Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 25

Bùi Vũ Hành đi công tác vài ngày, An Duyệt ở nhà may đồ, Kha Vân và Đại Từ thường xuyên sang giúp trông con.

Hôm nay, Kha Vân và Đại Từ không rảnh, chỉ có cô và An Trạch Hạo ở nhà.

Giữa trưa, cô vừa ru An Trạch Hạo ngủ thì điện thoại reo.

Cô vốn nghĩ là Bùi Vũ Hành gọi, nhưng hóa ra không phải, mà là một số điện thoại lạ.

An Duyệt hơi nghi ngờ nhưng vẫn bắt máy: “Xin chào.”

“An Duyệt.” Người gọi đến là Trịnh Mỹ Tuệ: “Thì ra cô thật sự quay về rồi.”

An Duyệt nắm chặt điện thoại, mày hơi nhíu lại. Cô không bất ngờ nhưng cũng không vui vẻ gì: “Ừ, tôi về rồi.”

“Về tìm Bùi Vũ Hành phải không? Không ngờ hai người chia tay lâu vậy mà trong lòng vẫn còn nhớ đến đối phương.” Giọng cô ta rất bình thường, ít ra không còn hống hách như năm đó nữa.

Nhưng An Duyệt biết cô ta không có ý tốt gì. Trước đây cô đã biết Trịnh Mỹ Tuệ khá thực dụng, dạo này Kha Vân còn thường lải nhải cho cô nghe những năm gần đây Trịnh Mỹ Tuệ làm ra bao nhiêu chuyện không ra gì, đều nhờ Bùi Vũ Hành không chấp nhặt với cô ta, nếu là người khác thì đã đường ai nấy đi từ lâu rồi.

“Phải.” An Duyệt thoải mái thừa nhận.

“Cô thay đổi nhiều rồi nhỉ, tự tin hẳn ra.”

An Duyệt không đáp lời.

“Chúng ta gặp mặt đi.”

“Có chuyện gì cứ nói qua điện thoại đi, mà nếu là về Bùi Vũ Hành thì khỏi nói, tôi không can thiệp vào công việc của anh ấy.” An Duyệt biết mục đích cô ta gọi điện thoại đến.

Trịnh Mỹ Tuệ im lặng trong chốc lát, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Tôi nghĩ năm đó chúng ta có đôi chút hiểu lầm, tôi không có ý phá hoại hai người, chỉ là vì tương lai của hai người thôi, sao cô lại bỏ đi như vậy chứ? Bây giờ Vũ Hành hiểu lầm tôi, cậu ấy nghĩ là tôi đuổi cô đi.”

“Tôi đã nói với anh ấy không phải vì chị, những chuyện khác thì tôi không có khả năng.”

“Xem ra cô biết chuyện Vũ Hành sắp cắt đứt quan hệ hợp tác với tôi rồi.” Trịnh Mỹ Tuệ đổi giọng không còn dịu dàng như vừa rồi, có phần lạnh lùng: “Cô biết đấy, tôi làm nghề này đã hơn mười năm, Bùi Vũ Hành có thể đi đến ngày hôm nay, mặc dù năng lực không tệ, nhưng nếu tôi không tìm tài nguyên cho cậu ấy thì chắc chắn không có cậu ấy của bây giờ. Hiện tại cậu ấy đã ổn định rồi, nhưng chưa đứng vững, trong cái giới này, tính tình cậu ấy thẳng thắn, không thích thỏa hiệp, nếu không có tôi đứng giữa hòa giải thì cậu ấy sẽ rất khó lăn lộn. Vì tương lai cậu ấy, tôi nghĩ cô nên khuyên cậu ấy một chút.”

“Chị hiểu tính anh ấy mà, đã quyết là không ai ngăn cản được.”

“Nhưng cô thì khác, trong lòng trong mắt chỉ có cô. Cô nói gì cậu ấy cũng nghe.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Trịnh Mỹ Tuệ thấy hy vọng.

