Sau khi An Duyệt ăn cơm trưa, Kha Vân tới.
“Tớ mệt sắp chết rồi, An Duyệt cậu mau an ủi tớ đi.”
Vừa vào phòng Kha Vân đã ôm chặt lấy An Duyệt. Cô ấy cao một mét bảy, còn đang mang đôi giày cao gót bảy, tám phân chưa tháo ra, An Duyệt bị ôm chặt, phải nghển cổ lên rất khó khăn.
Bùi Vũ Hành cao hơn Kha Vân nhưng khi bị anh ôm không hề thấy khó khăn chút nào vì anh luôn ôm cô vào lòng, không giống Kha Vân, khiến cô phải kề đầu lên vai cô ấy, rất là mệt.
An Duyệt so sánh trong lòng, để mau chóng kết thúc cái ôm của Kha Vân, cô vỗ lưng cô ấy, an ủi: “Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói, để tớ cắt trái cây, pha cà phê cho cậu nhé.”
Chỉ cần cậu đừng ôm tớ là được.
“Ừ.” Có người phục vụ đồ ăn thức uống ngon lành, cuối cùng Kha Vân cũng cảm thấy an ủi đôi chút.
Sau khi thay giày, cô ấy ngồi xuống ghế sofa, chờ ăn, tiện thể gọi An Trạch Hạo tới, ôm nhóc con đáng yêu một chút.
An Trạch Hạo thích náo nhiệt lập tức vui vẻ chạy tới.
Kha Vân: “Gọi.”
An Trạch Hạo cất cao giọng gọi: “Chị!”
Khoảnh khắc tâm trạng tốt nhất của Kha Vân hôm nay, chính là bây giờ. Nụ cười rạng rỡ của cô ấy xuất hiện, cô ấy đáp: “Ôi! Hạo Hạo ngoan, Hạo Hạo đẹp trai, chị yêu con nhất.”
Vì quá thích bé con, vốn dĩ cô ấy đã dính chặt vào ghế sofa không muốn dậy nhưng giờ lại đứng lên, cúi người bế An Trạch Hạo, chơi trò bay lên cao mà bé thích nhất.
An Trạch Hạo hào hứng hẳn lên, vừa cười vừa kêu.
Kha Vân nhấc lên hạ xuống ba bốn lần, hết hơi.
An Trạch Hạo vẫn chưa chơi đã, hai chân khuỵu xuống, chuẩn bị cho lần bay lên tiếp theo.
Vì bé chưa đứng vững, Kha Vân không buông tay.
“Một, hai…” An Trạch Hạo hô khẩu lệnh, thường thì chơi trò này cũng là thời điểm rất tốt để dạy đếm.
Khi đếm đến “ba” sẽ được nhấc lên, người lớn sẽ đếm cùng bé.
Nhưng lần này bé không đợi được đến “ba”, Kha Vân thở hổn hển nói: “Hạo Hạo, chị hết sức rồi, để lần sau chơi tiếp nhé.”
Cô ấy bận rộn cả buổi sáng, chạy đến mức chân muốn gãy, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng, sau đó thì không có tâm trạng ăn, tiện thể coi như giảm cân.
An Trạch Hạo hơi thất vọng, Kha Vân không đành lòng, bèn nói: “Đợi bố con về bố sẽ nâng lên cao cho con, bố con khỏe lắm.”
Trẻ con rất dễ dỗ, hy vọng của An Trạch Hạo lại được nhen nhóm, bé vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
Bé nhớ bố, chỉ vào TV nói với Kha Vân: “Bố.”
Kha Vân hiểu ngay: “Con muốn xem bố phải không?”
“Vâng ạ.”
“Để chị mở cho con xem.” Kha Vân bật TV, tìm bộ phim cổ trang do Bùi Vũ Hành đóng chính.
Bây giờ An Trạch Hạo đã biết đó là bố mình.
Kha Vân ôm An Trạch Hạo, thỉnh thoảng lại trêu chọc bé, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Vài phút sau, An Duyệt bưng khay hoa quả và cà phê ra.
Kha Vân ăn trưa chưa no nên ăn mấy miếng trái cây.
An Trạch Hạo cũng ăn mấy miếng, người nhỏ miệng nhỏ nhưng tốc độ ăn hoa quả không thua gì người lớn, vì bé ăn miếng quá to nên miệng bị nhét đầy.
