Một quyết định quan trọng, sẽ làm mình đau lòng, sao chỉ có thể chỉ vì một lý do đơn giản? Sao có thể chỉ vì bản thân mình?
Bây giờ, Bùi Vũ Hành một lòng muốn có câu trả lời, nhưng An Duyệt không biết nên nói từ đâu.
“Nếu... lúc trước anh biết em mang thai, thì anh sẽ thế nào?” Cô nhẹ giọng hỏi, ngước mắt nhìn anh.
Sắc mặt Bùi Vũ Hành vô cùng kiên định: “Sẽ rất vui mừng, sẽ cầu hôn em.”
Khóe miệng An Duyệt hơi nhếch lên, mắt lấp lánh những giọt lệ. “Em đoán là anh sẽ như vậy.”
Cô biết anh là người rất có trách nhiệm, nhưng... “Còn sự nghiệp diễn xuất của anh thì sao?”
“Nếu vì thế mà ảnh hưởng đến việc diễn xuất, thì anh sẽ không diễn nữa, em biết đây không phải chuyên môn của anh mà, anh cũng chẳng thiết tha gì đến việc diễn xuất.”
“Nhưng em không muốn trở thành người ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”
Không muốn vì cô mà anh “thất bại”, không muốn anh bỏ diễn vì lý do kết hôn rồi sẽ không còn được fans yêu mến, công ty không coi trọng nữa.
Anh từng nói với cô, sau này sẽ đóng một bộ phim thật hay rồi rút khỏi làng giải trí.
Anh còn chưa đóng phim điện ảnh, lúc đó anh vừa đoạt giải thưởng lớn, cơ hội của anh đã đến.
Sao có thể để ảnh hưởng vào đúng lúc đó?
“Vì thế em rời đi, là vì muốn tốt cho anh?” Bùi Vũ Hành hơi tức giận, anh cảm thấy rất bất lực.
An Duyệt thầm cắn chặt môi, lúc này cô cũng rất khó chịu, giống như trở về chiều hôm rời đi vậy. Cô thích anh như vậy, thích đến mức có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì. Cô rời đi không chỉ vì anh, còn vì một chút tự tôn và tự ti của mình.
Đúng vậy, giống như Trịnh Mỹ Tuệ đã nói, cô có gì? Trong sáng? Dễ thương? Anh thích cô, nhưng đó là nhất thời hay mãi mãi, cô có chắc không? Người con dâu mà bố mẹ anh thích là người xuất sắc như Trâu Mạn Hi, cho dù cô và Bùi Vũ Hành có duyên, nhưng nhà họ Bùi có chấp nhận một cô gái chẳng có chút thành tựu nào như cô không? Mối quan hệ giữa Bùi Vũ Hành và gia đình vốn đã không được tốt, cô muốn vì cô mà mối quan hệ của họ lại càng tệ hơn ư?
Còn về việc tại sao Trịnh Mỹ Tuệ lại nói những lời này, thì thật ra, cô ta chỉ khuyên An Duyệt không nên công khai mối quan hệ tình cảm với Bùi Vũ Hành, khuyên họ cứ chuyên tâm phát triển sự nghiệp diễn xuất trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì mới công bố ra ngoài. Còn về chuyện Bùi Vũ Hành đã nói với truyền thông, cứ để truyền thông đoán già đoán non, tiện thể gây chú ý.
Trịnh Mỹ Tuệ nói với cô một tràng, đúng lúc đó cô biết được chuyện mình có thai...
Khi ấy, cô vừa bơ vơ vừa hoang mang, không dám nói với ai, sợ mọi chuyện bị đồn thổi ra ngoài.
Hơn nữa, lúc đó họ mới ở bên nhau chưa được bao lâu, tình cảm chưa vững chắc. Cô sợ cảm giác thích thú đẹp đẽ đó sẽ bị xóa nhòa, sợ trong ánh mắt anh không còn sự dịu dàng nữa.
An Duyệt không nói nên lời, cúi đầu xuống, cố nhịn không khóc.
Bùi Vũ Hành ôm cô vào lòng, trán áp vào ngực anh.
“Được rồi, chuyện trước đây đã qua thì để sau này nói. Tóm lại em không được phép rời xa anh nữa.” Giọng anh dịu dàng, chậm rãi đầy khoan dung và xót xa dành cho cô.
“Em xin lỗi anh…”
“Đúng là em có lỗi với anh.” Trong giọng nói của anh không có sự trách móc: “Vậy thì từ giờ về sau đối xử tốt với anh một chút, để đền bù lại những lỗi lầm mà em đã gây ra.”
An Duyệt ngoan ngoãn nói: “Ừm.”
Không biết có phải cảm nhận được bầu không khí thay đổi giữa bố và mẹ hay không, An Trạch Hạo vốn đang ngủ ngon lành bỗng tỉnh giấc.
Bé mở mắt ra thấy An Duyệt, lập tức cười, kêu lên: “Mẹ!”
An Duyệt còn đang dựa vào lòng Bùi Vũ Hành, để đứa trẻ nhìn thấy, cô ngượng ngùng ngồi thẳng dậy.
Cô vẫn chưa quen với trạng thái một nhà ba người.
Bùi Vũ Hành cười, anh thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng của An Duyệt.
Tuy nhiên vừa nhận được lời hứa của cô nên anh không trêu chọc cô nữa.