An Duyệt hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng tôi sẽ ủng hộ mọi quyết định của anh ấy.”

Trịnh Mỹ Tuệ sững lại một chút, vừa thất vọng lại vừa hơi nổi giận. “Tôi theo cậu ấy nhiều năm như vậy, có chuyện gì của cậu ấy mà tôi không biết, hừ, người muốn hại cậu ấy không phải là ít…”

Dọa dẫm trắng trợn, An Duyệt nhíu mày, cắt lời cô ta: “Anh ấy cũng biết nhiều chuyện của cô lắm.”

An Duyệt chỉ nói một câu, nhưng một câu này là đủ rồi.

“Cô muốn nói gì?” Trịnh Mỹ Tuệ trầm giọng hỏi.

“Ý gì thì cô biết đấy.”

Những việc Trịnh Mỹ Tuệ làm, có những việc đã vi phạm pháp luật, nếu thật sự truy cứu, hậu quả của ai nghiêm trọng hơn, cô ta hẳn phải rõ.

Còn về lời đe dọa của cô ta với An Duyệt, thì An Duyệt không biết Bùi Vũ Hành có thật sự làm chuyện gì không phải hay không, nhưng trong lòng cô vẫn tin anh.

Một người như anh, không thiếu tiền mà tham vọng cũng không lớn, có thể làm gì chứ?

Cô không nghĩ ra được.

Trịnh Mỹ Tuệ rất ít khi bị người khác uy hiếp, cuộc điện thoại hôm nay, cô ta gọi mà không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, dù sao tính cách của An Duyệt mềm mỏng, cô ta hoàn toàn có thể chế ngự được.

Không ngờ, cô gái ngốc nghếch năm xưa giờ đã mồm miệng lanh lẹ hơn rất nhiều.

Uy hiếp không thành còn bị phản đòn, đã bao lâu cô ta chưa gặp phải chuyện ức chế như vậy rồi?

An Duyệt nhìn vào chiếc điện thoại bị ngắt, bĩu môi, trong lòng cảm thấy hơi sảng khoái.

Cô kể lại chuyện này cho Kha Vân, Kha Vân khen cô: “Cậu làm tốt lắm! Phải đối xử với kiểu người đó như vậy, nếu không thì cô ta còn tưởng cậu dễ bắt nạt.”

Tuy vừa nãy An Duyệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra cô vẫn có chút lo lắng: “Mấy năm gần đây anh ấy không làm chuyện gì xấu chứ?”

“Ai cơ?” Kha Vân nhất thời không phản ứng kịp, hỏi xong rồi mới vỡ lẽ: “À, anh ấy à…”

Cô ấy kéo dài giọng, An Duyệt nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, giục cô ấy: “Mau nói cho tớ đi.”

Kha Vân bật cười: “Nhìn cậu sốt ruột kìa, theo như tớ biết thì không có, nhưng rốt cuộc có hay không thì tớ không rõ, có khi anh ấy giấu kỹ quá thì sao. Hơn nữa, tớ đâu phải là Bách Hiểu Sinh (*) của giới giải trí đâu.”

(*) Bách Hiểu Sinh: người được xem là thông thái bậc nhất trong Tiểu Thuyết Cổ Long.

“Cậu từng nói cậu như vậy mà.”

“Đấy là tớ khoác lác, cậu tin à?”

“Tớ không tin, nhưng cuối cùng hôm nay cũng thấy được cậu bị mất mặt rồi.”

“Ái chà! Không đơn giản nha, biết trả thù rồi sao.”

An Duyệt không đùa với cô ấy nữa: “Cậu đừng có mà vòng vo, cậu cảm thấy có hay không hả?”

“Tớ nghĩ cậu nên hỏi anh ấy, đúng rồi, tốt nhất là cậu cũng kể cho anh ấy biết chuyện Trịnh Mỹ Tuệ tìm cậu. Biết đâu Trịnh Mỹ Tuệ muốn dùng thủ đoạn thì anh ấy còn có thể chuẩn bị trước.” Kha Vân nghiêm túc nói.