“Con ăn miếng nhỏ thôi.” Mỗi lần ăn trái cây, An Duyệt đều phải nói câu này.
“Vân ạ…” Miệng nhét đầy trái cây, An Trạch Hạo nói không rõ chữ, vừa đáp lại vừa dùng tay đẩy phần thịt quả lộ ra ngoài vào trong, miệng càng phồng hơn.
An Duyệt bất lực.
Kha Vân không nhịn được cười: “Hạo Hạo đến cả lúc ăn ngấu nghiến cũng đáng yêu.”
An Duyệt: “Chẳng đáng yêu chút nào, thô lỗ quá đi.”
Kha Vân liếc cô một cái, hừ giọng nói: “Người đẹp làm gì đều đáng yêu hết, nhan sắc là chân lý.”
An Duyệt cười hì hì: “Vậy nếu nghệ sĩ dưới trướng cậu gây họa, cậu cũng thấy đáng yêu chứ?”
Ngoài mấy nghệ sĩ dưới trướng cô ấy, ai có thể khiến Kha Vân bực mình như thế này chứ?
Lời nói của cô đã thành công kéo Kha Vân ra khỏi niềm vui ngắn ngủi, thở dài một hơi nặng nề: “Bọn họ đáng yêu chết đi được ấy (*)!”
(*) Gốc là đáng yêu cái rắm.
Cô ấy gần như nghiến răng nói, có thể thấy là thật sự rất tức giận.
An Trạch Hạo đang ngồi trên đùi cô ấy xem TV nhưng vẫn chưa thấy bố mình xuất hiện, bèn nói theo: “Rắm!”
“Phụt!” Vừa rồi Kha Vân còn tức đến nghiến răng, giờ lại bật cười, cúi đầu nhìn An Trạch Hạo, nói: “Hạo Hạo, con cũng thấy bọn họ không đáng yêu đúng không? Có An Trạch Hạo ở đây, còn ai dám dùng từ đáng yêu này nữa chứ.”
“Đúng!” An Trạch Hạo đáp lời. Đứa trẻ này, người ta hỏi bé “được không”, “có phải không”, “đúng không”, câu trả lời của bé đều là khẳng định.
Bởi vì đứa ngốc này không biết nói “không”.
Thật ra, bé biết nói “không”, chỉ là ít dùng quá nên không quen.
Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, quan trọng là thằng bé nói như vậy thì Kha Vân sẽ vui.
“Hạo Hạo, con lớn nhanh lên nhé, nếu muốn vào giới giải trí thì chị sẽ làm quản lý cho con.” Con của ngôi sao mà, hơn nữa với gương mặt này không nổi tiếng mới lạ.
An Trạch Hạo không hiểu lời cô ấy nói lắm, Kha Vân khá hiểu bé nên nói thêm: “Có được không?”
“Được ạ.”
Kha Vân mãn nguyện.
An Duyệt không muốn đả kích Kha Vân, cứ để cô ấy vui một chút vậy.
Về việc An Trạch Hạo có tham gia giới giải trí hay không, cô sẽ không can thiệp, còn về việc làm sao nhí, cô không ủng hộ lắm, vì được nhiều người tung hô đồng nghĩa với việc phải trả giá rất đắt.
Đúng lúc này trên TV xuất hiện Bùi Vũ Hành, thằng bé chỉ vào chàng trai cổ đại đẹp trai trên màn hình gọi “bố”.
An Duyệt và Kha Vân để bé tự xem, họ tiếp tục nói chuyện của mình.
Hóa ra, nghệ sĩ mới tên Đan Kiệt của Kha Vân lại gặp chuyện, lần này là bị đánh, mắt cá chân bong gân, hôm nay phải về nghỉ dưỡng nửa tháng, cảnh quay của đoàn phim sẽ được bù sau.
Cậu xuất thân là ca sĩ, tuy hát không quá xuất sắc nhưng nhờ nhảy đẹp, ngoại hình sáng nên thu hút được lượng fan đông đảo. Chấn thương mắt cá chân đối với vũ công mà nói có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.
“Đừng lo, cậu ấy còn trẻ, khả năng hồi phục chắc chắn rất tốt.” An Duyệt an ủi.
“Tớ không lo lắng chuyện đó, tớ lo lắng tính cách và thái độ của cậu ấy sẽ khó sống.”
An Duyệt hiểu rất rõ điều này, giới giải trí nước quá sâu, đắc tội người khác là điều tối kỵ, đặc biệt là đắc tội với những người có danh tiếng và bối cảnh hơn mình.
