Lâm Uy tràn ngập nhiệt huyết bị dội một gáo nước lạnh, cậu rũ rượi nói: “Được, thế bây giờ anh xuống ngay à?”
Nếu Bùi Vũ Hành xuống ngay lúc này, cậu sẽ khởi động xe ngay, đợi đến khi anh lên xe thì lập tức lái đi, không lãng phí một giây nào, đảm bảo đúng giờ đến nơi làm việc, làm một trợ lý vàng tận tụy.
Bùi Vũ Hành im lặng một lát, đáp: “Ừ.”
Anh cúp điện thoại, đưa An Trạch Hạo cho An Duyệt.
“Anh đi làm đây.” Lời này là nói với An Duyệt, trong mắt là nỗi nuối tiếc. Sau đó anh nói với An Trạch Hạo: “Con ở nhà ngoan nhé, phải bảo vệ mẹ, con biết không?”
Bảo vệ gì chứ, An Duyệt rất muốn nói với Bùi Vũ Hành bây giờ An Trạch Hạo còn chưa tự bảo vệ mình được kìa.
Thế nhưng, An Trạch Hạo lại rất nghiêm túc gật đầu, sảng khoái nói: “Vâng!”
Bùi Vũ Hành đi về phía cửa, An Trạch Hạo được An Duyệt bế trên tay, thân người vươn về phía trước, có ý muốn tiễn anh.
An Duyệt đi theo sau Bùi Vũ Hành, trước đó cũng rất lý trí cho rằng anh nên đi làm, không có mấy cảm xúc gì nuối tiếc nhưng giờ lại bị An Trạch Hạo đa cảm truyền nhiễm.
Bùi Vũ Hành có dáng người cao, chân dài, bình thường khi đi lại, An Duyệt đều phải tăng nhanh bước chân mới có thể đuổi theo.
Bây giờ anh đang vội, nên chỉ chốc lát đã đi đến cửa.
Nỗi nuối tiếc khiến An Duyệt không suy nghĩ nhiều đã gọi anh lại. “Đợi một chút!”
Bùi Vũ Hành dừng bước, quay đầu: “Sao thế?”
An Duyệt đặt An Trạch Hạo xuống đất: “Hôm qua em làm ít đồ ăn nhẹ, anh cầm đi ăn nhé.”
“Anh không thích ăn đồ ngọt.” Bùi Vũ Hành nói xong thì hơi hối hận, đây là đồ cô làm, sao anh có thể từ chối được. Nhưng lời đã nói ra, anh chỉ đành tìm lý do khác để nhận lấy.
Anh chưa kịp nghĩ ra, An Duyệt đã nói: “Anh không ăn thì cho Lâm Uy ăn, cậu ấy thích ăn mà.”
An Duyệt nhanh nhảu lấy một hộp đồ ăn, lúc đóng tủ lại thì phân vân nói: “Một hộp có đủ cho Lâm Uy ăn không nhỉ? Hay lấy hai hộp đi.”
Thật ra cô chỉ đang tự lẩm bẩm, không ngờ Bùi Vũ Hành lại lên tiếng: “Đủ cho cậu ấy ăn rồi.”
An Duyệt tưởng anh muốn để lại cho cô nên cuối cùng vẫn lấy hai hộp.
Lúc đưa cho Bùi Vũ Hành, cô cười nói với anh: “Ăn không hết thì chia cho các nhân viên khác nhé, đồ anh cho chắc họ thích lắm.”
Người có ngoại hình đẹp rất được chú ý, nhất là đàn ông, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, bình thường khó gần nhưng hôm nào đột nhiên nhiệt tình một chút là đủ để người ta phấn khích cả ngày.
Trước kia An Duyệt cũng vậy. Trong đoàn phim, lúc không quay anh rất ít khi nói chuyện trên trời dưới đất giống những người khác, anh có thể không nói thì sẽ không nói, có thể không để ý thì sẽ không để ý.
