Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 24

Trước khi rời đi, điện thoại của Lâm Uy đổ chuông, cậu vừa nghe máy vừa bước ra ngoài.

“Chị Mỹ Tuệ à... ờ, đang ở nhà anh Hành, sắp xuất phát rồi ạ…”

Cậu bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn mỉm cười với Bùi Vũ Hành và An Duyệt, ám chỉ họ không cần vội.

Bóng đèn chỉ còn lại duy nhất một An Trạch Hạo, Bùi Vũ Hành không để tâm.

Anh nhìn An Duyệt, ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó lấp lánh.

“Anh đi làm đi.” An Duyệt đưa tay ôm lấy An Trạch Hạo, vừa rồi nghe thấy tên Trịnh Mỹ Tuệ, không hiểu sao, trong lòng cô lại có một chút dao động.

Thời gian trôi qua, cô không còn sợ cô ta như trước nữa, nhưng dù sao vẫn không muốn chạm mặt.

“Anh định chấm dứt hợp tác với Trịnh Mỹ Tuệ.”

Câu nói của Bùi Vũ Hành rất đột ngột, An Duyệt ngây người.

Khi chạm mắt Bùi Vũ Hành, cô sợ để lộ quá nhiều điều nên vội dời tầm mắt, hỏi: “Tại sao vậy?”

Trong hoàn cảnh bình thường, bất kể ai đều sẽ hỏi như vậy.

Bùi Vũ Hành: “Cô ta làm nhiều chuyện bất lợi cho anh sau lưng anh.”

“À.” An Duyệt không đưa ra ý kiến.

“Em không muốn biết là chuyện gì sao?” Anh hỏi dồn.

An Duyệt lắc đầu: “Chuyện trong giới giải trí, em không hiểu nhiều, cũng không muốn hiểu, quá phức tạp.”

Bùi Vũ Hành gật đầu, thở dài một hơi, ngay khi An Duyệt cho rằng anh đã dừng lại thì bỗng nghe anh nói: “Ví dụ như, hai năm trước cô ta đã tìm em, nói với em một số lời khó nghe.”

An Duyệt mở to mắt nhìn anh, chưa kịp nói gì đã thấy Bùi Vũ Hành đổi sắc mặt.

“Quả nhiên cô ta có tới tìm em.” Đôi mắt anh rất lạnh lùng, mang theo chút quyết liệt.

An Duyệt vốn đang ngạc nhiên sao anh biết, bởi vì lúc đó cô gặp Trịnh Mỹ Tuệ ở nhà anh, ngoài hai người ra, không còn ai khác ở đó cả.

Giờ mới phát hiện, hóa ra anh đang hỏi dò.

“Lúc đó cô ta là vì nghĩ cho anh thôi, hơn nữa cô ta không bắt em rời xa anh, chỉ bảo em khuyên anh đừng công khai, không bảo em rời xa anh.” An Duyệt thành thật nói: “Lúc đó anh đang ở thời điểm quan trọng nhất, nếu công khai quả thật không tốt, hơn nữa, khi ấy em vừa biết mình có thai…”

Bùi Vũ Hành nhắm mắt: “Có phải em còn thấy mình không xứng với anh?”

An Duyệt cúi đầu, cắn môi, gật nhẹ.

Bùi Vũ Hành tức đến bật cười, im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật sự rất muốn... đánh em.”

An Duyệt khẽ thở dài: “Anh cứ đánh đi.” Dù sao cô đã nợ anh rồi.

“Em nghĩ anh sẽ đánh em sao?”

An Duyệt lắc đầu.

Tại sao anh lại đánh cô chứ.

“Đánh mông.” An Trạch Hạo xen vào, vẻ mặt bé hết sức phấn khích. Thỉnh thoảng khi bé làm chuyện gì sai, An Duyệt thường nói muốn đánh mông bé, nhưng đó chỉ là dọa thôi, cô chưa đánh thật bao giờ, bé thấy như vậy rất vui.

Nghe vậy, cả An Duyệt và Bùi Vũ Hành đều ngẩn người.

Khi chạm mắt với Bùi Vũ Hành, An Duyệt đỏ mặt.