“Chắc sau vài lần vấp ngã sẽ khôn ra thôi.”
“Chuyện như này mà xảy ra thêm một hai lần nữa thì cậu ấy có thể rút khỏi giới giải trí được rồi.” Kha Vân đau đầu.
Người như Đan Kiệt không xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp, bộ phim này lại là dự án lớn, yêu cầu cao, cô ấy khó khăn lắm mới giành được vai diễn này cho cậu, vậy mà chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy. Bất kể nguyên nhân là gì, gây ra rắc rối thì không ai thích cả, nhà sản xuất cũng không hài lòng.
Từ hôm qua đến giờ Kha Vân bận rộn chuyện này mãi, đi khắp nơi nói lời hay ý đẹp, xin lỗi mọi người, mới giữ được vai diễn không bị thay thế.
Mặc dù mọi chuyện coi như đã được giải quyết, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất bức bối, cần tìm người để trút bầu tâm sự, giải tỏa.
“Cậu ấy còn trẻ, phải trải qua một số chuyện mới trưởng thành được.”
An Duyệt nhớ lại bản thân mình trước đây, cô và Đan Kiệt có lẽ khá giống nhau, đều không xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp, lại may mắn có được vai diễn tốt. Trong đoàn phim luôn có rất nhiều người đã đóng phim nhiều năm nhưng chỉ được giao những vai nhỏ, cũng có những người điều kiện tốt, tự cao tự đại, nhìn người khác không vừa mắt.
Tại sao lại không vừa mắt? Bởi vì bọn họ được vây quanh, nhưng lại không nhận được sự tung hô từ bạn.
An Duyệt thật sự không thể làm ra vẻ tung hô người khác một cách bừa bãi, có nhiều minh tinh cô thậm chí không quen biết, cùng lắm chỉ từng nhìn thấy vài lần, không tính là thích, làm sao phải tung hô?
Những minh tinh mà cô quen thuộc hơn cơ bản đều là những diễn viên, ca sĩ gạo cội, còn những người trẻ tuổi thì cô không nhận ra mấy người. Về phần Bùi Vũ Hành, đó là vì anh quá đẹp trai, cô không kìm được chú ý tới anh, xung quanh lại có rất nhiều fans anh, nên hiểu biết mới nhiều hơn một chút.
Dù vậy, cô cũng không “tung hô” Bùi Vũ Hành, cô nào dám? Bùi Vũ Hành vừa nhìn đã biết là người không thích người khác nịnh bợ, hơn nữa người tung hô anh quá nhiều, cô hà tất phải chui vào làm một thành viên nhỏ bé.
Cô có thể ở bên cạnh nhìn ngắm, đã rất mãn nguyện rồi.
Cho nên đến khi Bùi Vũ Hành đối xử tốt với cô, cô luôn cảm thấy mơ hồ, như đang nằm mơ vậy.
“Tớ thấy lần này cậu ấy bị đả kích rồi, hy vọng về sau cậu ấy có thể thay đổi một chút, ít nhất là bớt nóng tính đi.” Kha Vân thở dài.
Thật ra cô ấy biết Đan Kiệt không có lỗi lớn, lần trước đánh người là do đối phương quá đáng, nếu cô ấy có mặt, dù không ra tay, chắc cũng sẽ nói vài câu khó nghe để trả đũa.
An Duyệt gật đầu.
“Tối nay có rảnh không? Chúng ta đi ăn ngon đi.” Tâm trạng bạn bè không tốt, cô muốn dẫn cô ấy đi chơi đi ăn.
Kha Vân lắc đầu: “Không rảnh, còn có một bệnh nhân đang đợi tớ chăm sóc.”
“Trợ lý của cậu ấy đâu?”
“Trợ lý cũng bị thương, vết thương nhỏ, tớ cho người ta nghỉ phép về nhà mấy ngày.”
“Được rồi.”
“Vậy còn Đại Từ?”
“Đi công tác rồi.”
“Ồ.”
“Cậu hỏi anh ấy làm gì?” Kha Vân đột nhiên thắc mắc.
An Duyệt cười đầy ẩn ý với cô ấy: “Không có gì, chỉ quan tâm một chút thôi.”
Kha Vân nheo mắt, nhìn thấu tâm tư nhỏ của An Duyệt: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung, tớ không có ý đó với anh ấy đâu.”