Không biết từ bao giờ anh lại chủ động nói chuyện với cô, còn cười với cô nữa.
Hôm đó cô vui lắm, cảm thấy mình may mắn ghê gớm, muốn đi mua vé số ngay lập tức.
Từ hôm đó, ngày nào cô cũng có thể vui vẻ như vậy. Đôi khi có không vui, vì Bùi Vũ Hành vẫn châm chọc và cười nhạo cô, chẳng hạn như nói cô lùn tịt như chưa thành niên, hoặc là nói cô cực kỳ ngốc nghếch, có lúc còn muốn đánh cô.
Vào lúc đó, An Duyệt thật sự nghĩ rằng anh ghét bỏ mình, nhưng sau này cô dần phát hiện ra, anh chính là tuýp người “miệng chê nhưng hành động trái ngược” điển hình trong truyền thuyết.
An Duyệt nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc bên Bùi Vũ Hành, cảm thấy niềm vui này hẳn phải được truyền bá rộng rãi mới đúng.
“Hay em lấy thêm một hộp?”
Bùi Vũ Hành nhíu mày, quay người lạnh lùng rời đi: “Anh đi đây.”
Vừa nãy An Trạch Hạo được thả xuống đất chơi đồ chơi, lúc này thấy bố định đi, lập tức bỏ đồ chơi chạy đến ôm chặt chân Bùi Vũ Hành. “Bố ơi, bế.”
An Duyệt ngồi xổm xuống dỗ thằng bé: “Hạo Hạo ngoan nào, bố đi làm, đợi bố làm xong việc rồi bố đến bế con nhé?”
An Trạch Hạo liên tục lắc đầu, ôm chặt chân Bùi Vũ Hành, gục mặt sang một bên, không nhìn ai cả.
Được con trai cần, không nỡ để anh rời đi, cảm giác ấy khiến trái tim Bùi Vũ Hành như được nhồi đầy bông, mềm mại, ấm áp, rồi lại có phần lững lờ.
Anh đặt hộp bánh lên tủ gần đấy, sau đó bế An Trạch Hạo lên.
Bé không cười, mục đích của bé không chỉ là được bế.
Bùi Vũ Hành nở một nụ cười thật tươi, nhìn An Trạch Hạo nói: “Hạo Hạo là nam tử hán, phải chịu đựng được cả ly biệt và đoàn tụ. Bây giờ bố chỉ đi làm thôi, ngày mai sẽ về. Con chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ và chơi là được rồi, biết không?”
An Trạch Hạo nhìn anh, không nói gì.
Trong lòng An Duyệt có phần chua xót. Tình cảm thật sự kỳ lạ, trẻ con sẽ vô cùng tin cậy và yêu quý những ai thích mình. Bé ra đời trong hoàn cảnh bên cạnh không có bố, nhưng rất nhiều thứ liên quan tới “bố” vẫn luôn hiện hữu quanh bé. An Duyệt luôn giải thích cho bé tại sao bố không ở bên cạnh, bố là người như thế nào, bé sẽ có bố, bố bé rất yêu bé...
Trong lòng bé đương nhiên sẽ có suy nghĩ và kỳ vọng riêng. Một ngày nào đó bố thực sự xuất hiện, suy nghĩ hóa thành sự thật, mà kỳ vọng còn không hề sụp đổ. Tuy trẻ con còn nhỏ, không biết diễn đạt nhưng cảm xúc của bé đều sẽ được bộc lộ ra qua lời nói và cử chỉ hành động.
An Duyệt: “Chúng ta hôn tạm biệt bố đi nhé, bố sẽ nhớ con đó.”
Bùi Vũ Hành hơi nghiêng mặt, chờ đợi nụ hôn của bé.
An Trạch Hạo suy nghĩ một lúc, nhoài người tới hôn lên má anh.
Bùi Vũ Hành cười vui vẻ, nói: “Có nước miếng này.”