Anh dùng hai tay ôm An Trạch Hạo, bế bé lên, ngẩng đầu hỏi: “Sao không gọi bố hả?”
An Trạch Hạo vừa tỉnh ngủ đã được chơi trò mình thích nhất, lập tức cười lớn.
Sau đó, một dòng nước dãi rơi xuống...
“Á!” An Duyệt không nhịn được kêu lên, đang nghĩ Bùi Vũ Hành sẽ gặp họa, bèn quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn.
Nhưng Bùi Vũ Hành mắt tinh tay nhanh, kéo An Trạch Hạo ra xa một chút, thế là nước dãi nhỏ xuống sàn nhà.
Thật là...
“Đại vương nước miếng.” Bùi Vũ Hành chê bai.
An Trạch Hạo hoàn toàn không cảm nhận được sự ghét bỏ của bố, vẫn cười. “Đại vương Hạo Hạo!”
“Nước, miếng.” Bùi Vũ Hành bảo con nói.
An Trạch Hạo lắc đầu, bé không nói được, hai chữ này đối với bé quá khó nói.
“Nước, miếng.” Bùi Vũ Hành rất kiên nhẫn, nhiệm vụ dạy con trai nói, anh sẽ đảm nhiệm.
An Trạch Hạo giơ tay cắn tay, thấy bố mẹ đều trông chờ mình, bé mở miệng: “Đại vương!”
Bùi Vũ Hành và An Duyệt nhìn nhau, sau đó bất lực cười.
Bùi Vũ Hành lại dạy An Trạch Hạo nói thêm vài từ, bé học cũng khá nhanh.
“Nước miếng.” Thừa lúc bé đang có hứng thú, Bùi Vũ Hành vẫn kiên trì dạy từ này.
“Đại vương!” An Trạch Hạo đáp lời rất trơn tru.
“Con tập nói theo bố, chứ không phải muốn con nói tiếp.” An Duyệt ở bên giải thích.
Bùi Vũ Hành gật đầu: “Nào, tập nói với bố, nước, miếng.”
An Trạch Hạo ôm cổ Bùi Vũ Hành, dẫm chân lên đùi anh nhảy nhót: “Đại vương!”
“Ai là đại vương?” Bùi Vũ Hành hỏi.
An Trạch Hạo: “Hạo Hạo là đại vương!”
Bé đã quên việc bố là đại vương rồi. Chẳng qua Bùi Vũ Hành cũng không muốn làm đại vương nữa, hai chữ đại vương này trong gia đình anh phải gắn liền với “nước miếng”.
Chơi chưa bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.
Là Lâm Uy đến, buổi chiều Bùi Vũ Hành có công việc quan trọng, cậu mang quần áo đến.
Bùi Vũ Hành thay quần áo, nói với An Duyệt: “Giặt quần áo giúp anh.”
“Ừm.”
“Có việc gì nhớ gọi điện cho anh nhé.”
“Em không có việc gì đâu.”
“Nếu em không có việc gì, thì lúc nào anh rảnh anh gọi điện cho em.”
An Duyệt: “...”
Logic gì thế?
Bùi Vũ Hành rất vừa lòng với phản ứng ngơ ngác của cô.
“Bố.” An Trạch Hạo đứng bên ôm chân Bùi Vũ Hành, ngửa đầu nhìn anh. Bé biết bố phải đi làm, đang không nỡ.
Bùi Vũ Hành cúi người bế bé lên, để bé ngồi lên cánh tay mình.
Cậu nhóc nhìn bố mình, nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt đã biến mất.
“Bố làm xong sẽ tới chơi với con và mẹ.”
An Trạch Hạo gật đầu.
“Phải nghe lời mẹ.”
“Hạo Hạo nghe lời!”
“Ngoan lắm, hôn cái nào.”
An Trạch Hạo thích nhất là được hôn, cuối cùng nụ cười cũng hiện trên khuôn mặt, chủ động đưa mặt lại gần, áp vào môi Bùi Vũ Hành.
Ban đầu Bùi Vũ Hành định sẽ chủ động, giờ lại thành bị động.
Anh không nhịn được bật cười.
“Còn ai chưa hôn nào?” Anh cố ý hỏi An Trạch Hạo như vậy, mắt nhìn về phía An Duyệt.
An Trạch Hạo lập tức chỉ vào An Duyệt: “Mẹ!”
Lâm Uy vẫn đứng bên cạnh nhìn, An Duyệt ngại ngùng: “Bố sắp muộn rồi đó, mau đi đi.” Cô nói rồi đưa tay ra bế An Trạch Hạo.
Nhưng An Trạch Hạo lại ngoái đầu đi, ý là từ chối.
“Hôn.” Cậu nhóc cố chấp.
An Duyệt đau đầu: “Để mẹ hôn con.”
An Trạch Hạo lắc đầu, ngón tay mũm mĩm chỉ vào môi Bùi Vũ Hành. “Hôn bố.”
An Duyệt đã nhìn thấy nụ cười trên môi Lâm Uy, bỗng cô lại càng bẽn lẽn hơn. Cô đang định dỗ An Trạch Hạo, thì bất ngờ Bùi Vũ Hành cúi đầu tới gần, hôn lên trán cô một cái.
An Trạch Hạo đang ở trên tay Bùi Vũ Hành, thấy bố thơm mẹ, cậu nhóc thỏa mãn, còn vỗ tay hai cái.
Dùng để khích lệ!