Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 26

An Duyệt không đỡ được, vội chạy đến bên cạnh An Trạch Hạo đang chơi xe, dùng khẩu hình nói với bé - “bố”.

“Hả?” An Trạch Hạo vào thời điểm quan trọng lại không thông minh chút nào.

An Duyệt đè lên trái tim đang đập dồn dập, nhấn nút loa ngoài.

Đúng lúc này, trong điện thoại truyền ra giọng nói mang theo ý cười của Bùi Vũ Hành: “Sao nào? Muốn để An Trạch Hạo nói chuyện, làm bia đỡ đạn cho em sao?”

“Bố!” An Trạch Hạo nghe thấy giọng bố, phấn khích gọi.

An Duyệt bị vạch trần nhưng coi như không nghe thấy gì, để hai bố con họ trò chuyện một lúc.

An Trạch Hạo nói rất ít, Bùi Vũ Hành trò chuyện với bé mấy câu liền nói: “Đưa điện thoại cho mẹ đi.”

An Trạch Hạo là bé ngoan nghe lời, bé đưa điện thoại cho An Duyệt, sau đó tiếp tục chơi đồ chơi, không quấy rầy hai người lớn.

An Duyệt nhớ tới chuyện chính, kể hết những lời Trịnh Mỹ Tuệ nói cho Bùi Vũ Hành.

Bùi Vũ Hành nghe xong nghiêm túc nói: “Xem ra cô ta không muốn giải quyết hoà bình.”

An Duyệt lo lắng hỏi: “Việc này khó giải quyết lắm sao?”

Bùi Vũ Hành: “Không khó.”

“Anh... không có nhược điểm gì rơi vào tay cô ta chứ?” Cô lo lắng nhất là điều này.

Bùi Vũ Hành suy nghĩ một lúc, nói: “Có.”

Trong lòng An Duyệt lộp bộp một cái, Bùi Vũ Hành lại nói: “Cô ta biết người yêu mà anh công bố năm đó là em.”

Năm đó chuyện này đã gây chấn động cả giới giải trí. Lúc anh nổi tiếng nhất cũng là lúc anh công bố chuyện quan trọng này, rất nhiều fan hâm mộ của anh kêu gào thất tình. Khoảng thời gian sau khi mới công bố xong, báo chí phỏng vấn Bùi Vũ Hành đều tập trung vào chuyện này.

Việc công khai này anh chưa từng bàn bạc với An Duyệt, khi đó đã dọa cô sợ hết hồn. Lúc ấy anh định bụng đợi cô bình tĩnh lại thì công khai xuất hiện cùng cô, nhân tiện tuyên bố đối tượng trong lòng anh chính là An Duyệt, không ngờ khi về nhà lại chẳng thấy cô đâu.

Việc cô bỏ đi đã giáng một đòn cực mạnh vào anh, mỗi lần báo chí nhắc lại chuyện này đều như đâm dao vào tim anh. Có mấy lần anh còn nổi giận, sau đó công chúng có vẻ hiểu ra một chút nên nhắc đến ít hơn.

Nhưng đối với người phụ nữ đã khiến Bùi Vũ Hành bị tổn thương là ai, đến giờ mọi người vẫn tò mò.

An Duyệt hoàn toàn không ngờ Bùi Vũ Hành lại nhắc đến chuyện này, đột nhiên thấy hơi chột dạ, lại có chút hoảng hốt.

Hình như bây giờ Trịnh Mỹ Tuệ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của An Trạch Hạo, nếu biết thì cô ta sẽ làm loạn lên, như vậy không ổn.

“Phải làm sao bây giờ?” An Duyệt không có chủ ý gì, giới giải trí quá phức tạp, cô không thể xử lý được.

Bùi Vũ Hành: “Có anh ở đây, em không cần sợ.”

“Nhưng Hạo Hạo…” An Duyệt biết Bùi Vũ Hành có suy nghĩ gì, nhưng cô tạm thời chưa muốn, những việc này không nằm trong kế hoạch của cô: “Cho em thêm thời gian hai tháng nữa.”

Cô không muốn khi công khai thân phận, mọi người sẽ nói - cô có tài đức gì.

“Sao lòng tự trọng của em lại…” Bùi Vũ Hành rất bất lực, nhưng có thể làm gì được chứ?