Cô đang định mở lời giục anh đi làm thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Là Lâm Uy đến nhắc nhở họ sắp tới giờ.

An Duyệt nắm bắt thời cơ, thúc giục: “Anh mau đi đi.”

Bùi Vũ Hành không thèm để ý đến cô, hỏi An Trạch Hạo: “Đánh mông ai?”

An Trạch Hạo phá lên cười, ôm lấy cổ An Duyệt duỗi thẳng người: “Đánh mông Hạo Hạo.”

Bé vừa để cho người ta đánh, vừa cố gắng né tránh, trông rất vui vẻ.

Trước đây Bùi Vũ Hành không mấy khi tiếp xúc với trẻ em nên bây giờ anh mới phát hiện, trẻ con quả là một sinh vật kỳ diệu.

Rất không nỡ rời đi, chỉ tiếc là vẫn phải làm việc. Anh không chần chừ nữa, đi ngay.

Cửa đóng lại, An Trạch Hạo có vẻ hơi tiếc nuối.

Mỗi ngày ở cạnh con, với tư cách một người mẹ, cô có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc của con chỉ qua một hành động, một biểu cảm. Kỹ năng kỳ diệu này chỉ khi làm mẹ mới biết, mới hiểu được.

Bé tiếc nuối, không chỉ vì bố đã đi khỏi mà còn vì bố không đánh mông bé.

“Hạo Hạo, mẹ muốn đánh vào mông con.” An Duyệt nghiêm túc nói, vừa rồi khi Bùi Vũ Hành bảo muốn đánh cô, bé lại nói gì mà đánh vào mông.

Con có biết con khiến mẹ rất xấu hổ không?

Bé không biết, vậy nên An Duyệt muốn đánh vào mông bé.

Nhóc con vẫn còn được mẹ bế trên tay, là lúc nguy hiểm nhất, bé tỏ ra nôn nóng, toàn thân vặn vẹo, né tránh bàn tay của An Duyệt.

“Né cái gì mà né? Mẹ đánh được rồi đấy.” An Duyệt cười nói, đồng thời dùng bàn tay vỗ một cái vào mông nhỏ của bé.

An Trạch Hạo vừa cười vừa kêu, trông như một tên nhóc khùng.

Tính cách tinh nghịch như thế này, không biết giống ai.

Hồi còn bé, An Duyệt rất ngoan ngoãn, không nghịch ngợm, mà Bùi Vũ Hành cũng không có vẻ giống như người nghịch ngợm.

“Hạo Hạo, rốt cuộc con giống ai vậy?” An Duyệt ném câu hỏi cho chính chủ.

Do chăm con và chơi cùng con trong thời gian dài, cộng thêm việc không có bạn bè ở Malaysia nên ngoài việc nói chuyện với bố mẹ, An Duyệt thường chỉ trò chuyện với An Trạch Hạo. Việc An Trạch Hạo có hiểu hay không không là vấn đề, chỉ cần được thỏa mãn mong muốn nói chuyện là được.

Mỗi khi vui hay buồn, An Duyệt thường tâm sự với An Trạch Hạo. Kể cả khi con không hiểu, cô vẫn sẽ nhận được phản ứng. Một nụ cười, một từ ngữ không liên quan nhưng lại có thể thay đổi tâm trạng của người lớn.

An Trạch Hạo nghe từ “giống” thành “muốn”, lớn tiếng trả lời: “Muốn bố.”

An Duyệt “phụt” cười ra tiếng, anh mới đi mà bé đã mong rồi.

***

Tối nay, Bùi Vũ Hành phải tham dự một bữa tiệc, trước đó, anh cần phải đến công ty để họp.

Sau khi lên xe, Lâm Uy nói với Bùi Vũ Hành: “Chị Mỹ Tuệ đã về rồi, bây giờ chị ấy đang ở công ty.”

Vốn dĩ Trịnh Mỹ Tuệ phải ngày mai mới về, nhưng giờ lại về sớm hơn.

“Cậu hẹn luật sư Giang giúp tôi.”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Tôi muốn huỷ hợp đồng với Trịnh Mỹ Tuệ.”