Sau đó An Trạch Hạo dùng bàn tay mũm mĩm của mình lau lên mặt Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành đã thỏa mãn, cũng hôn lên má bé: “Có nước miếng không?”
An Trạch Hạo vừa lắc đầu vừa tự lau mặt mình.
Đây là phòng trước hay sao?
Hai bố con trao đổi như vậy, tâm trạng của An Trạch Hạo khá hơn, trên mặt lộ ra nụ cười, khuôn mặt mũm mĩm trông rất đáng yêu, Bùi Vũ Hành không kìm được véo hai má bé: “Phải ăn ngoan, không thì má hóp lại sẽ không còn đáng yêu nữa đâu.”
An Trạch Hạo sảng khoái đồng ý.
“Được rồi, bố bị muộn thật rồi, mẹ bế nhé.” An Duyệt đón lấy An Trạch Hạo từ tay Bùi Vũ Hành, lần này bé không từ chối nữa.
Ngay khi cô định bảo An Trạch Hạo vẫy tay chào tạm biệt, Bùi Vũ Hành hỏi: “Còn ai chưa hôn tạm biệt nữa không?”
An Trạch Hạo biết đáp án, lập tức nói: “Mẹ.”
Bùi Vũ Hành khen ngợi, xoa đầu bé.
An Duyệt đỏ mặt, Bùi Vũ Hành cúi xuống, hôn nhẹ lên mặt cô.
Lần này là sắp đi thật, nhưng An Trạch Hạo lại đột nhiên nhắc nhở: “Mẹ hôn.”
Hôn tạm biệt thì phải có qua có lại, mẹ vẫn chưa hôn tạm biệt bố.
Bạn nhỏ rất bướng bỉnh, nếu không nghe lời, bé sẽ không vui.
So với sự ngại ngùng của An Duyệt, Bùi Vũ Hành hợp tác hơn nhiều, cúi người, đưa khuôn mặt đến gần An Duyệt, để cô nhóc thấp bé đỡ phải vất vả.
Vì không làm lỡ việc anh đi làm, An Duyệt nhanh chóng hôn nhẹ lên khuôn mặt anh.
Bây giờ, xem như trọn vẹn rồi.
Lúc Bùi Vũ Hành xuống tầng, Lâm Uy đã phải đợi thêm vài phút.
Hết sức rõ ràng, vừa rồi Bùi Vũ Hành nói xuống ngay nhưng lại không làm được, nhất định là đã luyến tiếc, không nỡ rời. Lâm Uy có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình ba người chia tay, trong lòng bỗng không thoải mái, ước ao là điều đương nhiên, nhưng bên trong đó còn xen lẫn cả ghen tị.
Bản thân là người luôn theo quan điểm hôn nhân là trước ba mươi tuổi không kết hôn, phải tự do, vui chơi cho đã, giờ Lâm Uy đột nhiên có suy nghĩ muốn kết hôn, sinh con.
Ý nghĩ này quá mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức cậu có thể hình dung cảnh tượng một tay bế con trai, một tay bế con gái, rồi sau đó mới đột nhiên nhận ra rằng cậu thậm chí còn chưa có bạn gái.
Cảm giác này thật là buồn.
Buồn hơn nữa là cậu rất đói bụng. Cậu quyết định lát nữa, dù Bùi Vũ Hành có đồng ý hay không, cậu vẫn phải dừng xe ở trước tiệm ăn sáng để mua bánh quẩy.
Cậu là trợ lý của một ngôi sao hạng A nổi tiếng khắp cả nước, nhưng muốn ăn cái bánh quẩy chỉ có vài đồng bạc mà lại khó khăn đến thế.
Đây là một hiện tượng không nên xảy ra.
Ngay khi vừa mới lên kế hoạch xong, cuối cùng ngôi sao hạng A mà cậu mong ngóng bấy lâu - Bùi Vũ Hành đã xuất hiện.