Vì cô ấy đã nói thẳng, An Duyệt bèn nhún vai, nói: “Cậu có hay không không quan trọng, anh ấy có là được.”
Tuy Kha Vân luôn đặt tiêu chuẩn phải tìm một anh chàng đẹp trai, không đẹp trai thì không cần xem xét, nhưng mà, tình yêu là một thứ rất kỳ diệu, khi gặp được thật rồi, mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô nghĩa.
Dù sao thì hiện tại, Kha Vân không ghét Đại Từ, ngược lại, hai người còn khá hợp nhau.
Tuy Đại Từ không đủ đẹp trai, nhưng anh ấy cao to vạm vỡ, chỉ cần giảm cân một chút là được.
“Nhiều người có ý với tớ lắm, bảo anh ấy xếp hàng phía sau đi.” Kha Vân dõng dạc nói.
An Duyệt bị chọc cười: “Nhiều lắm sao? Ở đâu vậy? Sao tớ không thấy?”
Kha Vân hếch cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo. “Có nhiều chuyện cậu không biết lắm đấy. Sau này tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài mở mang tầm mắt.”
An Duyệt phối hợp diễn xuất: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Câu chuyện trở nên thoải mái, hai người bạn thân nói chuyện quên hết mọi thứ, khi họ hoàn hồn lại thì ngạc nhiên phát hiện An Trạch Hạo đã ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này Kha Vân có điện thoại gọi đến, An Duyệt bèn bế An Trạch Hạo vào phòng ngủ.
Khi cô sắp xếp xong cho An Trạch Hạo và đi ra, Kha Vân đang ngồi trên ghế sửa soạn túi xách.
“Tớ đã mang cúc áo cậu cần đến rồi, để trên bàn trà nhé.” Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Đan Kiệt gọi điện cho tớ, bây giờ tớ phải đi rồi. Cái túi này phiền chết đi được, vừa to vừa sâu, hôm nào cậu đi mua túi với tớ nhé.”
“Không phải trước đây cậu nói cái túi này rất tốt sao? Có thể dùng làm túi đựng dụng cụ.”
Kha Vân: “Tớ là người có mới nới cũ đó, cậu nghĩ tớ giống cậu với ảnh đế Bùi nhà cậu à, trong lòng trong mắt chỉ có đối phương, hứ!”
An Duyệt bị phản đòn, không nói nên lời.
Sau khi Kha Vân đi, An Duyệt tranh thủ thời gian để làm việc. Những ngày không có ai giúp trông con, thời gian làm việc phải chắt chiu từng chút một.
An Trạch Hạo có thể nói là rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi khi An Duyệt nói với bé là mẹ phải làm việc, bảo bé tự chơi trước, bé đều ngoan ngoãn nghe lời, không làm phiền mẹ. Thật ra bé còn chưa hiểu “làm việc” là gì, chỉ cảm thấy đó là một việc rất quan trọng.
Chính vì sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của bé, An Duyệt cảm thấy rất có lỗi khi không ở bên cạnh con, làm việc không tập trung, nên đôi khi cô dứt khoát bỏ dở công việc để chơi với con.
Bản thiết kế hai bộ lễ phục cơ bản đã hoàn thành, mấy ngày nay sẽ bắt đầu may thành phẩm. Một số chất liệu cô phải tự mình đi chuẩn bị.
Sau hai tiếng làm việc, cô vươn vai, đi vào phòng xem An Trạch Hạo đã thức dậy chưa.
Đến cửa nhìn vào giường, cô “phụt” một tiếng bật cười.
Tư thế ngủ của An Trạch Hạo thật đa dạng. Mười mấy phút trước khi vào xem, thấy bé ngủ ở cuối giường, cô đã đặt bé nằm ngay ngắn lại. Bây giờ thì bé ngủ ở đầu giường, nhưng là nằm ngang, ngủ trên gối, một chân giơ lên đặt trên thành giường, hai tay dang rộng.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó chính là - thô lỗ.
Khoảnh khắc này phải chụp lại để làm kỷ niệm.
An Duyệt đã lưu rất nhiều ảnh bé ngủ, định khi lớn sẽ cho bé xem, hoặc cho vợ bé xem.
Sau khi chụp liên tiếp vài tấm, An Duyệt lướt xem thêm mấy lần, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên.
Cô nghĩ là làm, chọn hai tấm gửi cho Bùi Vũ Hành.
