Sau khi kết thúc công việc buổi sáng, Bùi Vũ Hành lập tức đến sân bay, đi đến một nơi khác để tham gia hoạt động quảng bá phim mới.
Thời gian cực kỳ gấp gáp, đến mức không có thời gian ăn uống.
Lâm Uy chu đáo đã chuẩn bị sẵn bữa trưa - là cơm hộp. Cậu thì phải ăn vội ăn vàng trong khi Bùi Vũ Hành còn chưa động đũa.
Trên xe, Lâm Uy lái xe, nói với Bùi Vũ Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau: “Anh, anh tranh thủ ăn chút gì đi.”
Nếu không, lát nữa đến sân bay, đông người sẽ không tiện ăn uống, máy bay chặng ngắn cũng không có suất ăn tử tế, mà buổi chiều làm việc rất căng.
Lâm Uy cảm thấy sâu sắc việc Bùi Vũ Hành chấm dứt hợp đồng với Trịnh Mỹ Tuệ là đúng. Mặc dù năng lực làm việc của cô ta rất mạnh, nhưng trước đây nhận thêm nhiều việc còn được, hiện giờ Bùi Vũ Hành đã nổi tiếng, tiền cát-xê và quảng cáo đều rất cao, hoàn toàn không cần phải “đi theo số lượng”.
Tuy nhiên, hai năm nay Bùi Vũ Hành không hề phàn nàn gì, anh để mình toàn tâm toàn ý vào công việc.
Rất may là bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi. Thật ra, từ cuối năm ngoái, Bùi Vũ Hành đã bắt đầu có ý định này, liên tục tạo cơ hội cho Trịnh Mỹ Tuệ, nhưng tiếc là cô ta không biết trân trọng.
Những ngày gần đây, Trịnh Mỹ Tuệ liên tục đàm phán với Bùi Vũ Hành, cô ta hiểu rõ tính cách của Bùi Vũ Hành nên nói rất nhiều lời lẽ mềm mỏng, hôm qua còn khóc lóc. Nhưng nếu đã biết trước có ngày hôm nay hà cớ lúc trước lại làm vậy, thái độ của Bùi Vũ Hành rất kiên quyết.
Kiện tụng và chấm dứt hợp đồng theo thỏa thuận, Trịnh Mỹ Tuệ chỉ có một lựa chọn, đó là chấm dứt hợp đồng theo thỏa thuận, vì Bùi Vũ Hành có rất nhiều bằng chứng cô ta vi phạm hợp đồng.
Mặc dù vậy, những công việc đã nhận trước đó vẫn phải làm.
Bùi Vũ Hành mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hộp thức ăn dùng một lần màu trắng đựng trong túi nilon đặt ở chỗ ngồi, sau đó ánh mắt tự nhiên bị hộp đồ ăn nhẹ xinh xắn đáng yêu bên cạnh hấp dẫn.
Anh đột nhiên cảm thấy không muốn ăn cơm hộp nữa. Đồ ăn nhẹ... cũng không muốn ăn lắm, hôm nay đã ăn bốn cái, trước đây trong một tháng còn không ăn nhiều như vậy.
Lâm Uy liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt chán ghét của Bùi Vũ Hành, cậu giải thích: “Ban nãy thời gian gấp quá không kịp mua cơm trưa ngon hơn, anh cứ ăn tạm đi.”
Thật ra đây là đồ ăn mà cậu đã “cướp” được từ nhân viên của đơn vị tổ chức sự kiện, họ đặt số lượng có hạn, vốn không muốn đưa, nhưng vẫn phải miễn cưỡng chia cho cậu sau khi cậu dùng danh nghĩa của Bùi Vũ Hành.
Cơm hộp có được không dễ dàng, anh Hành phải biết trân trọng đấy.
“Không muốn ăn.” Bùi Vũ Hành tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Uy thấy anh như vậy, khuyên can cũng vô ích nên đành ngậm miệng.
Xe chạy đến một ngã tư, đúng lúc gặp đèn đỏ, thời gian là chín mươi giây.