An Duyệt trầm ngâm một hồi, nói: “Được.”

Trong lòng cô thật ra không muốn kể chuyện Trịnh Mỹ Tuệ cho Bùi Vũ Hành, một khi kể ra chắc chắn sẽ lại nhắc đến chuyện năm đó, mà đây là chủ đề cô cực kỳ không muốn nói tới.

Dù sao, cô cũng có lỗi.

Nhưng không nói thì không được.

Chẳng qua cô sẽ đợi An Trạch Hạo tỉnh đã rồi mới nói với anh, lỡ đâu chọc giận anh, cô có thể nhờ An Trạch Hạo che chắn.

An Trạch Hạo ngủ một giấc hai tiếng rưỡi vẫn chưa dậy, cô thấy sắp chạng vạng, mà ngủ quá lâu thì buổi tối sẽ không ngủ được.

Cho nên An Duyệt đi đánh thức bé dậy.

Cô quỳ ngồi bên mép giường, ghé đến cạnh cậu con trai ngủ như heo. Tư thế ngủ hiện tại của An Trạch Hạo thuộc kiểu “mông hướng lên trời”, nhìn tên đoán nghĩa, ý là ngủ chổng mông lên trời.

“Bạn nhỏ An Trạch Hạo, dậy thôi nào.” An Duyệt vỗ nhẹ vào mông bé.

An Trạch Hạo không phản ứng.

An Duyệt vỗ thêm hai lần nữa, lần này đã có phản ứng. An Trạch Hạo gập khuỷu tay, chống người dậy.

Ra vẻ như đang dậy rồi đây, đang dậy rồi đây.

Nhưng, tất cả đều chỉ là giả vờ. An Trạch Hạo chống người dậy rất nhanh rồi lại ngã xuống, nằm nghiêng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

“Heo con, dậy thôi.” An Duyệt đã quen với An Trạch Hạo thế này nên cũng không thấy lạ, cô tiếp tục nịnh nọt.

An Trạch Hạo không nhúc nhích, An Duyệt gọi lại.

Cậu nhóc nhíu mày, sau đó đưa bàn tay mũm mĩm lên che tai.

Bé bịt tai, tránh xa tiếng ồn do mẹ tạo ra.

An Duyệt bật cười, cầm lấy bàn tay mũm mĩm của bé, tiếp tục nói: “Dậy thôi con, nắng đến mông rồi.”

Lần này, An Trạch Hạo mở to đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, chớp mắt mấy cái rồi lại nhắm nghiền vào vì buồn ngủ, trở mình, quay lưng về phía An Duyệt.

Buổi sáng, An Trạch Hạo thường không dính giường, nhưng trưa lại thích ngủ nướng.

Đôi khi dỗ bé dậy cũng hơi khó khăn.

“Ngủ nướng sẽ biến thành heo con cho mà xem.” An Duyệt bắt đầu dọa bé.

An Trạch Hạo không còn sợ, chủ động đổi cách xưng hô: “Heo con Hạo Hạo.” Giọng nói mềm mại ngái ngủ, nói ra lời khiến người ta phì cười.

An Duyệt bỗng có một ý tưởng.

Cô cầm lấy chiếc điện thoại để bên cạnh, mở WeChat. “Để cho bố xem heo con Hạo Hạo.”

Ngay khi nghe thấy chữ “bố”, An Trạch Hạo lập tức tỉnh táo, động tác vô cùng thuần thục, ngồi thẳng lên.

Bé ngồi ngoan ngoãn ở đó, không hoạt bát hiếu động như bình thường.

“Mẹ, chụp đi.” An Trạch Hạo nhắc nhở.

Lúc này An Duyệt mới hiểu ra, hóa ra bé đang đợi mẹ chụp ảnh cho mình.

Thật đúng là tích cực phối hợp.

An Duyệt vốn chỉ nói cho vui mà thôi, nhưng thấy con trai nghiêm túc như vậy, liền mở máy ảnh.

