“Ngủ chung.” Bùi Vũ Hành không cho phép từ chối.
An Duyệt mặt đỏ tai hồng: “Em ngủ ở đây tốt hơn.”
“Em sợ anh sẽ ăn thịt em à?”
An Duyệt không sợ vấn đề này, những ngày này cô rất an toàn, chỉ là mối quan hệ của họ hiện tại vẫn chưa đến mức ngủ chung chứ nhỉ?
Cô đang muốn tiếp tục từ chối thì giọng nói của Bùi Vũ Hành đã mềm xuống: “Nghe lời, chúng ta vốn không có nhiều thời gian bên nhau.”
Cho nên cả thời gian ngủ cũng không buông tha?
Cô nhìn ánh mắt của anh, ánh mắt ấy như thể nếu không đồng ý anh sẽ dùng vũ lực vậy. An Duyệt rất hiểu tính cách của anh, nhìn có vẻ lạnh lùng lịch sự, thật ra vô cùng bá đạo.
Cô khuất phục.
An Trạch Hạo đang ngủ nên họ chỉ bật đèn ngủ lên. Dưới ánh sáng mờ ảo, An Trạch Hạo đã lăn ra mép giường từ bao giờ, tư thế nằm sấp, một chân lơ lửng bên ngoài giường, nếu lăn thêm một cái nữa là sẽ rơi xuống đất.
Bùi Vũ Hành thấy vậy, sải bước lớn tới ôm bé vào giữa giường.
So với sự căng thẳng của anh, An Duyệt lại rất bình tĩnh. Chiếc giường đã được hạ thấp, dưới sàn nhà trải một lớp thảm dày, rơi xuống sẽ không đau lắm.
“Không sao, thằng bé không dễ dàng lăn xuống thế đâu, cho dù có lăn xuống thì cũng không đau mấy.” An Duyệt từ lần đầu tiên vì An Trạch Hạo bị lăn xuống giường mà khóc đến mức nhói lòng đã biến thành dáng vẻ thản nhiên ung dung bây giờ. Bởi vì mỗi lần An Trạch Hạo lăn xuống đều rất bình tĩnh, thỉnh thoảng còn tự mình trèo lên giường rồi tiếp tục ngủ, sáng hôm sau hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Vũ Hành có chút bất ngờ trước sự bình thản của cô, anh nhìn An Trạch Hạo ngoài việc chẹp chẹp miệng hai lần thì không có phản ứng gì khác liền hiểu ra.
An Trạch Hạo từng ngủ rất nông, bây giờ lại không gì đánh thức nổi, ngủ say sưa, trở thành một bé heo con.
“Thằng bé ngủ giống em thật, không chịu nằm yên.” Bùi Vũ Hành bất lực đánh giá.
An Duyệt không phục: “Em không tệ đến mức đó chứ.”
Bùi Vũ Hành khẽ cười: “Hai người không kém nhau bao nhiêu, mỗi lần ngủ chung với hai người anh đều phải tỉnh dậy mấy lần.”
Muốn ngủ chung với người ta, lại còn tỏ vẻ chê bai người ta!
“Vậy anh ngủ chung với ai thì sẽ không tỉnh dậy?” Lúc hỏi câu này An Duyệt không có ý gì khác, cô chỉ muốn nói rõ đây là vấn đề về giấc ngủ của anh.
Nhưng Bùi Vũ Hành lại bật cười vô cùng sâu xa: “Em đang thử thăm dò anh sao?”
“Không.” Đây là sự thật. Nếu có thì cô cũng sẽ không giống như sói đói đâu.
Bùi Vũ Hành rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh nhìn An Trạch Hạo đang ngủ ở giữa giường, lại nhìn căn phòng không rộng rãi mấy, trong lòng có ý tưởng.
“Ngủ đi.” Anh nằm xuống cạnh An Trạch Hạo.
An Duyệt nằm ở bên kia, giơ tay muốn tắt đèn nhưng Bùi Vũ Hành ngăn lại. “Chờ chút rồi tắt.”
Anh lật người, nằm nghiêng, chống một tay lên đầu, nhìn cô.
