Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 28

Vì nửa đêm chơi với An Trạch Hạo hơn một tiếng nên đến hơn một, hai giờ sáng ba người mới được ngủ yên.

Bảy giờ sáng, họ vẫn còn đang ngủ, khi điện thoại đổ chuông thì Bùi Vũ Hành mới bị đánh thức.

Anh vừa nghe điện thoại vừa rời giường, đi ra khỏi phòng.

Người gọi đến là Lâm Uy: “Anh, em ở dưới nhà rồi.”

Hôm nay lịch trình của Bùi Vũ Hành rất kín, tối hôm qua đã hẹn đúng bảy giờ sẽ xuất phát.

Bây giờ, anh còn chưa rời giường.

“Đợi tôi mười phút.”

Bùi Vũ Hành cúp máy, đặt điện thoại lên bàn, quay người vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Vừa đánh răng xong thì An Duyệt đến, dựa vào cửa nhìn anh.

Cô mới ngủ dậy nên trông hơi ngốc nghếch, mái tóc cô mượt mà, không rối lắm, chỉ có khuôn mặt hơi nhợt nhạt.

Bùi Vũ Hành cười với cô: “Anh đánh thức em dậy à?”

Cô gật đầu.

Bùi Vũ Hành nhướn mày, mở vòi nước, vốc nước lên rửa mặt, sau đó lấy khăn mặt lau khô rồi sải hai bước tới trước mặt An Duyệt.

Khi An Duyệt còn chưa kịp phản ứng, anh cúi người, ôm lấy eo cô, trực tiếp bế cô lên.

An Duyệt bị bất ngờ hét lên, đưa tay nắm lấy áo trước ngực anh để giữ không cho mình ngã xuống.

“Anh làm gì vậy?”

“Đánh thức em dậy, tất nhiên phải bù đắp.”

An Duyệt lập tức bụm miệng, cô vẫn chưa đánh răng.

Bùi Vũ Hành rất hài lòng trước phản ứng của cô: “Xem ra em vẫn hiểu rõ anh như thế.”

Cô biết là anh định hôn cô.

An Duyệt vùng vẫy muốn xuống: “Không phải anh sắp đi sao? Mau thay quần áo đi.” Vừa rồi cô đã nghe thấy điện thoại của anh.

“Không muốn đi.” Bùi Vũ Hành vẫn ôm eo cô, không để cô đi.

Mười phút của anh đã bao gồm cả việc thân mật trước khi chia tay.

Anh vẫn như trước, lúc mới quen nhau, anh nhận rất nhiều hợp đồng quảng cáo, không kể việc phải đi sớm về muộn, mà còn thường xuyên phải đi công tác xa. Mỗi lần chia tay, anh đều nói câu này.

“Anh sắp trễ rồi.” Thật ra An Duyệt cũng không nỡ, nhưng công việc quan trọng hơn. Anh là người coi trọng thời gian và rất chuyên nghiệp, ưu điểm này nhất định phải giữ.

Bùi Vũ Hành thở dài, đi lấy quần áo.

An Duyệt quay về phòng, tiện thể đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt.

Khi đang định mở cửa nhà vệ sinh, cô bỗng nghe tiếng đồ vật rơi xuống, theo sau là tiếng An Trạch Hạo khóc thút thít.

“Mẹ ơi…”

Tiếng của bé rất to, An Duyệt đoán được chuyện gì, vội mở cửa chạy ra ngoài.

Bùi Vũ Hành cũng chạy vào.

“Bố!” An Trạch Hạo đang ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, trông vô cùng đáng thương.

“Rơi xuống giường à?” Bùi Vũ Hành đã bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn An Trạch Hạo.

Vừa rồi nghe thấy tiếng bé hét “Mẹ ơi” mà giọng lại nghe có vẻ rất thảm thương, tưởng có chuyện gì, lo lắng quá nên lập tức xông vào. Giờ thấy bé ngồi dưới thảm, mắt mở to, mặc đồ liền quần rất giống với một loại búp bê em bé gì nhỉ, búp bê Garden Baby? Hay là búp bê Teletubbies?

Nom dáng vẻ ngây ngô ngốc nghếch của bé, anh có chút buồn cười, chứ đau lòng thì anh không thấy.

Có người quan tâm mình, An Trạch Hạo gật đầu thật mạnh: “Đau đau.”

Bùi Vũ Hành và An Duyệt thong thả đi về phía cậu nhóc, An Duyệt vừa nhịn cười vừa hỏi: “Đau chỗ nào thế?”

An Trạch Hạo dùng tay xoa mông mình, nghiêm túc đáp: “Mông đau.”

Thỉnh thoảng trẻ con sẽ rất tinh ranh, biết cách lấy lòng thương từ người khác. An Duyệt vô cùng hiểu bé nên thuận theo ý bé, nói: “Vậy mẹ xoa cho con nhé?”

An Trạch Hạo nhanh chóng phản bội, quay sang Bùi Vũ Hành, nói: “Bố xoa.”

An Duyệt buồn rầu.

Bùi Vũ Hành bật cười, dừng lại ở khoảng cách cách An Trạch Hạo một mét, cúi đầu nói: “Con không đứng dậy thì bố xoa kiểu gì?”