Lâm Uy hơi bất ngờ, ngoài bất ngờ thì cũng thấy hợp lý. Cậu không hỏi gì thêm: “Được, hẹn vào sáng ngày kia nhé? Ngày mai đã kín lịch rồi.”

“Ừ.”

Đến công ty, Trịnh Mỹ Tuệ vừa mới từ văn phòng của tổng giám đốc Dương bước ra, nét mặt vô cùng hớn hở.

Cô ta thấy Bùi Vũ Hành, lập tức nghênh đón: “Vũ Hành, tôi có chuyện này muốn nói với cậu, tin tốt đấy.”

Bùi Vũ Hành: “Chuyện gì?”

Trịnh Mỹ Tuệ ra vẻ bí ẩn: “Chúng ta vào phòng làm việc rồi nói.”

Một tay cô ta kéo tay áo của Bùi Vũ Hành, một tay kéo Lâm Uy.

Trịnh Mỹ Tuệ rất giỏi trong việc lấy lòng người khác, đây là một trong những nguyên nhân chính giúp cô ta có được nhiều nguồn tài nguyên tốt như vậy.

Bùi Vũ Hành nhẹ nhàng hất tay cô ta ra, Trịnh Mỹ Tuệ không mấy để ý, nụ cười vẫn chẳng hề giảm.

Ba người vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế sofa.

Trịnh Mỹ Tuệ thẳng lưng, tự tin, đắc ý nói: “Phim mới của đạo diễn Lưu Nghĩa, tôi đã giành được cho cậu một suất ứng cử cho vai nam chính. Mặc dù hiện tại vẫn chưa quyết định, nhưng tỷ lệ thành công rất cao, vừa rồi tôi đã trao đổi với tổng giám đốc Dương, hẹn đạo diễn Lưu dùng bữa…”

“Tôi không đóng.” Bùi Vũ Hành ngắt lời cô ta.

Nụ cười của Trịnh Mỹ Tuệ cứng đờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại tươi tỉnh trở lại: “Lúc này đừng đùa nữa, chẳng phải cậu muốn đóng phim điện ảnh sao? Phim nào của đạo diễn Lưu mà chẳng đạt doanh thu phòng vé cao? Còn chuyện thử vai gì đó, cậu không cần lo lắng…”

Bùi Vũ Hành thở dài: “Lịch trình mà tôi đưa cho chị hôm qua, chị đã xem chưa?”

Trịnh Mỹ Tuệ gật đầu.

Bùi Vũ Hành không cho cô ta thời gian lên tiếng, tiếp tục nói: “Phim của đạo diễn Lưu Nghĩa sang năm mới khởi quay, tôi dự định chấm dứt quan hệ hợp tác với chị.”

Thời điểm mới ra mắt, Trịnh Mỹ Tuệ là người dẫn dắt anh, tiền hoa hồng đã chia đầy đủ, ban đầu ký hợp đồng năm năm, hiện giờ chỉ còn nửa năm nữa là hết hạn.

“Tại sao?” Mặt Trịnh Mỹ Tuệ biến sắc.

“Cần gì phải hỏi lý do, dễ hợp dễ tan.” Dù thế nào đi chăng nữa, những năm nay Trịnh Mỹ Tuệ đã bỏ ra không ít công sức.

Trịnh Mỹ Tuệ cau mày: “Tôi biết tôi ăn chia nhiều quá, chúng ta có thể ký lại hợp đồng.” Bùi Vũ Hành là một cây hái tiền lớn, cô ta không thể mất anh được.

“Chị Mỹ Tuệ.” Bùi Vũ Hành khách khí nói: “Thật ra những điều chị làm tôi đều biết, tôi không muốn truy cứu, nhưng chị lại luôn được voi đòi tiên.”

Người phụ nữ Trịnh Mỹ Tuệ này tham tiền, vì có thân phận là quản lý của Bùi Vũ Hành, nên nhiều người muốn hối lộ cô ta, cho không ít chỗ tốt. Cô ta không cưỡng lại được những cám dỗ, chưa kể còn có sở thích đầu tư, tiếc là không có tài năng nên thường xuyên thua lỗ.