Khi Bùi Vũ Hành nhìn thấy ảnh là một tiếng sau đó, anh vừa xuống máy bay.
Anh nhìn hai tấm ảnh hồi lâu, trên mặt nở nụ cười.
Lâm Uy rất tò mò, vươn cổ lại gần xem.
Bùi Vũ Hành phản ứng rất nhanh, cất điện thoại không cho xem.
Lâm Uy: “Anh, em đã không gặp Hạo Hạo mấy ngày rồi, cho em xem một chút đi.”
“Lấy đâu ra mấy ngày.”
“Có câu nói xưa hay lắm, một ngày không gặp như cách ba thu…”
“Câu nói này để dành sau này nói với bạn gái của cậu.”
“Đây không phải là do không có bạn gái sao?”
“Tuổi cậu không nhỏ nữa rồi.”
Oa! Lâm Uy cảm thấy đây có thể coi như công kích cá nhân rồi, tuổi của cậu không hề lớn lắm đâu được không?
“Nhỏ hơn anh một chút.”
Bùi Vũ Hành: “Con trai tôi hơn một tuổi rồi.”
Lâm Uy: “...”
Có con trai thì giỏi lắm sao?
Được rồi, đúng là rất giỏi, mấu chốt là con trai anh đẹp trai lại còn đáng yêu như vậy.
Lâm Uy hơi tổn thương, ngay sau đó, cậu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy An Trạch Hạo ôm chân cậu gọi cậu là bố.
Lúc đó cảm thấy kinh hãi, bây giờ hồi tưởng, hình như cảm thấy cũng không tệ.
Họ không trò chuyện thêm nữa vì phía trước có một đám đông người hâm mộ và phóng viên đang tiến tới.
Lâm Uy bước lên trước mặt Bùi Vũ Hành để chắn, mỉm cười giải thích Bùi Vũ Hành đang vội, tạm thời không nhận phỏng vấn và chụp ảnh chung. Cậu còn nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, có thể nói là rất thân thiện.
Không lâu sau, họ gặp được người của nhà sản xuất phim phái tới đón, rời sân bay bằng xe ô tô.
Ngồi trên xe, Bùi Vũ Hành mới có cơ hội trả lời tin nhắn WeChat của An Duyệt.
[Con trai anh thật đáng yêu.]
Điện thoại của An Duyệt reo lên khi cô chuẩn bị xuống xe.
Hơn một tiếng trước, Kha Vân gọi điện cho cô, nói cô ấy làm mất thẻ phòng nhà Đan Kiệt, có lẽ là rơi ở nhà An Duyệt.
An Duyệt tìm thấy trên ghế sofa, Kha Vân nhờ cô mang qua giúp.
Cô ấy gọi điện cho Đan Kiệt nhưng không ai trả lời. Không có thẻ phòng, cô ấy thậm chí không thể vào được tòa nhà.
Cô ấy lo lắng có chuyện gì xảy ra, hiện nay các nghệ sĩ chịu áp lực quá lớn, tâm lý rất dễ gặp vấn đề.
Khi An Duyệt sắp đến nơi, Kha Vân gọi cho cô, nói rằng Đan Kiệt đã gọi lại, lúc nãy cậu đeo tai nghe chơi game nên không nghe thấy điện thoại.
Một phen hú vía.
Vì đã đến nơi, Kha Vân bèn bảo An Duyệt qua đó, đưa An Trạch Hạo đi chơi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
An Duyệt vui vẻ đồng ý, mấy ngày nay chỉ có buổi sáng đưa An Trạch Hạo xuống lầu chơi một chút, chắc thằng bé buồn lắm.
Đưa bé đi chơi, gặp gỡ người mới, cũng tốt.
Cô chưa kịp trả lời Bùi Vũ Hành, nhìn thấy Kha Vân đang đợi bên ngoài khu nhà, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống xe.
Cô ôm An Trạch Hạo xuống xe, cúi người lấy túi đựng đồ, trông dáng người nhỏ nhắn của cô thật khiến người ta đau lòng.
Kha Vân bước nhanh tới, bế An Trạch Hạo lên.
Cô ấy không nhịn được than thở: “Người khác sinh con đều béo lên, cậu sinh con thì còn gầy hơn trước, chắc là do mệt mỏi.”
An Duyệt gật đầu đồng ý, lấy đồ xong cô đóng cửa xe lại.
Cô vừa đi vừa nói: “Đúng vậy, có phải cậu rất ghen tị không?”
