Thời tiết mùa này không lạnh lắm, nhưng vẫn phải đắp chăn khi ngủ, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.
An Duyệt cất điện thoại đi, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.
Cô đi vào phòng, lấy một chiếc chăn nhỏ, bước đến chỗ ghế sofa thì phát hiện An Trạch Hạo đang nằm sấp trên người Bùi Vũ Hành, miệng hơi há, nước bọt ở khóe miệng sáng lấp lánh, quần áo của Bùi Vũ Hành đã ướt một mảng.
An Duyệt nhịn không được bật cười, lập tức dùng tay che miệng, căng thẳng nhìn Bùi Vũ Hành.
Anh là người ngủ rất nông.
Quả nhiên, anh mở mắt ra, khuôn mặt không có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt thì nhìn chăm chú vào An Duyệt. Đôi mắt anh rất đẹp, hơi sâu, hai mí, lông mi cong dày, đồng tử đen như thể có thể hút người khác vào trong vậy.
An Duyệt không rời mắt được, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập rất rõ ràng.
Cô luôn không cưỡng lại được cảm giác rung động đối với anh.
“Cái đó…” Cô hơi căng thẳng, vì muốn phá vỡ sự yên tĩnh nên mới lên tiếng, thật ra cũng không biết là mình muốn nói gì.
“Cái gì?” Giọng nói của anh hơi trầm.
Ánh mắt An Duyệt hơi nhìn xuống, thế là lại nhìn thấy nước bọt của An Trạch Hạo đang hút mắt một cách khác thường.
“Anh có thấy ở đây có gì không đúng không?” Cuối cùng cô cũng tìm được đề tài.
“Em muốn ám chỉ đến nước bọt của con trai em sao?”
Con trai cô... hình như hơi bị ghét bỏ rồi.
An Duyệt gật đầu: “Ừm.”
Trước đây anh cũng từng chê cô, vì cô nằm đè lên cánh tay anh ngủ, đè lên cả má, còn hơi há miệng, sau đó chảy một chút nước miếng. Người ngủ nông như anh chỉ cần cảm thấy hơi ướt thì sẽ tỉnh giấc, tới hôm sau tỉnh lại liền cười nhạo cô một trận.
Hừ! Cũng tại anh nhất định phải ôm cô ngủ, nhất định phải bắt cô gối lên tay mình mà.
Sau khi chế giễu xong, đến tối lại muốn ôm, cô không chịu, anh liền thề sẽ không cười nhạo cô nữa.
Bây giờ đổi sang chế giễu con trai cô rồi sao?
“Đã nhận ra từ lâu rồi.” Miệng anh khẽ nhếch lên, rõ ràng nhớ ra chuyện xưa, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, cười nói: “Cái kiểu ngủ ch ảy nước miếng…”
Ánh mắt An Duyệt nheo lại, mang theo cảnh cáo.
Cười nhạo hai mẹ con cô lần nữa thử xem?
Bùi Vũ Hành nhận được cảnh cáo của cô, nhướn mày: “Hai người… đáng yêu giống nhau.”
“Anh đang nói đểu à?”
“Thật sự rất đáng yêu.” Khi yêu một ai đó, thì cho dù là tốt hay xấu đều thấy đáng yêu.
An Duyệt không chấp nhặt với anh, dù sao cô cũng thấy dáng vẻ ch ảy nước miếng khi ngủ của An Trạch Hạo đáng yêu.
Nếu anh đã tỉnh dậy, chắc không định ngủ lại nữa, hơn nữa hai bố con như thế này sẽ không thoải mái lắm. Cô đặt chăn xuống, định bế An Trạch Hạo vào phòng ngủ.
Khi cô vừa đưa tay ra chạm vào An Trạch Hạo đã bị anh cản lại. An Duyệt rụt tay về, anh dùng một tay đỡ lưng An Trạch Hạo, ngồi thẳng dậy.
An Trạch Hạo ngủ rất say, thay đổi tư thế ngủ chẳng có bất kì ảnh hưởng gì, đầu trượt đến khuỷu tay Bùi Vũ Hành, hơi ngửa ra sau, miệng há to, nước dãi nơi khóe miệng càng rõ rệt.
An Duyệt thấy vậy cũng hơi khó chịu trong lòng.
Bùi Vũ Hành chắc chắn sẽ nói điểm này giống cô.
Hình ảnh này nên xóa bỏ ngay. Cô lười đi lấy khăn giấy hay khăn tay, đưa tay ra lau sạch cho bé.
“Thằng bé thường thế này à?” Bùi Vũ Hành ngồi ôm con, không định đứng lên cũng chẳng có ý định giao cho An Duyệt, như thể muốn trò chuyện cùng cô như vậy.
An Duyệt: “Như thế nào cơ?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lấy cái chăn nhỏ từ tay cô đắp cho An Trạch Hạo. “Tư thế ngủ xoay đủ kiểu.”
“Đúng thế.” Hóa ra không phải thảo luận về vấn đề bé ch ảy nước miếng.
“Ngồi đi.” Anh ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh.
“Em đứng là được.”
“Anh ngẩng đầu nhìn sẽ đau cổ.”