Khoảng thời gian này có thể nhắn được một, hai tin trên WeChat.
Lâm Uy lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ chữ, chẳng mấy chốc đã gửi tin nhắn đi. Thời gian vẫn còn nhiều, cậu lập tức mở camera trước, duỗi tay ra xa.
Khi Bùi Vũ Hành mở mắt, đúng lúc nhìn thấy cậu làm động tác chữ “V”.
Khoảnh khắc Lâm Uy ấn nút chụp trùng hợp bắt được ánh mắt khinh bỉ của Bùi Vũ Hành, nụ cười đáng yêu của cậu lập tức biến mất.
Nhưng không sao, bức ảnh chụp không tệ, cậu quả quyết gửi đi.
“Lâm Uy.” Bùi Vũ Hành nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ?”
“Tôi thấy cậu ngày càng…”
“Anh, anh đừng nói nữa, em phải tập trung lái xe.” Lâm Uy ngắt lời anh, bởi vì cậu biết những lời sau chắc chắn rất khó nghe, hiện tại cậu không muốn bị khinh thường, cậu chỉ muốn nghe lời cảm ơn.
Tất cả mọi việc cậu làm này đều vì sức khỏe cơ thể và tinh thần của Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành không nói nữa, bởi vì điện thoại reo.
“Anh, mau nghe điện thoại đi.” Lâm Uy thúc giục.
Bùi Vũ Hành không vui liếc nhìn cậu, sau đó thong thả cầm điện thoại lên.
Anh tưởng chỉ là cuộc gọi công việc, nhưng không ngờ lại là An Duyệt, vẻ mặt bỗng chốc khá lên một chút.
Lâm Uy vẫn quan sát anh, thầm nghĩ: Muốn cười thì cười đi, không cần giả vờ đâu.
“Sao lúc này lại gọi điện?” Giọng Bùi Vũ Hành nghe có vẻ không có chút vui mừng nào.
Trong lòng An Duyệt cảm thấy hơi mất mát, hình như anh không chào đón mình lắm: “Ồ, em định hỏi anh ăn cơm chưa?”
Bùi Vũ Hành nghi ngờ nhìn thoáng qua Lâm Uy ngồi ở ghế lái. Đèn xanh đã sáng, Lâm Uy tập trung lái xe, giả vờ không chú ý đến tình hình phía sau.
“Chưa.” Bùi Vũ Hành trả lời thành thật.
“Phải ăn cơm đúng giờ, không đúng giờ cũng phải tranh thủ ăn, đừng để đói bụng.”
“Ừ.”
“Vậy…”
Chữ “đi” chưa kịp nói hết, Bùi Vũ Hành đã nói: “Em ăn chưa?”
“Vài phút nữa là được ăn.”
“Ăn gì thế?”
“Cá om, xương ống hầm củ mài, rau xanh xào tỏi, đủ cho hai mẹ con em ăn.” Xương ống hầm trong nồi áp suất điện, phải chờ một lúc mới mở vung ra được.
Bùi Vũ Hành đột nhiên thấy đói: “Anh cũng muốn ăn.”
An Duyệt rất thích câu nói này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Anh ra quán mà ăn.”
“Muốn ăn đồ em nấu.”
“Em nấu không ngon lắm, không bằng đầu bếp đâu.” Đây là sự thật.
“Lúc này em nên nói lần sau nấu cho anh ăn chứ.”
An Duyệt: “... Ừm, lần sau là khi nào vậy?”
Bùi Vũ Hành quá bận, đêm qua tận nửa đêm mới đến, làm sao có cơ hội nấu bữa chính cho anh ăn được.
Hiện tại lịch trình của Bùi Vũ Hành phải điều chỉnh lại, anh không chắc khi nào có thể rảnh vào giờ ăn. Tối nay phải đi công tác xa, chiều mai về, tối còn phải dự tiệc, thời gian không nhiều.
“Đến lúc đó anh sẽ báo em.”
“Được.”
“Em có nhớ…”
Bùi Vũ Hành vừa mới mở miệng thì trong điện thoại truyền đến giọng của An Trạch Hạo, bé tới tìm mẹ: “Mẹ ơi!”