Anh mặc áo ngủ dài tay màu xám trắng, cổ áo vốn đã rộng, anh lại còn không cài một nút áo. Tư thế hiện tại khiến xương quai xanh của anh lộ rõ, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy cơ ngực.
An Duyệt nuốt nước bọt, dời tầm mắt không nhìn anh.
Khóe miệng Bùi Vũ Hành cong lên mỉm cười, hạ giọng nói: “Anh không buồn ngủ, chúng ta nói chuyện đi.”
An Duyệt nằm ngửa, chăn đắp đến cổ, quay đầu liếc anh. “Được.”
Chiếc giường rộng một mét tám, ngủ ba người, vì An Duyệt nằm gần mép nên giữa giường trống hẳn một chỗ.
“Em nằm vào trong một chút.”
“Như vậy là được rồi, không thì An Trạch Hạo sẽ đạp em.” An Duyệt lấy cớ.
Bùi Vũ Hành nhíu mày nhìn An Trạch Hạo hiện vẫn đang ngoan ngoãn, sau đó nằm xuống, một tay nâng An Trạch Hạo dậy, xoay người, chớp mắt đã đặt An Trạch Hạo sang vị trí sát mép giường.
An Duyệt trơ mắt nhìn, cả người đều căng thẳng.
Sau khi giải quyết xong An Trạch Hạo, Bùi Vũ Hành ngủ ở giữa quay sang nháy mắt với An Duyệt: “Được rồi.”
Vốn dĩ có An Trạch Hạo ngăn cách, An Duyệt còn cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng giờ hai người nằm cạnh nhau, cả người cô đều không ổn.
Hơn hai năm không ngủ chung giường với đàn ông trưởng thành, cô không quen, cô sẽ nghĩ bậy bạ.
Huống hồ đối phương còn là Bùi Vũ Hành với thân hình đẹp trai vạm vỡ đã từng tiếp xúc thân mật.
“Ừm... Thằng bé sẽ lăn xuống giường.” Lúc này An Duyệt bắt đầu lo lắng cho con trai.
Bùi Vũ Hành: “Vừa nãy không phải em nói ngã xuống cũng không đau sao?”
An Duyệt nghẹn lời: “Nhưng sẽ đau lòng mà.” Giọng cô rất nhỏ, vì chột dạ.
Bùi Vũ Hành phản bác: “Vừa nãy không thấy em xót con chút nào.”
“Vậy anh không xót sao?” Cô không xót là vì quen rồi, hiểu rằng sẽ không có chuyện gì, nhưng anh không giống vậy mà.
“Xót chứ, nên anh ngủ ở giữa, hai người các em ai mà lăn xuống thì anh đều kịp kéo về.”
“Em sẽ không lăn xuống đâu, để thằng bé ngủ ở giữa mới an toàn.”
“Em không thích anh ngủ cạnh em sao?” Bùi Vũ Hành không vui, không chào đón anh như vậy sao?
“Em chỉ nói theo lẽ thường thôi mà…”
Lời An Duyệt còn chưa dứt, Bùi Vũ Hành đã xoay người lại, đối diện với cô, chống nửa người trên dậy.
Cảnh xuân ở cổ áo lộ ra một lần nữa, lần này khoảng cách còn gần hơn, khiến An Duyệt lùi ra sau theo tiềm thức.
Một cánh tay nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô: “Lùi nữa thì sẽ lăn xuống thật đấy.”
Sau khi đã giữ được rồi, Bùi Vũ Hành tiện tay kéo cô lại, ép sát vào người anh, một tay đặt sau lưng cô.
Cô bị cánh tay anh ôm chặt, cách mặt cô chỉ vài cm, là xương quai xanh của anh.
Trên chiếc giường rộng rãi, hai người lớn chỉ chiếm một nửa, An Trạch Hạo bé nhỏ chiếm trọn nửa còn lại.
Bùi Vũ Hành ôm cô, cằm gác l3n đỉnh đầu cô, khẽ than thở.
“Cuối cùng cũng có cảm giác chân thực rồi.”