Điều khiến cậu vui hơn nữa là trong tay Bùi Vũ Hành cầm một hộp đồ ăn vặt.
Lâm Uy không ngần ngại mở cửa xuống xe, ân cần mở cửa ghế sau rồi tươi cười mời ông chủ lên xe.
Mặc dù đây không phải là lần đầu Lâm Uy làm những việc như thế, nhưng khi tâm trạng tốt thì cậu cực kỳ nhiệt tình, tuy nhiên, bây giờ biểu cảm của cậu hơi quá, hoặc có thể nói là nịnh nọt.
Bùi Vũ Hành khẽ nhíu mày, thản nhiên lên xe.
Lâm Uy đóng cửa xe, “Vù” một cái ngồi vào ghế lái. Cậu không nổ máy ngay mà quay lại nhìn hộp bánh rồi giả vờ không biết: “Anh, anh cầm gì thế?”
Bùi Vũ Hành cầm hộp bánh vừa đặt xuống ghế chưa kịp bỏ tay ra, đưa lên nhìn, sau đó bình thản đáp: “Không có gì.”
Lâm Uy đi thẳng vào vấn đề: “Là đồ ăn nhẹ An Duyệt làm chứ gì, anh, em đói quá, cho em ăn với.”
“Bụng đói thì không biết đi mua sao?”
“Không phải vì chờ anh sao? Anh bảo xuống ngay mà.” Kết quả là "xuống ngay” biến thành “xuống rất chậm”.
Về điểm này, Bùi Vũ Hành không nói được gì.
“Không ăn gì em sẽ bị tụt huyết áp, lái xe không an toàn đâu.” Lâm Uy ra vẻ đáng thương.
Bùi Vũ Hành vừa muốn mở hộp bánh thì dừng lại. “Thể trạng yếu như vậy có cần nghỉ dài hạn không?”
Chậc chậc chậc, đe dọa đây mà.
“Không phải thể trạng yếu, em chỉ là đói thôi.” Lâm Uy nhìn anh với vẻ nếu anh không đưa thì cậu sẽ cướp.
Bùi Vũ Hành nhìn cậu với vẻ khinh bỉ, chậm rãi mở hộp bánh, lấy ra một miếng bánh gato to bằng nắm tay của An Trạch Hạo đưa cho cậu.
“Anh, một miếng thì sao đủ? Ít nhất phải một hộp chứ.” Chắc chắn hai hộp bánh này là mỗi người một hộp, An Duyệt đúng là người tốt.
Tốt hơn Bùi Vũ Hành nhiều.
Phí công theo anh hai năm.
Bùi Vũ Hành hoàn toàn không muốn cho, nhưng anh không thích đồ ngọt, dù sao không cho cậu thì cũng sẽ cho người khác, anh cầm một hộp đưa qua.
Lâm Uy nở một nụ cười khoa trương: “Một lát nữa em sẽ cảm ơn An Duyệt.”
Bùi Vũ Hành cười lạnh: “Không cần cảm ơn.”
Nụ cười của Lâm Uy cứng đờ, cậu chửi thầm: Ảnh đế, mặt anh thật dày.
Lâm Uy ăn một mạch ba cái, ăn ngấu nghiến, còn khen ngon miệng.
Bùi Vũ Hành thấy vậy bèn cầm một miếng lên thử, kết quả cũng ăn hết ba cái.
Lâm Uy ăn xong liền lái xe, vừa lái vừa nói chuyện với Bùi Vũ Hành.
Còn Bùi Vũ Hành cầm điện thoại, nhắn tin cho An Duyệt.
[Đồ ăn nhẹ em làm rất ngon, cảm ơn em.]
Khách sáo vậy, An Duyệt thấy thế liền hiểu ý mỉm cười, trả lời: [Không có gì, anh thích là tốt rồi.]
Bùi Vũ Hành: [Lần sau vẫn muốn ăn.]
An Duyệt: [Được.]