An Duyệt và Kha Vân trò chuyện rất vui vẻ, sau đó Đại Từ đến, cô lại giúp làm đồ ăn, thời gian kín mít.
Cô hoàn toàn quên mất tin nhắn WeChat của Bùi Vũ Hành.
Về phần Bùi Vũ Hành, anh cũng bận rộn không kém, nhưng vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi để xem điện thoại. Mỗi lần đều tràn đầy mong đợi mở WeChat, cuối cùng đều thất vọng tắt đi.
Anh xem đi xem lại ảnh của An Trạch Hạo và tin nhắn An Duyệt gửi, cứ xem rồi lại xem. Thật ra tin nhắn anh gửi không nhất thiết phải trả lời, nhưng theo tính cách của An Duyệt, ít nhất sẽ nhắn lại: “Đúng vậy”, “Em cũng thấy thế”, “Khá dễ thương”... đại loại những lời như vậy.
Cô luôn rất ngoan ngoãn.
Tuy nhiên lần này cô không làm vậy.
“Anh, quần áo đây.” Công việc đã kết thúc, Lâm Uy đưa quần áo cho Bùi Vũ Hành thay.
Bùi Vũ Hành cất điện thoại, cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Lúc này trời đã tối, đến giờ ăn, họ bèn cùng đoàn phim đến khách sạn ăn cơm.
Có rất nhiều người đi cùng, mà Bùi Vũ Hành dù ở bất cứ đâu thì đều là tâm điểm, luôn có người đến nói chuyện với anh, đến nỗi anh không có thời gian xem điện thoại.
Nhà sản xuất cũng có mặt, họ Lý, Bùi Vũ Hành đã hợp tác với ông ta hai lần, là người quen. Bùi Vũ Hành khá tôn trọng ông ta.
Trên xe đến khách sạn, nhà sản xuất Lý ngồi bên cạnh cười nói với Bùi Vũ Hành: “Hôm nay tôi muốn giới thiệu một người cho cậu.”
Bùi Vũ Hành thắc mắc nhìn ông ta: “Ai vậy?”
Trong mắt nhà sản xuất Lý đầy ẩn ý: “Chính là cô cháu gái vô cùng hâm mộ cậu của tôi, con bé làm việc ở gần đây, biết chúng tôi đến, muốn tận mắt nhìn thấy thần tượng.”
Bùi Vũ Hành im lặng, chuyện này thường xuyên xảy ra, anh không còn thấy lạ, dù không thích nhưng vẫn phải giữ thể diện. Dù sao tính cách anh vốn lạnh lùng, chỉ cần đáp lại lịch sự là được.
“Trước đây con bé còn nhờ tôi xin chữ ký của cậu, cậu nhớ không?”
Bùi Vũ Hành khẽ lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm.”
“Không lạ, có quá nhiều người xin chữ ký của cậu mà.” Nhà sản xuất Lý quan sát sắc mặt của Bùi Vũ Hành, coi như có hiểu đôi phần về anh, biết anh không thích giao du với người lạ: “Cháu gái tôi chỉ đến ăn cơm, gặp thần tượng thôi, không có ý gì khác, yên tâm, haha.”
Bùi Vũ Hành lịch sự cười, đáp: “Vâng.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Phòng riêng lớn trong khách sạn đã được đặt trước, thực đơn cũng có người gọi. Cả đoàn làm việc suốt buổi chiều, bây giờ vừa mệt vừa đói.
Mọi người vào phòng riêng, lần lượt ngồi xuống.
Bên cạnh Bùi Vũ Hành là nhà sản xuất Lý và Lâm Uy, bên cạnh nhà sản xuất Lý còn một chỗ trống, dành cho cháu gái ông ta.
Những món ăn ngon lần lượt được mang lên, điện thoại của nhà sản xuất Lý đổ chuông một lần, là cháu gái ông ta gọi đến, ông ta nói với cô ta số phòng.
Không lâu sau khi cúp điện thoại, một người đẹp nổi bật xuất hiện ở cửa.
Mọi người có mặt đều hướng mắt nhìn qua, đầy vẻ kinh ngạc.
Bùi Vũ Hành liếc nhìn một cái, ánh mắt không gợn sóng.
Người đẹp quét mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy nhà sản xuất Lý và Bùi Vũ Hành, nở nụ cười rạng rỡ.
“Chú!” Giọng nói của người đẹp trong trẻo, hơi nũng nịu.
Nhà sản xuất Lý vẫy tay với cô ta, gọi cô ta lại.