Ban đầu An Duyệt còn căng thẳng, nhưng lúc này trong lòng lại chua xót, đồng thời xen lẫn chút ngọt ngào.
Mới trở về không lâu đã gặp lại anh, giờ đây ba người còn ngủ chung trên một chiếc giường, như một gia đình thực sự.
Mọi thứ quá khó tin.
Cô biết rõ trái tim mình vẫn như ngày xưa, còn anh, có vẻ như cũng vậy.
Giữa họ chỉ là thêm một đứa trẻ.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại sao? Thật sự có thể chứ?” An Duyệt nhẹ giọng hỏi.
“Không phải bắt đầu lại, chúng ta chỉ là tiếp tục thôi.”
“Anh không trách em sao?”
“Có chứ, vậy nên phải để em bù đắp cả đời.”
Đây đúng là sự bù đắp ngọt ngào, An Duyệt mỉm cười ngọt ngào, cọ cọ trong vòng tay anh.
Bùi Vũ Hành rất thích sự chủ động của cô, hai người ôm chặt lấy nhau, không khí ấm áp ngọt ngào.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng rên khẽ vang lên.
Tiếng động phát ra từ Bùi Vũ Hành, lưng anh bị An Trạch Hạo đá khá mạnh.
An Duyệt nghe thấy rõ ràng tiếng chân đá mạnh vào người Bùi Vũ Hành. Cô vội vàng đứng dậy, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Vừa nãy là do anh không để ý thôi, nhưng đúng là có hơi đau một chút.
Anh quay đầu lại nhìn “thủ phạm”.
Anh vén chăn lên, thấy An Trạch Hạo xoay người đối mặt với họ, hai tay gối lên cái mặt phúng phính, một bên chân duỗi vuông góc, lòng bàn chân mũm mĩm dán vào người anh.
Chính là cái chân vô ảnh này đã đá anh đau điếng.
“Thằng bé xuất thân từ Bắc Thiếu Lâm hả?” Bùi Vũ Hành nhíu mày hỏi.
An Duyệt gật đầu rất nghiêm túc: “Khi còn trong bụng mẹ, em đã nghĩ thế rồi, đá quá giỏi.”
Trong bụng...
Câu nói này chạm tới Bùi Vũ Hành, anh đã bỏ lỡ cả quá trình mang thai của cô.
“Mang thai vất vả không?” Anh không để ý tới An Trạch Hạo đang ngủ say nữa, ôm chặt An Duyệt vào lòng.
Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô.
“Cũng bình thường, không vất vả lắm.” Cô sợ Bùi Vũ Hành không tin, bổ sung:
“Thật đấy, mặc dù thằng bé hoạt động khá mạnh, nhưng nhìn chung thì vẫn rất biết quan tâm. Chỉ một lần em ngửi thấy mùi sầu riêng rồi buồn nôn, sau đó không còn phản ứng gì nữa. À, sức ăn của thằng bé cũng rất lớn, thỉnh thoảng nửa đêm lại đá em một cái, đợi em dậy ăn xong thì con mới ngoan ngoãn, để em ngủ một giấc ngon.”
“Còn nữa không?”
“Còn có…” An Duyệt suy nghĩ một lúc rồi lại nghĩ ra: “Còn từ tháng thứ bảy, thứ tám trở đi thì con lớn rất nhanh, bụng em to lắm, nhưng vẫn ổn.”
“Khi sinh con có đau lắm không?” Trước đây Bùi Vũ Hành chưa bao giờ quan tâm đ ến những thứ này, anh biết sinh nở rất đau đớn, nhưng không biết mức độ đau sẽ như thế nào.
Nhưng đúng là cực kỳ đau, An Duyệt không biết vào lúc đó rốt cuộc là thứ niềm tin nào đang nâng đỡ mình, cô chỉ nhớ khi ấy cô rất nhớ anh, rất nhớ anh.
“Ừm, đau lắm.” Giọng cô man mác buồn, lúc đó rất khó khăn, cô chưa từng quên cảm giác đó.
Bùi Vũ Hành đau lòng muốn chết, đôi tay ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô một cái: “Em sợ đau như vậy, có phải đã khóc không?”