“Hạo Hạo, hay là chúng ta quay video nhé, con đứng dậy nhảy một điệu nào.”

Mấy ngày nay An Trạch Hạo rất thích “nhảy”, là do Kha Vân dạy.

“Vâng!” Cậu nhóc đáp lại rất nhanh.

Bé lập tức đứng dậy, còn An Duyệt mở nhạc cho bé.

Nhạc sôi động vừa cất lên, bé đã không đợi được mà nhún nhảy.

Tư thế nhảy của bé cứ lắc mông rồi xoay tròn. Dù đơn giản, nhưng một đứa trẻ thấp bé mũm mĩm tròn vo làm thì lại rất đáng yêu.

Cô quay khoảng mười giây rồi gửi đi.

An Trạch Hạo xem lại đoạn video, xem xong thì yêu cầu An Duyệt tiếp tục quay.

An Duyệt không còn cách nào khác, đành phải quay tiếp.

Họ gửi liên tiếp ba đoạn. Bùi Vũ Hành không trả lời.

An Trạch Hạo đang chờ, An Duyệt giải thích với con: “Lúc này bố đang làm việc, đợi bố xong việc thì sẽ trả lời chúng ta, đừng lo lắng.”

An Trạch Hạo nghe xong ngơ ngác gật đầu.

An Duyệt đưa bé vào bếp ăn chút đồ ăn nhẹ và hoa quả, đang ăn thì cuối cùng Bùi Vũ Hành đã trả lời.

Anh cũng gửi một đoạn video, trong video anh mặc vest, đẹp trai vô cùng: “Hạo Hạo nhảy rất đẹp, bố sẽ thưởng cho con.”

An Trạch Hạo xem đi xem lại đoạn video này, cứ ôm chặt lấy điện thoại không rời tay, khiến An Duyệt chẳng biết làm sao.

“Hạo Hạo, đưa điện thoại cho mẹ được không, để mẹ nhắn tin cho bố.”

An Trạch Hạo không muốn đưa lắm, cứ suy nghĩ mãi.

An Duyệt: “Một lát thôi mà.”

Cuối cùng, bé đại phát từ bi, đưa điện thoại cho An Duyệt.

An Duyệt nhắn Bùi Vũ Hành làm xong việc thì báo một tiếng với cô, có chuyện cần nói.

Bùi Vũ Hành nhắn lại nửa tiếng nữa sẽ xong.

Nửa tiếng sau, Bùi Vũ Hành đúng giờ gọi điện thoại đến.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

An Duyệt vừa định lên tiếng thì nghe thấy đầu dây bên kia giọng anh lại vang lên, mang theo ý cười: “Nhớ anh à?”

An Duyệt vốn định nói chính sự, nhưng tim lại đập nhanh hơn, không hiểu sao mặt bỗng đỏ ửng lên.

“Không... phải…” Hai chữ, nhưng khi ngắt giữa hai chữ, ý nghĩa sẽ khác.

“Không phải?”

“Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” An Duyệt ngượng ngùng, chuyển chủ đề. Thời gian trước đây, mỗi khi họ xa nhau, anh đều hỏi câu này.

Đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi.

“Theo anh thấy, không có gì quan trọng hơn thế.” Bùi Vũ Hành cố chấp nói.

Anh không hề đùa, đối với anh, cô là quan trọng nhất. Cô nhớ anh, chính là thể hiện sự yêu thương của cô với anh.

Trước đây, cô rất rụt rè, không đủ tự tin, nếu Bùi Vũ Hành không trêu chọc thì tình cảm của họ phải tăng tiến như thế nào?

Sau hơn hai năm, cô không thay đổi chút nào.

Nhưng không sao, anh vẫn chủ động như trước đây, xem như là anh theo đuổi cô một lần nữa.

Hơn nữa, lần này, anh sẽ tốt hơn trước, tốt đến mức khiến cô không muốn xa anh thêm một giây nào.

Bình Luận (0)
Comment