“Hầu như lúc nào em nhìn anh cũng toàn phải ngẩng đầu.” Vì chênh lệch chiều cao, cổ cô càng khổ hơn, nhưng cô đã từng nói gì đâu?
“Em lùn quen rồi, anh không quen.”
Lời anh nói...
Thật là bực mình!
An Duyệt không nhúc nhích, để anh ngước nhìn.
Song cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, tiếp đó là một lực mạnh kéo cô ngã xuống.
Bùi Vũ Hành dễ dàng kéo được cô ngồi cạnh mình, sức rất mạnh. An Duyệt cố gắng giãy giụa, nhưng chẳng lay chuyển được chút nào.
“Đừng động đậy, sẽ làm con trai anh tỉnh.”
An Duyệt: “...” Sao lại thành con trai anh rồi?
“Kể thêm chuyện của thằng bé đi.” Bùi Vũ Hành là thật lòng muốn tán gẫu, biết về An Trạch Hạo cũng đồng nghĩa biết thêm về cô.
Quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, có thể kể rất nhiều chuyện.
Nhưng kể cho anh thì sẽ khác.
An Duyệt mím môi, cô không biết nên nói gì.
“Tối qua lúc ngủ... thằng bé lộn xộn quá, vẫn thế suốt à?” Bùi Vũ Hành hỏi. Anh muốn trò chuyện với cô, chuyện gì cũng được.
An Duyệt thấy anh tò mò thật, có thể tưởng tượng ra tối qua giấc ngủ của anh bị An Trạch Hạo ảnh hưởng thế nào, nên cô kể cho anh nghe “chiến tích lẫy lừng” về tư thế ngủ của An Trạch Hạo.
“Ừm, từ bé đã ngủ rất xấu.” Cô sợ anh cười nhạo mình, vội bổ sung: “Điểm này không giống em, là do sức khỏe thằng bé tốt, thô lỗ.”
Dù sao thì cô không phải người thô lỗ.
Bùi Vũ Hành cười khẽ, gật đầu, không phản bác cô: “Tối qua anh bị thằng bé đánh thức ba lần, đập hai lần, sờ mặt hai lần.”
An Duyệt nhịn không được bật cười.
“Ồ, còn có lần suýt nữa bị thằng bé đá trúng.”
An Duyệt nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc, nhưng nhanh chóng hiểu ra: “Thằng bé ngủ một lúc thì ngồi dậy, nghe tiếng anh liền chạy đến nằm lên người anh phải không?”
Bùi Vũ Hành: “Xem ra thằng bé đã quen thói rồi.”
Lúc này, tên quen thói An Trạch Hạo chép miệng hai cái, phát ra tiếng “chẹp chẹp”. Bùi Vũ Hành và An Duyệt đồng thời nhìn bé.
Bùi Vũ Hành hỏi An Duyệt: “Thằng bé nằm mơ thấy đồ ăn sao?”
An Duyệt: “Anh phải hỏi thằng bé chứ.”
Được rồi, đây là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
“Từ khi sinh ra thằng bé đã ngủ cùng em à?”
“Ừm, thằng bé ngủ cạnh em sẽ ngủ ngon hơn, ngủ giường em bé thì không ngủ được.” Thật ra nói về giấc ngủ, An Trạch Hạo giống Bùi Vũ Hành, ngủ rất nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi đã đủ đánh thức bé dậy.
“Nên tối nào em cũng ngủ không ngon?” Khi Bùi Vũ Hành hỏi câu này, biểu cảm hơi nghiêm trọng.
An Duyệt cảm nhận được sự quan tâm của anh, và cả... sự xót xa.
Trong lòng cô bỗng ấm áp lạ thường.
Cô cười nói: “Vẫn ổn mà, em đâu có cần đi làm.”
“Làm việc không vất vả bằng chăm con.”
An Duyệt không nói gì nữa. Hai năm nay, cô mang thai, sinh con, nuôi con, mặc dù vì được làm mẹ mà cô rất hạnh phúc, nhưng những vất vả trong đó không hề ít. Cô luôn nỗ lực đối mặt với mọi thứ bằng thái độ lạc quan, cố gắng phớt lờ những vất vả mệt mỏi.
Thật ra, từng có rất nhiều lúc cô mệt mỏi muốn khóc, lúc Hạo Hạo ốm, nhìn thấy con khó chịu quấy khóc, sự mệt mỏi vì chăm con cùng với nỗi lo lắng trong lòng đều dễ dàng phá vỡ hàng rào cảm xúc mà cô khó khăn xây dựng.
Mặc dù ở cùng bố mẹ, được bố mẹ chăm sóc, nhưng họ đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, cô không muốn làm họ lo lắng.
Cô tự gồng mình, không tự thương hại mình, vì không được yếu đuối, nên cô cố gắng khiến mình thật kiên cường.
Nhưng trước sự quan tâm và đau lòng của anh, mặt yếu đuối của cô đã hiện ra.
“Ở bên con rất vui.” Cô vẫn giữ nụ cười, nhưng bây giờ nó có chút gượng ép.