An Duyệt: “Sao vậy?”
Sự chú ý của An Duyệt dồn hết vào An Trạch Hạo, những lời của Bùi Vũ Hành chỉ có thể nuốt vào bụng.
Anh nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con qua điện thoại, nội dung là An Trạch Hạo giật đứt tay của Ultraman, bé nói Man Man rất đau, bảo mẹ thổi thổi.
An Duyệt khóc không ra nước mắt: “Con trai, con thô bạo quá rồi.”
Bùi Vũ Hành cười, sức lực đứa bé này không nhỏ, chắc chắn bây giờ đang trông rất vô tội, không biết gì hết, không hiểu sao anh lại thấy hơi đáng yêu.
An Duyệt nói với An Trạch Hạo mấy câu, sau đó hỏi Bùi Vũ Hành: “Anh muốn nói chuyện với Hạo Hạo không?”
“Video đi.”
Cúp điện thoại, mở cuộc gọi video trên WeChat.
Sau đó Bùi Vũ Hành nhìn thấy Ultraman đáng thương, rồi đến An Duyệt xinh đẹp.
Tiếc thay chưa kịp ngắm đủ, An Duyệt đã đưa điện thoại cho An Trạch Hạo.
Bé cầm điện thoại không chặt, camera không hướng đúng chỗ, chỉ thấy khuôn mặt được phóng to của An Trạch Hạo, chiếc mũi dí sát màn hình, miệng, rồi cả nước miếng.
Thật bất lực.
“Bố!” An Trạch Hạo thích thú hét lên, há miệng cười, mấy chiếc răng trông rất dễ thương.
Cười quá đà, nước miếng trào ra.
Bùi Vũ Hành không thể nhịn được nữa: “An Trạch Hạo, lau nước miếng đi.”
Dù sao thì nói thế nào đi nữa, bé và anh hồi nhỏ trông gần như y hệt nhau, anh không thể chấp nhận hồi nhỏ mình từng là một tên chảy nhiều nước miếng được.
Từ nhỏ anh đã rất khôi ngô và có khí chất.
An Duyệt nghe thấy lời Bùi Vũ Hành, rất phối hợp đưa cho An Trạch Hạo một tờ khăn giấy.
An Trạch Hạo nhận lấy, lau mặt.
Bùi Vũ Hành: “Con lau mặt làm gì?”
Bé đổi chỗ lau.
“Cũng không cần lau mũi.” Bùi Vũ Hành bất lực, con trai hơi ngốc thì phải làm sao?
“Lau miệng.” An Trạch Hạo nói rất nghiêm túc, ra vẻ sửa sai cho người khác.
Bùi Vũ Hành mặc kệ bé, gật đầu.
Sau đó, anh trơ mắt nhìn An Trạch Hạo dùng giấy...
Lau màn hình điện thoại.
Lau miệng Bùi Vũ Hành trong video.
An Duyệt buồn cười: “Sai rồi.”
“Ha ha ha!” Tiếng cười của An Trạch Hạ vang lên, bé đắc ý liếc An Duyệt một cái, sau đó rất chuẩn xác lau nước miếng dính trên miệng và cằm mình.
“Bố!” Bé chờ được người lớn khen ngợi.
Không ngờ Bùi Vũ Hành lại hiểu được dụng ý của bé, phối hợp nói: “Ừm, lau rất sạch.”
“Hạo Hạo giỏi lắm!” An Trạch Hạo tự khen mình.
An Duyệt nhìn ra lúc này tâm trạng của Bùi Vũ Hành chắc chắn là đang thấy An Trạch Hạo vừa rồi rất ngốc nghếch.
Người làm mẹ, đôi khi không thích con mình bị người khác nghi ngờ: “Khi nãy thằng bé cố tình chọc anh thôi.”
Bé không đến nỗi không phân biệt được đâu là mũi, đâu là miệng.
“Cố tình sao?” Bùi Vũ Hành ngờ vực.
“Ừ.”
“Quậy quá.”