Nhóc con suy nghĩ một lúc, hiểu ra, sau đó mau chóng bò dậy khỏi sàn nhà, đôi chân ngắn của bé chạy lại ngay, ôm chặt lấy chân trái của Bùi Vũ Hành, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Bố bế bế.”

Bùi Vũ Hành cúi đầu, thấy áo sơ mi của mình đang mở ra, khi nãy xông vào còn quên cài cúc: “Đợi chút đã.”

Vừa rồi An Duyệt đã nhìn thấy áo quần anh xộc xệch, lộ ra làn da trước ngực, nhưng cô phải cố gắng ngó lơ.

Lúc Bùi Vũ Hành cài cúc áo, còn cố ý quay đầu nhìn An Duyệt.

An Duyệt nhận ra ánh mắt của anh, liền cúi đầu nhìn An Trạch Hạo. Nhưng ánh mắt của cô lại liếc thấy khóe miệng anh cong lên một nụ cười.

Thân hình đẹp thì tốt lắm sao?

Còn không bằng An Trạch Hạo béo tròn đáng yêu.

Tình mẫu tử trong An Duyệt trỗi dậy, cô ngồi xổm xuống cạnh An Trạch Hạo, đưa tay ra, dịu dàng nói: “Hạo Hạo, mẹ ôm nào.”

Nếu là trước kia, An Trạch Hạo thường sẽ cười tươi chui vào lòng cô, nhưng bây giờ thì khác. Bé ôm chặt lấy chân của Bùi Vũ Hành, còn lùi ra sau một chút, lắc đầu từ chối.

An Duyệt: “...”

Bùi Vũ Hành đã cài xong áo, cúi xuống bế An Trạch Hạo lên, sau đó đưa tay kéo An Duyệt đang không vui dậy, an ủi: “Đừng có ghen, thằng bé chỉ thấy anh mới lạ hơn thôi.”

An Duyệt trong lòng thầm “hừ” một tiếng, lẩm bẩm thằng con trai vô lương tâm An Trạch Hạo.

Bùi Vũ Hành đương nhiên nhìn ra tâm trạng của cô, bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu cô, tỏ ý an ủi.

“Hạo Hạo, con nói xem có phải không?” Bùi Vũ Hành hỏi An Trạch Hạo.

Cậu nhóc không chút suy nghĩ, dứt khoát nói: “Đúng!”

"Hạo Hạo, con có phải là bé ngốc không?” An Duyệt hỏi.

An Trạch Hạo: “Đúng!”

Bùi Vũ Hành: “...” Anh bất lực nhìn sang An Duyệt.

An Duyệt đắc ý nhướng mày, chọc ghẹo con trai mình một phen, cô lại thấy cân bằng tâm trạng rồi.

An Trạch Hạo vẫn nhớ chuyện mông mình bị đau, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Bùi Vũ Hành, muốn di chuyển đến mông mình. “Xoa xoa.”

Bùi Vũ Hành xoa nhẹ cho bé hai cái, hỏi: “Hết đau chưa?”

An Trạch Hạo hài lòng gật đầu.

“Không còn đau nữa rồi sao?” An Duyệt hỏi An Trạch Hạo.

An Trạch Hạo ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

An Duyệt nheo mắt lại: “Vậy để mẹ đánh một cái đi.”

An Trạch Hạo nhìn biểu cảm của mẹ liền biết cô định làm gì, ngay lập tức ôm chặt cổ Bùi Vũ Hành, rúc người vào lòng anh, né tránh “ma vuốt” của mẹ.

Bé vừa kêu vừa cười, vô cùng phấn khích.

Bé thích nhất là có người đùa giỡn với mình.

Bùi Vũ Hành ôm bé quay người tránh né bàn tay của An Duyệt, bé càng thích thú hơn.

Trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, vô cùng đầm ấm.

Tuy nhiên, không lâu sau, điện thoại di động của Bùi Vũ Hành lại reo lên.

Đã quá mười phút.

Bùi Vũ Hành cầm điện thoại lên, nói: “Tôi xuống ngay.”

“Anh, hay là anh đến trễ nửa tiếng đi, bên tổ chức sự kiện sẽ không ý kiến gì nhiều đâu.” Lâm Uy tự nhận mình là một trợ lý tốt biết điều.

Bây giờ Bùi Vũ Hành đã là một ngôi sao lớn, thế nhưng anh thậm chí còn chưa từng kiêu ngạo ra vẻ, nghĩ lại chợt thấy có hơi không xứng với địa vị của anh.

“Lâm Uy.”

“Anh, em đang chờ anh gật đầu.” Lâm Uy ngồi trên xe ung dung tự tại, chờ Bùi Vũ Hành đồng ý, sau đó cậu sẽ ra ngoài khu chung cư mua hai cái bánh quẩy để ăn.

Sáng sớm nay cậu dậy muộn nên không kịp ăn gì. Nếu Bùi Vũ Hành xuống ngay bây giờ thì phải bắt đầu lên đường, đến nơi lại phải che chắn fans và phóng viên, đây là một công việc ngốn cả sức lực lẫn trí lực.

Tất nhiên, chủ yếu là cậu muốn gia đình họ có thêm thời gian ở bên nhau.

Ngay khi Lâm Uy đang háo hức chờ đợi, Bùi Vũ Hành bỗng nghiêm giọng nói: “Cậu phải làm tròn trách nhiệm của một trợ lý.”

Bình Luận (0)
Comment