Bình thường An Duyệt là người sống nội tâm và hay xấu hổ, nhưng ở bên Kha Vân nhiều, cách nói chuyện cũng bị cô ấy ảnh hưởng, đôi khi nói năng rất tự tin, không biết xấu hổ.
Kha Vân hừ một tiếng: “Không chỉ là ghen tị bình thường đâu, mà tớ ghen tị đến mức phát hờn luôn đó.” Đặc biệt là khi nhìn thấy cô ăn uống thả phanh còn mình thì không thể ăn, thật sự hận chết đi được.
An Duyệt mỉm cười, đề nghị: “Vậy cậu cũng sinh một đứa đi, rồi sẽ gầy thôi.”
“Haha, tớ sinh con xong chỉ có thể béo lên một vòng thôi.” Khoảng cách giữa người với người, rất lớn đấy.
“Chưa sinh mà, đừng khẳng định như vậy.”
“Tớ tự biết mình.”
“Thử xem sao.”
Kha Vân cười giả tạo: “Không có ai cho tớ thử.”
Đây là nhịp điệu muốn lái xe (*), An Duyệt không dám đua xe với cô ấy.
(*) Ý chỉ nói chuyện 18+.
“Không phải cậu nói có rất nhiều người xếp hàng sao?”
Kha Vân đột nhiên nhớ ra, nói: “Đúng vậy, rất nhiều, nhiều quá tớ không biết chọn ai.”
“Bốc thăm đi.”
Kha Vân trợn trắng mắt: “Xin hỏi bố của An Trạch Hạo là bốc thăm ra được sao?”
An Duyệt lắc đầu: “Là anh ấy chọn tớ.”
Được một người vừa có ngoại hình vừa có tài năng vạn người chú ý chọn trúng, đây là may mắn cỡ nào.
Kha Vân bị đả kích, cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
“An Duyệt, tớ phát hiện phong cách nói chuyện của cậu thay đổi rồi.”
“Ừm hứm, bị cậu ảnh hưởng đó.”
“Không không, cái giọng điệu tự cao tự đại này của cậu, giống hệt bố của An Trạch Hạo.”
An Duyệt không khỏi tự hỏi: Có sao?
Có cần phải sửa lại không?
Hai người vừa trò chuyện vừa đi, An Trạch Hạo tò mò nhìn xung quanh, gặp thứ gì thú vị liền tò mò hỏi một chút.
Đây là khu dân cư cao cấp, quản lý an ninh khá tốt, cũng khá nghiêm ngặt.
Trong khu không có nhiều người, rất thích hợp cho người nổi tiếng sinh sống.
Kha Vân: “Đúng rồi, Bùi Vũ Hành cũng có nhà ở đây, nhưng nghe nói rất ít khi ở, cụ thể ở tòa nào thì tớ không biết, cậu có muốn hỏi anh ấy không?”
An Duyệt hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, quyết định không hỏi.
Kha Vân hiểu tính cách của cô: “Ừm, cậu cố gắng kiếm tiền mua một căn đi, tớ cũng sẽ mua, chúng ta ở cùng một khu.”
Đề nghị này rất hay, An Duyệt cười nói: “Được!”
Kha Vân đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Không phải cậu nói Bùi Vũ Hành nhờ cậu làm quần áo sao?”
“Ừ. Sao vậy?”
“Nhân cơ hội này, hét giá trên trời, kiếm một mẻ lớn.” Kha Vân cảm thấy mình thật sự có đầu óc kinh doanh.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, An Duyệt tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh, khiến cô ấy tỉnh táo lại: “Anh ấy nói không trả tiền.”
Kha Vân kinh ngạc, ảnh đế Bùi này... thật quá trơ trẽn.
Miễn phí?
Vậy mà anh cũng nói ra được, thiết kế không cần thời gian không cần công sức sao? Vải vóc không cần tiền mà mua được sao?
Rõ ràng anh biết dù An Duyệt có thu tiền chắc chắn sẽ không thu nhiều, đáng lẽ anh nên nhân cơ hội này đưa thêm tiền, đưa tiền cho vợ con tiêu chứ.
Đây là làm cái gì vậy?
Còn muốn đưa vợ về nhà không?
Bây giờ Kha Vân đang rất hận sắt không thành thép (*).
(*) Hận sắt không thành thép (恨铁不成钢): ý chỉ thất vọng vì người khác không đạt được kỳ vọng.
