nói làm cho giật mình: “Không tốt đâu.”
“Sao lại không tốt? Không tốt ở chỗ nào?” Anh hỏi xong, kéo kéo bàn tay nhỏ xíu của An Trạch Hạo: “Con có muốn sống cùng bố không?”
Câu trả lời của bé chắc chắn là một chữ vang dội: “Có!”
Hai đấu một, An Duyệt thua.
“Anh là ngôi sao, khu nhà em đông người, anh bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Các em dọn đến nhà anh ở, anh có một căn biệt thự.”
An Duyệt lắc đầu. “Bây giờ em muốn làm cho tốt công việc của mình.”
Cô vừa mới có mục tiêu, nếu ở cùng anh, có hào quang của anh chiếu rọi, mọi thứ sẽ trở nên khác đi.
Bùi Vũ Hành gật đầu: “Được. Năm nay lịch trình làm việc của anh rất kín, có thể cứ vài ba bữa lại phải ra ngoài, em cứ để phòng cho anh là được.”
An Duyệt: “...” Đây là ý gì?
Bùi Vũ Hành quay người bỏ đi. “Anh phải chơi với con trai.”
Mẹ của con trai không cần anh chẳng sao, có con trai bên cạnh là anh sẽ có lý do chính đáng để đến đây.
An Duyệt không nói nên lời. Kha Vân đã kể cho cô nghe về hai năm bận rộn, hành trình dày đặc của Bùi Vũ Hành, quả thật như một người đàn ông trên không trung vậy.
Nếu thế, khi rảnh rỗi để anh đến đây với An Trạch Hạo cũng khá tốt.
Ăn sáng xong, An Duyệt thấy anh không có ý định đi, bèn hỏi: “Hôm nay anh…”
“Nghỉ ngơi.” Bùi Vũ Hành biết cô muốn hỏi gì: “Đừng lúc nào cũng làm ra vẻ không chào đón anh thế.”
“Không phải em không chào đón.” Không phải không chào đón, mà là không thể trì hoãn công việc, bởi vì tối qua cô còn nghe Lâm Uy nói sáng nay cậu ấy sẽ đến đón anh.
Cô vừa nói xong, điện thoại của Bùi Vũ Hành reo lên.
Anh liếc nhìn, tắt đi rồi đặt lên bàn.
Chiếc điện thoại im lặng vài giây rồi lại reo lên.
An Trạch Hạo chủ động cầm điện thoại đưa cho Bùi Vũ Hành: “Bố, nghe điện thoại…”
Bùi Vũ Hành thở dài, bế An Trạch Hạo đang ngồi trên đùi đưa cho An Duyệt, rồi vừa nghe điện thoại vừa đi ra ban công.
“Hôm nay tôi nghỉ phép, tôi không muốn nghe bất cứ điều liên quan nào tới công việc.” Anh đánh đòn phủ đầu.
Trịnh Mỹ Tuệ vốn định hỏi anh sao lại thế, nhưng giờ chỉ còn cách nói chuyện nhẹ nhàng với vị ảnh đế không tận tâm với công việc này: “Vũ Hành, cậu không còn ở độ tuổi ngang ngược nữa.”
Bùi Vũ Hành cười chế giễu: “Ừm, giờ tôi đến độ tuổi phải suy nghĩ kỹ xem tương lai sẽ sống thế nào.”
Câu nói này làm Trịnh Mỹ Tuệ không biết nói gì: “Cậu còn trẻ, tôi muốn hỏi đêm qua cậu đã đi đâu?”
“Không phải chị đã biết rồi sao?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Cậu đến cửa hàng đồ chơi làm gì? Theo tôi biết, cậu không có người thân nào có con nhỏ ở đây.”
“Không phải chuyện gì chị cũng biết hết được đâu.” Bùi Vũ Hành không muốn nói nhiều với cô ta: “Thôi, công việc hôm nay tôi đã sắp xếp trên Wechat rồi, chín giờ sáng mai họp ở công ty.”