“Năm đó em rời đi, không phải chỉ vì đang mang thai đúng không?” Bùi Vũ Hành bỗng nhắc đến chuyện này.
Cơ thể An Duyệt đột nhiên cứng đờ.
Lúc Bùi Vũ Hành kéo cô ngồi xuống vẫn không buông tay, nên lúc này anh cảm nhận được rõ ràng phản ứng của cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt kiên định, khẳng định đáp án như cũ.
“Là vì tin tức năm đó sao?”
An Duyệt mím môi, không phủ nhận.
Bùi Vũ Hành thở dài, tự giễu cười một tiếng: “Em không tin anh đến thế sao?”
“Em…” Không phải cô không tin, nhưng hành động của cô…
“Ngày hôm đó khi lễ trao giải kết thúc, kế hoạch của anh là lập tức quay về gặp em, nhưng khi đang trên đường thì nhận được điện thoại của mẹ, nói bố anh nhập viện, phải phẫu thuật ngay lập tức. Anh gọi điện cho em nhưng điện thoại của em tắt máy.”
Khi Bùi Vũ Hành mười tám tuổi, cả gia đình anh đã chuyển ra nước ngoài, khoảng cách xa xôi nên anh rất nóng lòng muốn nói cho An Duyệt biết.
Lúc đó An Duyệt đang chuẩn bị đi tắm, nghe thấy tiếng điện thoại reo thì lấy ra, sau đó tay trơn làm rơi xuống nước.
Bùi Vũ Hành gọi liên tục nhiều cuộc, trong lòng vô cùng lo lắng. Trịnh Mỹ Tuệ nói đợi lát nữa về sẽ liên lạc với An Duyệt thay anh, chuyện nhập viện của bố anh không thể trì hoãn được.
Trước khi nhận được điện thoại của mẹ, anh cũng đã gọi cho An Duyệt, cô nói cô ở nhà, đang chuẩn bị đi tắm.
Anh nghĩ đến tính cách lơ đễnh của cô, có thể điện thoại đã hết pin mà cô không biết.
Sau đó, Bùi Vũ Hành ngồi máy bay hơn mười tiếng, khi xuống máy bay, cuối cùng cũng gọi được cho An Duyệt.
Cô nói anh đã trở thành ảnh đế rồi, rất tuyệt vời, cô sẽ học hỏi theo anh, phải tạo nên thành tựu.
Anh chỉ nghĩ rằng cô đang đùa, cố tình nói những lời như vậy với anh.
Sau đó anh mới biết cuộc phẫu thuật của bố chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, mà lý do họ cố tình không nói rõ ràng để anh qua đó là vì muốn anh đi xem mắt cùng Trâu Mạn Hi.
Họ đánh lừa anh đến nhà hàng, xếp anh ngồi cùng bàn với Trâu Mạn Hi, sau đó cảnh tượng ấy bị chụp lại, lên trang nhất.
Lúc đó anh mới nhận được giải thưởng lớn, lại còn công khai với báo giới mình đã có đối tượng yêu đương, vì vậy lập tức trở thành mục tiêu chú ý của giới truyền thông, thậm chí cả khi ra nước ngoài vẫn bị theo dõi.
Gia thế của Trâu Mạn Hi bị đào ra, nhiều tin tức nổ lên, về cơ bản đều nói Bùi Vũ Hành là một đôi trời sinh với cô ấy, dù sao lý lịch của cô ấy rất đẹp.
Nhưng Bùi Vũ Hành đã đính chính với giới truyền thông trước, cô gái trong tin tức không phải là Trâu Mạn Hi. Cùng ngày, Trâu Mạn Hi đi tuần trăng mật với bạn trai.
Sự việc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng Bùi Vũ Hành lại không liên lạc được với An Duyệt, tưởng rằng cô không thấy tin tức thì sẽ không suy nghĩ nhiều, ai ngờ sau khi trở về chỉ còn lại tờ giấy nhắn của cô.
Lời nhắn, viết trên giấy ghi chú mà cô thường dùng.
Số điện thoại của cô đã bị hủy, anh tìm người khắp nơi không thấy, ngay cả Kha Vân cũng không biết cô ở đâu.
Anh đã tìm cô rất lâu, tìm đến khi lòng lạnh băng, anh dần tin lời cô nói, cô có việc muốn làm hơn, anh chỉ là người thoáng qua trong cuộc đời cô mà thôi.
Sau này, khi biết được cô quả nhiên đã trở thành nhà thiết kế có thành tựu, trong lòng anh lại càng…
Mãi cho đến khi anh biết đến sự tồn tại của An Trạch Hạo.
Hóa ra, một chút kiên định trong nơi đáy lòng anh không phải tự lừa mình dối người.
“Điện thoại của em bị rơi xuống nước.” Cô giải thích.
“Sau đó thì sao? Tin tức về anh và Trâu Mạn Hi, em có thấy không?”
An Duyệt gật đầu.
“Tin tức anh đính chính em có xem không?”
Cô lại gật đầu.
“Em không tin anh?”
“Không phải.” Không phải cô không tin anh, cô cảm nhận được một người có thích mình hay không.