Khi đang định mắng Bùi Vũ Hành một trận, cô ấy đột nhiên thấy mặt An Duyệt đỏ lên, không chỉ mặt, cả vành tai cũng đỏ.
Nhìn kỹ biểu cảm của cô, ôi chao, khuôn mặt e thẹn này, đôi mắt long lanh này.
Kha Vân, một tay lái lụa, lại hiểu ra.
Ảnh đế người ta là muốn trả bằng thân xác.
Cao thủ!
Cô ấy phục rồi.
Cô ấy không muốn nói gì nữa, xem bao nhiêu người khoe tình cảm rồi, cô ấy chưa bao giờ để tâm, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình bị hành hạ một cách mãnh liệt.
Đan Kiệt sống ở tầng trên cùng, nơi này cũng là do Kha Vân thuê - người thích thuê tầng trên cùng.
Đi đến cửa, Kha Vân quẹt thẻ vào.
Đan Kiệt nằm trên ghế sofa, chân bị thương gác lên lưng ghế.
Cậu không bất ngờ khi thấy khách đến, ánh mắt lướt qua một cách nhạt nhẽo. Khi cậu nhìn thấy An Trạch Hạo, ánh mắt bình tĩnh bỗng xuất hiện gợn sóng.
Cậu mang theo dáng vẻ kinh hãi, đột nhiên đứng dậy, sau đó nhanh chóng nhảy bằng một chân đến góc phòng khách, lấy mô hình trong tủ ra, đặt vào tủ cao hơn, đóng lại.
Một loạt hành động này khiến An Duyệt và Kha Vân đều sững sờ tại chỗ.
An Trạch Hạo cũng ngơ ngác.
Mắt bé rất tinh, bé chỉ vào Ultraman bị bỏ sót bên ngoài nói: “Man Man!”
Đan Kiệt nhanh chóng cầm lấy Ultraman cao hơn mười cm đó, cất vào tủ.
“Không có gì đâu, bé con không nhìn thấy gì cả.”
Đây đều là bảo bối của cậu, phần lớn đều là hàng hiếm, cậu phải bảo vệ thật tốt.
Người bình thường cậu không sợ, trẻ con nghịch ngợm mới là ác mộng của cậu.
Kha Vân đột nhiên có tâm trạng của một người mẹ già: “Cậu yên tâm, Hạo Hạo nhà chúng tôi không cần của cậu đâu.”
Đan Kiệt không dễ dỗ dành như vậy: “Chị không hiểu trẻ con.”
Kha Vân muốn trợn trắng mắt: “Hạo Hạo nhà chúng tôi rất ngoan.”
Hơn nữa, bố của An Trạch Hạo là ai? Là minh tinh lớn kiếm mấy chục triệu tệ một năm đấy.
“Hạo Hạo, muốn gì thì bảo bố mua, trừ mẹ con ra, cái gì bố con cũng mua được.”
Đan Kiệt khinh thường nói: “Chậc! Đến vợ còn không mua nổi.”
Vừa nói, Kha Vân và mọi người vừa đi vào phòng khách. Đan Kiệt cũng nhảy tới, nhảy sang bên cạnh, Kha Vân không chút thương tiếc vỗ vào cánh tay cậu: “Vợ là dùng để mua sao? Vợ là vô giá có biết không?”
EQ này, sống thật không dễ dàng.
An Duyệt mỉm cười.
Kha Vân giới thiệu họ với nhau, sau đó bảo An Trạch Hạo gọi cậu là “anh”.
Thằng bé luôn rất tích cực gọi người khác: “Anh!”
Giọng nói trẻ con nghe rất dễ chịu, hơn nữa nụ cười đó thật quá đáng yêu. Điều quan trọng nhất là, bé không tiếp tục chú ý đến những món đồ quý giá của cậu nữa.
Những đứa trẻ khác khi nhìn thấy thứ mình thích, gần như chỉ muốn biến nó thành của chúng.
Tuy nhiên...
“Cháu nên gọi chú là chú mới đúng chứ?” Đan Kiệt nói với An Trạch Hạo, sau đó liếc nhìn An Duyệt.
Hiện tại An Duyệt mới hai mươi lăm tuổi, cộng thêm vẻ ngoài trẻ trung, trông không cách biệt Đan Kiệt là mấy.
“Chị không thể nào chưa đến hai mươi tuổi đã kết hôn sinh con chứ?”