An Duyệt lắc đầu: “Không khóc, đau không còn sức khóc nữa rồi.”
Giờ phút này, tâm trạng của Bùi Vũ Hành thật khó tả, ngoài đau lòng, còn có chút hờn dỗi, nhưng làm sao có thể hờn được chứ.
“Chẳng qua khi nhìn thấy Hạo Hạo, em thấy cái gì cũng đáng hết.” An Duyệt nói đến đây, bỗng hơi xúc động.
“Đừng nói nữa.” Quá khứ sẽ không trở lại, họ vẫn còn tương lai.
“Mẹ ơi…”
Giọng nói của An Trạch Hạo vang lên sau lưng họ, hai người vội vàng quay lại nhìn.
Tấm chăn phía sau bị nâng lên, phồng lên cao, sau đó hai bàn tay nhỏ từ bên trong giơ lên, tiếp đó, An Trạch Hạo vươn vai ngồi dậy.
Trong quá trình này bé đều nhắm mắt, mãi đến khi ngồi dậy mới giơ tay dụi dụi mắt, sau đó ngoảnh sang nhìn hai người lớn bên cạnh, đôi mắt to chớp chớp hai ba cái, không có phản ứng gì, vẻ mặt ngơ ngác.
Bùi Vũ Hành và An Duyệt nhìn bé, An Duyệt đã quen với phản ứng chậm chạp của bé, nhưng Bùi Vũ Hành thấy rất lạ.
“An Trạch Hạo…” Anh khẽ gọi tên bé.
Vừa rồi bé còn ngẩn ngơ, giờ lại đột nhiên nhào tới: “Bố ơi!”
Cả người bé vùi vào người Bùi Vũ Hành, thân trên Bùi Vũ Hành hơi ngả ra sau, bắp tay căng cứng.
Cậu nhóc này thật sự hơi thô lỗ, chút nữa thì bị bé đè bẹp rồi.
“Hạo Hạo, nhẹ một chút nào, bố bị con va đau mất.” An Duyệt hơi bất lực với con trai, cô và Bùi Vũ Hành đều không phải kiểu người “thô lỗ” như vậy.
An Trạch Hạo nghe thấy bố bị đau, ngơ ngác nhìn Bùi Vũ Hành, có vẻ đang kiểm tra thật giả.
Bùi Vũ Hành: “Không đau.”
An Trạch Hạo nghe thế mới yên tâm, gương mặt nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, hai tay đặt lên người Bùi Vũ Hành, có vẻ muốn ngồi dậy. Nhưng bé không ngồi dậy, cứ chống người như vậy, hai chân nhảy nhảy trên giường.
Nửa đêm, An Trạch Hạo thấy bố nên vô cùng vui vẻ.
Cuộc tâm sự của Bùi Vũ Hành và An Duyệt chuyển thành chơi đùa với con. Khi họ bắt đầu buồn ngủ, An Trạch Hạo vừa ngủ một giấc dậy vẫn rất tỉnh táo.
“Em ngủ đi, anh sẽ dỗ thằng bé.” Bùi Vũ Hành thương An Duyệt: “Bụng em khó chịu hả?”
An Duyệt lắc đầu.
“Nếu khó chịu thì phải nói cho anh biết, anh sẽ xoa bụng cho em.” Lòng bàn tay anh ấm áp, trước kia cô rất thích anh xoa bụng cho mình.
“Được.”
“Xoa xoa.” An Trạch Hạo nằm ở giữa trở mình, đưa tay nhỏ đặt lên bụng An Duyệt.
Thỉnh thoảng An Duyệt đau bụng nhưng lại phải chăm con, nếu khó chịu quá thì sẽ bảo con trai xoa bụng. Mặc dù không có tác dụng nhưng trong lòng cô lại được an ủi, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Thằng bé đã rất hiểu chuyện, cũng rất ấm áp.
An Duyệt cười.
Ngay lúc này, một bàn tay lớn đè lên.
Bùi Vũ Hành nói với An Trạch Hạo: “Chúng ta cùng nhau chăm sóc mẹ nhé.”