Khi anh gọi điện xong quay lại, An Trạch Hạo rời khỏi vòng tay mẹ chạy đến chỗ anh.
Bùi Vũ Hành cúi xuống bế An Trạch Hạo lên, giơ cao rồi hạ xuống vài lần.
Đứa trẻ lại cười thích thú, tiếng cười cực kỳ dễ thương.
Còn gì tuyệt vời hơn điều này nữa chứ?
An Duyệt từ giọng điệu khi anh nói chuyện vừa rồi đã biết anh đang không vui vì công việc, hơn nữa, cô đoán điện thoại đó là của Trịnh Mỹ Tuệ gọi tới.
Trong lòng hơi buồn.
“Vừa rồi là quản lý của anh gọi.” Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo, đột nhiên nói với An Duyệt.
An Duyệt mỉm cười: "Ồ."
“Trịnh Mỹ Tuệ, em còn nhớ không?”
“Nhớ chứ. Cô ta... là một quản lý rất tốt.”
“Vậy sao?” Bùi Vũ Hành khẽ cười: “Nhưng anh không muốn hợp tác với cô ta nữa.”
Nghe thấy lời này, trái tim An Duyệt khẽ thắt lại, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?”
Bùi Vũ Hành không đáp mà hỏi lại: “Trước đây cô ta có tìm em không?”
An Duyệt lắc đầu: “Không.” Cô không nhìn vào mắt anh.
Bùi Vũ Hành thở dài một hơi. Cô không phải là người thích nói dối, chỉ cần nói dối là sẽ thể hiện rất rõ ràng.
Trong lòng anh buồn rầu, cái rãnh ngăn cách giữa anh và An Duyệt khiến anh rất khó chịu.
Ngay lúc này, một bàn tay nhỏ đặt lên ngực anh vỗ về.
Bùi Vũ Hành ngạc nhiên nhìn An Trạch Hạo.
An Trạch Hạo hôn lên mặt anh, mỉm cười nói: “Bố phù phù…”
Bùi Vũ Hành biết rằng bé đang an ủi mình, nhưng không hiểu tại sao bé lại làm như vậy.
An Duyệt tiến lại giải thích: “Bố mẹ em không được khỏe, thỉnh thoảng lại khó thở, thằng bé thường làm vậy.”
“Phù phù” là muốn anh hít thở sâu, An Duyệt đã dạy như vậy, hít thở sâu sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Bố mẹ An Duyệt gần bốn mươi tuổi mới sinh ra cô, nên bây giờ tuổi đã hơi lớn, sức khỏe không được tốt. Những năm chung sống với họ, An Duyệt sống rất thoải mái, yên tâm. Hai cụ già cũng nhờ có sự bầu bạn của An Duyệt và An Trạch Hạo mà vui vẻ hơn nhiều.
Họ là những người cởi mở, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của An Duyệt, chỉ khuyên cô hãy dũng cảm thêm một chút.
“Mọi người đã giáo dục Hạo Hạo rất tốt.” Đứa trẻ ấm áp đến vậy, anh rất biết ơn họ.
An Duyệt nhoẻn miệng cười, cô cũng biết ơn bố mẹ mình.
“Có phải em còn công việc phải làm không?”
“Ừ.”
“Em đi làm đi, anh chơi với con.”
“Được.”
An Duyệt làm việc trên gác cả nửa ngày, đến khoảng hơn hai giờ chiều, đột nhiên phát hiện dưới nhà rất yên tĩnh, vì vậy đứng dậy xuống xem.
Ở phòng khách tầng một, Bùi Vũ Hành nằm nửa người trên sofa, ngủ thiếp đi. An Trạch Hạo nằm sấp trên người anh, cũng đã ngủ.
An Duyệt ngắm cảnh tượng này một lúc lâu. Cuối cùng, cô lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.