Người đẹp thong thả bước đến bên cạnh nhà sản xuất Lý, ánh mắt liên tục nhìn sang Bùi Vũ Hành.
Nhà sản xuất Lý giới thiệu với mọi người: “Đây là cháu gái ruột của tôi, tên là Lý Mạt, là một luật sư, đến đây ăn ké, mọi người đừng trách nhé.”
Lý Mạt mỉm cười điềm tĩnh, chào hỏi mọi người: “Tôi ăn không nhiều đâu, mọi người đừng ghét nhé. Thật ra mục đích chính của tôi là đến xem các minh tinh, tôi rất mong chờ bộ phim của mọi người.”
Lý Mạt cười tươi, nhưng không phải kiểu nịnh nọt, mang lại cảm giác khá thoải mái. Cô ta có khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, mắt phượng rất có thần thái, thân hình cân đối, đôi chân dài lộ ra ngoài, là một người đẹp tiêu chuẩn. Mặc dù cô ta làm công việc luật sư nghiêm túc, nhưng tính cách lại khá hòa đồng và đáng yêu.
Hơn nữa cô ta là người thân của nhà sản xuất Lý, mọi người rất nhiệt tình với cô ta.
Bùi Vũ Hành vẫn lạnh lùng như mọi khi, phớt lờ ánh mắt Lý Mạt liên tục nhìn về phía anh, cúi đầu nghịch điện thoại.
Lâm Uy nhìn thấy tất cả, trong lòng thở dài: Cô gái à, đừng nhìn nữa, ảnh đế nhà tôi đã có người rồi, cả lớn cả nhỏ đều có.
Tất nhiên, người đẹp không thể nghe thấy tiếng lòng của Lâm Uy.
Lý Mạt hào phóng nói với mọi người: “Thật ra tôi còn có một mục đích nữa, là đến gặp thần tượng của tôi.”
Mọi người đồng thanh: “Bùi Vũ Hành.”
Có Bùi Vũ Hành ở đây, vinh dự được người đẹp ngưỡng mộ, làm gì đến lượt người khác.
Lý Mạt lộ ra vẻ e thẹn, sau đó nói với nhà sản xuất Lý: “Chú, cháu có thể đổi chỗ với chú không?”
Vừa rồi cô ta đứng nói chuyện, vì cô ta không muốn chỗ đó, cô ta muốn ngồi cạnh Bùi Vũ Hành.
Nhà sản xuất Lý liếc nhìn Bùi Vũ Hành, thấy anh đang xem điện thoại, không có ý kiến gì với họ, bèn đứng dậy ngồi sang bên cạnh.
Lý Mạt ngồi xuống bên cạnh Bùi Vũ Hành, sau đó nói với anh: “Xin chào, em rất thích phim anh đóng.”
Bùi Vũ Hành ngẩng đầu nhìn cô ta một cái. “Cảm ơn.”
Anh nói xong, tiếp tục xem điện thoại.
Anh đang xem giường trẻ em trên mạng, xem một lúc rồi lại đi tra những lưu ý khi chọn giường cho trẻ.
Kiến thức liên quan rất nhiều, anh chưa xem xong, không có thời gian.
Lâm Uy giải thích với Lý Mạt: “Anh ấy hiện có chút việc quan trọng cần xử lý.”
Việc chọn giường cho con trai đúng là rất rất quan trọng, liên quan mật thiết đến hạnh phúc của Bùi Vũ Hành.
Mua trên mạng, nhanh chóng lại tiện lợi, ý tưởng này tất nhiên là do trợ lý vạn năng Lâm Uy đề xuất.
Lý Mạt không cảm thấy ngượng ngùng, rất biết điều nói: “Vậy em tạm thời không làm phiền nữa.”
Đồ ăn đã lên được hơn nửa, mọi người vừa trò chuyện vừa động đũa.
Xem điện thoại khi ăn cơm là bất lịch sự, Bùi Vũ Hành cất điện thoại vào túi.
Bùi Vũ Hành vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện giường trẻ em, món nào ở trước mặt thì ăn món đó, không cố ý xoay bàn ăn.
Lúc này, Lý Mạt đang xoay, xoay đến món mình muốn rồi dừng lại.
“Anh Bùi, đây là rau cần và thịt kho anh thích, mau ăn đi.” Lý Mạt dịu dàng nói với Bùi Vũ Hành.
Bùi Vũ Hành hơi nhíu mày, đưa đũa gắp rau cần, rồi cúi đầu ăn. Cô ta nhiệt tình như vậy, mục đích rất rõ ràng.