An Duyệt chỉ coi đó là lời khen mình trẻ trung một cách gián tiếp, cười nói: “Tôi là người chị hơn cậu một thế hệ đấy.”
“Hả?” Đan Kiệt không hiểu.
Kha Vân giải thích: “Ba năm một thế hệ.”
“Ồ.” Đan Kiệt hiểu ra: “Vậy cũng còn nhỏ lắm.”
“Anh ơi, bế bế.” An Trạch Hạo đưa tay về phía Đan Kiệt, chủ động đòi bế.
Bé thích được đàn ông bế.
Đan Kiệt hoảng sợ, quay người nhảy trở lại ghế sofa ngồi: “Chân anh bị thương, không bế được.”
Bé đáng yêu bị từ chối, trông hơi đáng thương.
Kha Vân: “Vừa nãy động tác của cậu rất nhanh nhẹn mà, chút thương tích này không đáng kể.”
An Duyệt giải thích với An Trạch Hạo: “Anh bị đau chân, không thể bế em được, em tự xuống chơi được không?”
An Trạch Hạo đã muốn xuống từ lâu rồi, nghe vậy lập tức đạp chân muốn xuống.
An Trạch Hạo xuống đất, chạy đến trước mặt Đan Kiệt.
Đan Kiệt đã bắt đầu lo lắng từ khi bé chạy về phía mình, cậu nhấc chân bị thương lên, duỗi ra xa một chút.
Cổ chân cậu được băng bó bằng gạc trắng, An Trạch Hạo cứ nhìn chằm chằm, chỉ vào chỗ đó rồi nói: “Thổi thổi.”
“Hả?” Đan Kiệt không hiểu.
An Trạch Hạo thổi hai cái, làm mẫu rồi nói: “Thổi thổi.”
An Duyệt đến giải thích: “Ý thằng bé là thổi vào thì sẽ hết đau.” Cô nói xong lại nói với An Trạch Hạo: “Anh đã bôi thuốc rồi, không cần thổi nữa đâu.”
An Trạch Hạo gật đầu, tỏ vẻ hiểu được một chút.
Kha Vân nhìn Đan Kiệt dùng lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử của một “tiểu nhân” khác, thật sự hơi... mất mặt.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, Đan Kiệt bắt đầu chơi đùa cùng An Trạch Hạo.
Hiếm khi An Duyệt và Kha Vân được rảnh rỗi, bèn trò chuyện về một số việc quan trọng.
Trong lúc đó, Đại Từ gọi điện đến, Kha Vân không kiêng dè, nhận điện thoại trước mặt An Duyệt.
Đại Từ: “Em đang ở đâu?”
“Chú quản tôi ở đâu à?”
“Phải quản chứ, nếu không em lại không ăn cơm.”
“Chú không sợ béo thì cứ béo một mình đi, tôi là người muốn gầy đi để đẹp hơn.”
“Em không gầy đã đẹp rồi.”
“Tôi sẽ không tin những lời dối trá vụng về như vậy đâu. Không có việc gì thì tôi cúp máy đây, tôi đang bận.”
Kha Vân nói đến đây, Đan Kiệt và An Trạch Hạo đang chơi vui vẻ, vô tình nói một câu hơi lớn tiếng, Đại Từ nghe thấy.
“Em đang ở cùng Đan Kiệt à? Ở nhà cậu ấy sao?”
“Đúng vậy.”
“Còn có ai nữa?”
Chậc chậc, giọng điệu này giống như đang kiểm tra vậy: “Nhất định phải có ai nữa sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Tôi cúp máy đây.”
“Đừng, tôi sẽ đến nấu cơm cho mọi người ăn.”
“Không cần, tôi biết nấu.”
“Nhất định phải cần, tôi đang đi mua đồ ăn rồi, hơn nữa món em nấu là đồ cho người ăn à?”
“Tạm biệt.” Kha Vân tức giận, anh ấy nói cái gì vậy? Món cô ấy nấu có khó ăn đến thế sao?
Nếu khó ăn thì cô ấy đã không có thân hình như bây giờ!
Bên này điện thoại của Kha Vân vừa cúp, điện thoại của An Duyệt lại đổ chuông.
Kha Vân liếc mắt nhìn, thấy một chữ - Bùi.
Chậc chậc, thân mật ghê.
Sau đó, An Duyệt cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ban công.
Oa! Đây là định nói chuyện gì không thể để người khác nghe thấy sao?
Tài xế lão làng bắt đầu tưởng tượng.