Thua lỗ tiền bạc khiến cô ta không cam lòng, hơn nữa Bùi Vũ Hành không quan tâm đ ến thù lao, vậy nên tay cô ta cứ càng lúc càng bẩn.

Thật ra Bùi Vũ Hành đều biết hết, chẳng qua do số tiền không nhiều, anh lại không thiếu tiền, cho nên nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

“Sau này tôi sẽ không lấy phần nào không thuộc về mình…”

Bùi Vũ Hành lắc đầu: “Thật ra thì điểm mấu chốt không phải là tiền.”

Trịnh Mỹ Tuệ bỗng thấy tim mình hẫng một nhịp, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Đó là vì lý do gì?”

“An Duyệt.”

Nghe hai chữ này, Trịnh Mỹ Tuệ không mấy kinh ngạc. Hai năm nay, Bùi Vũ Hành vì An Duyệt mà phấn đấu làm việc thế nào, cô ta còn không rõ sao. Thật ra ban đầu An Duyệt rời đi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta, nhưng như vậy cô ta lại càng thấy mừng thầm, nhất là lúc Bùi Vũ Hành chỉ chú tâm làm việc, mọi mối lo ngại trước đây đều biến mất.

Lúc đó, Bùi Vũ Hành không biết chuyện này có liên quan đến cô ta, dù anh từng nghi ngờ, nhưng Trịnh Mỹ Tuệ có cách xóa tan nghi ngờ của anh.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng biết, là vì cô đã trở về rồi sao?

Thật ra Trịnh Mỹ Tuệ luôn chú ý tin tức của An Duyệt, sau này nghe nói cô đã ra nước ngoài nên cô ta mới không quá để tâm nữa, vì không thấy có dấu hiệu nào cho thấy cô quay về cả.

Những ngày gần đây, Bùi Vũ Hành thay đổi rất nhiều, điều này khiến cô ta phải nghi ngờ.

Bây giờ, anh lại nói muốn chấm dứt hợp đồng.

“Cô ấy trở về rồi sao?” Trịnh Mỹ Tuệ hỏi, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Bùi Vũ Hành nhìn cô ta: “Trước đây, chị đã nói gì với cô ấy?”

Trịnh Mỹ Tuệ nhún vai: “Cậu sẽ không cho rằng tôi là người khiến cô ấy rời xa cậu đấy chứ? Tôi có lợi hại đến vậy sao? Nếu chỉ vì vài lời của tôi mà cô ấy rời xa cậu, tôi thấy tình cảm đó…”

“Đôi khi, chỉ cần một lời nói là đủ để đè bẹp sợi rơm cuối cùng trong lòng ai đó.”

Liên hệ với nhiều chuyện, Bùi Vũ Hành đã hiểu rõ vì sao An Duyệt rời đi: “Cô ấy đã tìm tôi sao?”

Trước kia khi anh ra nước ngoài sẽ thường xuyên không liên lạc được.

Trịnh Mỹ Tuệ: “Có đi tìm, dáng vẻ rất gấp, hình như có điều gì quan trọng muốn nói với cậu.”

Lúc đó Bùi Vũ Hành có tin đồn sắp đính hôn với Trâu Mạn Hi, Trịnh Mỹ Tuệ tưởng cô muốn tìm Bùi Vũ Hành để làm rõ, thế là cô ta liền nói ra những lời khó nghe.

Ai ngờ cô nhóc này lại chạy mất, còn chạy rất xa.

“Nên chị nói với cô ấy rằng cô ấy không đủ tốt, không xứng với tôi phải không?” Toàn thân Bùi Vũ Hành tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Sắc mặt Trịnh Mỹ Tuệ hơi thay đổi: “Tôi chỉ bảo cô ấy khuyên cậu đừng công khai, tạm thời tập trung vào bộ phim của cậu thôi. Tôi không bảo cô ấy đi.”

Bùi Vũ Hành không muốn nói nữa. “Chuyện hợp đồng tôi sẽ ủy quyền cho luật sư Giang.”

Bình Luận (0)
Comment