An Duyệt mỉm cười, quậy quá vẫn tốt hơn là ngốc nghếch.
“Giống em vậy.”
Ngày thường An Duyệt đều ngoan ngoãn lễ phép, nhưng thật ra đôi khi cô cũng làm một số việc quậy phá.
“Em không có giống.” An Duyệt khẽ phản bác.
Bùi Vũ Hành cười khẽ, kể chuyện trước đây: “Hồi trước anh về nhà, em thường trốn sau cửa rồi tập kích anh. Còn khi ăn cơm thì lại lén nhét miếng mỡ anh không thích ăn vào bát cơm của anh…”
“Ui trời, đói quá, em không nói chuyện nữa, bọn em đi ăn cơm đây.” An Duyệt tìm cách trốn tránh.
Bùi Vũ Hành rất hài lòng với phản ứng của cô.
Sau mấy lần chào tạm biệt An Trạch Hạo, cuối cùng cũng tắt được video.
Tài xế Lâm Uy vẫn im lặng bấy lâu bèn ho hai tiếng.
Bùi Vũ Hành lập tức thay đổi thái độ dịu dàng vừa rồi, sắc mặt không vui quay ra trước: “Ho cái gì?”
Lâm Uy bị nghi ngờ là chế giễu quá khứ của ảnh đế nên ấm ức: “Anh, tại cổ họng em ngứa.” Cậu vừa ăn cơm hộp khá cay, do Bùi Vũ Hành không thích ăn đồ cay nên cậu phải ăn thay, ăn xong thì cổ họng khó chịu. Vào mùa rất dễ bị nóng trong.
“Uống nước.”
“Vâng.” Lâm Uy thở dài, cậu còn phải lái xe, giờ này rảnh đâu mà uống nước.
Bùi Vũ Hành không quan tâm đ ến cậu nữa, vừa nãy tâm trạng không tốt nên không muốn ăn, giờ trò chuyện với An Duyệt và An Trạch Hạo xong, tâm trạng thoải mái hơn, đã có cảm giác muốn ăn.
Anh mở hộp cơm dùng một lần ra, nhìn thấy món cà chua xào trứng và rau chân vịt, cảm thấy hơi thất vọng.
Lâm Uy vội vàng giải thích: “Đây là em lấy của đơn vị tổ chức, thời gian gấp quá nên lấy đại hai suất, có một suất toàn ớt, em đã ăn rồi.”
Suất không ớt này dành cho anh.
Còn việc suất cơm của cậu là gà xào ớt và bò xào ớt Hàng Châu thì không nói nữa. Dù sao ảnh đế Bùi của họ là người chịu khổ được, sẽ không vì đồ ăn đơn giản mà mất vui.
Bùi Vũ Hành không nói gì, gắp hai miếng lên ăn.
Đúng lúc này, An Duyệt gửi tin nhắn đến.
Anh mở ra xem: Cá tươi mềm mướt, canh xương ống hầm củ mài thơm lừng thanh mát, ngay cả đĩa rau xanh xào đơn giản cũng trông vô cùng hấp dẫn.
Rồi nhìn lại hộp cơm của mình...
Thôi vậy, ăn chỉ để đỡ đói thôi mà.
Anh đưa miếng thứ ba lên miệng, lại đặt xuống, mở máy ảnh điện thoại ra, chụp ảnh, gửi đi.
Chỉ có ảnh, không có chữ.
Vậy là đủ để khơi dậy lòng thương hại của An Duyệt rồi.
Quả đúng như vậy, cô trả lời rất nhanh: [Lần sau em sẽ nấu đồ ngon cho anh.]
Không nói ngon hơn đầu bếp, nhưng ít nhất cũng ngon hơn cơm hộp.
Ảnh đế Bùi hào nhoáng mà ăn uống lại đạm bạc như vậy.
Nghĩ đến mà thấy có chút xót xa.
Người xót xa là An Duyệt, còn Bùi Vũ Hành hiện tại không hề xót xa chút nào, ngược lại vô cùng vui vẻ, sau đó ăn hết cả hộp cơm.