Hai tháng, anh có thể chờ.

“Được.”

An Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Em thiết kế giúp anh một bộ vest, một tháng nữa anh phải mặc trong lễ trao giải truyền hình.”

An Duyệt kinh ngạc: “Em chưa từng thiết kế đồ nam.”

“Luôn phải có lần đầu tiên mà, anh tin em.”

An Duyệt cảm thấy căng thẳng không lý do.

“Còn về thù lao, không có đâu.” Bùi Vũ Hành nói lời này mà chẳng thấy chút áp lực nào.

Cho dù anh muốn đưa, An Duyệt cũng sẽ không nhận, nhưng... sao anh có thể mặt dày thản nhiên thế chứ.

Cô không trả lời ngay, có nghĩa là trong lòng có ý kiến. Bùi Vũ Hành rất hiểu cô. Anh vui vẻ cầm điện thoại, nhếch môi, hạ giọng nói: “Có thể trả bằng thân thể.”

A a a!

An Duyệt quyết đoán cúp điện thoại. Nếu nói với người khác rằng Bùi Vũ Hành rất không đứng đắn, e là người ta sẽ nói cô bịa đặt, bởi vì anh trông rất nghiêm túc.

Đều là giả đó!

An Duyệt vốn là người có trí tưởng tượng hơi phong phú, nên giờ liền bị lời nói của Bùi Vũ Hành khơi gợi lại hồi ức năm xưa.

Trả ơn bằng thân thể gì đó, anh cố ý!

Đúng là Bùi Vũ Hành cố ý thật, so với việc để cô lo lắng vì chuyện của Trịnh Mỹ Tuệ, không bằng để cô nghĩ đến mấy chuyện linh tinh còn hơn.

Tất nhiên còn có một phần nguyên nhân là, dạo này Bùi Vũ Hành hơi khó chịu.

Nếu không phải tối hôm đó An Trạch Hạo tè dầm...

“Anh, hôm nay lại nhận được rất nhiều Ultraman và thú nhồi bông, có muốn mang về cho Hạo Hạo chơi không?” Lâm Uy đang dọn dẹp, thấy có một số món quà rất đẹp, chắc rằng An Trạch Hạo sẽ thích. Chủ yếu là chúng đều không quá to, dễ mang theo.

Mỗi lần có sự kiện gì, fans của Bùi Vũ Hành đều tặng rất nhiều quà, nhưng Bùi Vũ Hành cơ bản sẽ không nhận nên về sau fans không còn tặng nhiều như vậy nữa. Từ khi chuyện anh mua Ultraman và thú nhồi bông bị chụp ảnh đăng lên mạng, dạo này quà gửi đến lại tăng vọt.

Bùi Vũ Hành thẳng thừng từ chối: “Trả lại cho họ đi, mà đã chuẩn bị đủ quà chưa?”

“Anh yên tâm, chắc chắn đủ.”

Vì quà fans tặng quá nhiều, Bùi Vũ Hành không nhận có lẽ sẽ làm tổn thương tấm lòng của họ, cho nên anh bảo Lâm Uy chuẩn bị vài món quà nhỏ tặng họ.

Còn đồ chơi tặng An Trạch Hạo thì Bùi Vũ Hành muốn tự mua.

Hôm nay anh đã hoàn tất công việc, lúc nãy An Duyệt cúp máy quá nhanh, anh chưa kịp nói. Bây giờ càng không định nói cho cô biết, coi như tặng cô một niềm vui bất ngờ đi.

Hoặc là kinh hãi.

Lúc xuống máy bay đã là mười giờ tối, khi lái xe đến khu nhà An Duyệt, đồng hồ đã chỉ qua mười một giờ đêm.

An Duyệt vẫn chưa ngủ, vì ban ngày gần như dùng toàn bộ thời gian để ở bên An Trạch Hạo nên cô phải tranh thủ lúc thằng bé ngủ để làm việc.

Trong phòng làm việc, đèn sáng trưng, không khí yên tĩnh.

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô giật mình, thấy là số của Bùi Vũ Hành, nhịp tim cô lại tăng lên.

Cô bắt máy, nhẹ giọng nói: “Alo…”

“Mở cửa.” Lời ít ý nhiều.

“Hả?”

Bùi Vũ Hành: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”

An Duyệt ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi mà.” Muộn thế này rồi, quá nguy hiểm, không muốn mở cửa.

“Đã muộn thế này rồi thì mở cửa cho anh vào nghỉ ngơi đi, anh mệt cả ngày rồi đó.”

An Duyệt cảm thấy hơn hai năm không gặp, mặt anh ngày càng dày hơn.

Tại sao mệt như vậy mà không về nhà mình đi.

Trong lòng thì phàn nàn nhưng An Duyệt vẫn xuống lầu mở cửa cho anh vào.

Ngoài cửa chỉ có một mình anh, cô vừa mở cửa đã lập tức bị anh nắm lấy vai đẩy vào nhà, sau đó đóng cửa lại.

Ngay khi An Duyệt sợ hãi kêu lên thì một nụ hôn bá đạo mạnh mẽ đã ập đến.

Hôn một lúc thì tình hình đã thay đổi.

An Duyệt cảm thấy không ổn, dùng tay đẩy anh ra.

Bùi Vũ Hành rất không thích sự từ chối của cô, càng hôn càng mãnh liệt.

An Duyệt thiếu oxy, nắm chặt lấy vạt áo anh để không bị mất thăng bằng.

“An Duyệt, cho anh.” Giọng Bùi Vũ Hành khàn khàn trầm thấp, anh đang cố chịu đựng.

Mọi người đều là người lớn, hơn nữa trước kia...

“Em... đến tháng.” Vừa rồi cô đẩy anh ra chính là muốn anh dừng lại, nếu không người khó chịu chính là anh.

Bùi Vũ Hành tính đi tính lại nhưng chưa hề tính đến trường hợp này, đây là yếu tố bất khả kháng.

“Còn mấy ngày nữa?”

“Hôm nay mới tới.” Ngay sau khi gọi điện cho anh vào buổi chiều.

Bùi Vũ Hành thở dài nặng nề, hỏi: “Em có đau bụng không?”

Không nói thì thôi, vừa nói tới, cô đột nhiên cảm thấy bụng có hơi âm ỉ đau. “Vẫn ổn.”

Kinh nguyệt của cô luôn không đều, có lúc thì đau, có lúc lại không sao. Cô đã đi khám bác sĩ, uống thuốc bắc điều trị mà vẫn không cải thiện mấy.

Vì chuyện này, cô còn cho rằng mình sẽ rất khó có con.

Cũng vì cái quan điểm này nên vào đêm định mệnh không có bao đó, cô đã ngăn cản Bùi Vũ Hành định đi mua bao.

Hôm đó tình cờ là ngày an toàn, không ngờ lại có em bé.

Bùi Vũ Hành cau mày, liếc nhìn tầng hai sáng đèn: “Em vẫn đang làm việc sao?”

“Ừ.”

“Không khỏe thì đi ngủ.” Giọng anh hơi tức giận.

An Duyệt: “Ồ.”

“Anh đi tắm đây.”

Bùi Vũ Hành xách theo vali đựng quần áo để thay.

Hôm nay rét tháng ba, bên ngoài mười mấy độ, gió bắc thổi vù vù.

Vậy nhưng Bùi Vũ Hành lại tắm nước lạnh. Khi anh bước ra, không khí xung quanh anh lạnh buốt.

An Duyệt vẫn đang ngồi trong phòng khách dọn dẹp.

Bùi Vũ Hành đi tới.

“Tối nay em ngủ phòng chính.”

An Duyệt trải giường xong, quay lại mỉm cười nói: “Không sao, anh ngủ với Hạo Hạo đi.”

Hai bố con lâu ngày không gặp, nếu sáng mai An Trạch Hạo ngủ dậy nhìn thấy bố, chắc chắn sẽ rất vui.

“Em tưởng anh đến đây vì con à?” Hiển nhiên Bùi Vũ Hành không vui.

An Duyệt lập tức nhớ đến cảnh tượng trước đó, mặt bỗng nóng lên.

Anh tới là vì... việc đó.

“Đừng nghĩ anh như vậy…” Bùi Vũ Hành không nói tiếp vì chột dạ: “Anh muốn ở bên em.”

Bình Luận (0)
Comment