Lâm Uy tiếp tục giải thích bên cạnh: “Anh Hành không thích ăn rau cần lắm, mà thích ăn canh khoai mỡ hầm xương và cá lăng vàng hơn.”
Trên bàn có cả, vì lúc gọi món họ đã hỏi Bùi Vũ Hành muốn ăn gì, anh nói hai món này. Còn rau cần và thịt kho là món trong hộp cơm ở đoàn phim, anh thường xuyên ăn hai món này nên mọi người lầm tưởng là anh thích.
Sự thật là anh không hề thích.
Có lần anh ăn liên tục hai món này suốt ba ngày, Lâm Uy hỏi, Bùi Vũ Hành nói vì có người không thích ăn nên anh phải ăn.
Kiểu logic này, Lâm Uy chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ra vấn đề.
Ảnh đế Bùi thâm tình, dùng cách này để nhớ về một người.
Bây giờ, người không thích ăn rau cần và thịt kho đã trở lại, anh không cần phải ăn nữa nhỉ?
Anh không ngán nhưng Lâm Uy nhìn đã ngán rồi.
Lý Mạt tưởng anh thích, chắc chắn là nhà sản xuất Lý nói, chỉ là nhà sản xuất Lý không biết rằng mắt thấy chưa chắc đã là thật.
Lý Mạt nhướng mày, nói: “Thì ra là vậy, em cũng thích ăn cá lăng vàng.”
Mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại của họ, có người liền nhiệt tình xoay món cá lăng vàng đến trước mặt họ.
Cá đã được ăn gần hết, bây giờ chỉ còn một con.
Có tận hai người thích ăn, không đủ.
Lý Mạt chủ động nhường: “Anh ăn đi.”
Bùi Vũ Hành: “Không ăn nữa.”
Lý Mạt cười duyên, gắp một đoạn cá, dùng đũa chia đôi, sau đó gắp một nửa cho Bùi Vũ Hành: “Chúng ta mỗi người một nửa.”
Kết quả này rất tốt, mọi người đều cười, ý nghĩa rõ ràng.
Bùi Vũ Hành cúi đầu nhìn cá trong bát, không muốn ăn.
Lâm Uy rất tinh ý, không muốn mọi người quá chú ý đến Bùi Vũ Hành, bèn bưng ly rượu đứng dậy: “Nào nào, chúng ta cạn ly, hôm nay đúng là mệt chết rồi.”
Mọi người sôi nổi nâng ly.
Vài phút sau, Lý Mạt thấy Bùi Vũ Hành chỉ ăn một chút cá trong bát, hỏi: “Sao anh không ăn? Không ngon à?”
Trong lòng cô ta đã hơi khó chịu, tuy biết Bùi Vũ Hành tính tình lạnh lùng khó gần, nhưng không ăn đồ cô ta gắp cho như vậy khiến cô ta quá mất mặt, vừa rồi cô ta dùng đũa chung mà.
Bùi Vũ Hành: “Nguội rồi, không ngon.”
Đây cũng là một trong những lý do.
Lý Mạt cảm thấy thoải mái hơn, trên mặt lại nở nụ cười: “Ừm, ăn cá phải nóng.”
Cô ta không phải người mặt dày, biết việc chủ động quá sẽ mất giá, nên sau đó không làm phiền Bùi Vũ Hành nữa.
Bữa ăn này vừa ăn vừa trò chuyện, mất một tiếng đồng hồ, có người đề nghị đi hát karaoke, hỏi Lý Mạt và Bùi Vũ Hành có đi không.
Lý Mạt trả lời trước: “Xin lỗi, tôi phải về nhà trước mười giờ.”
Nhà sản xuất Lý phụ họa: “Ừm, Mạt Mạt nhà chúng tôi là một cô gái ngoan.”
Xinh đẹp, tính cách tốt, lại không đi chơi đêm, quả là ứng cử viên tốt cho vị trí vợ hiền mẹ đảm.
Mọi người nhìn cô ta, rồi lại nhìn Bùi Vũ Hành, ở một mức độ nào đó, hai người họ rất xứng đôi.
Bùi Vũ Hành đương nhiên không đi, anh đi chỉ làm mất vui mà thôi.
Những người muốn đi chơi đều rủ nhau đi, để lại những người không đi ở phía sau.
Còn lại nhà sản xuất Lý, Lý Mạt, Bùi Vũ Hành và Lâm Uy, những người khác cố ý tách ra, để lại không gian cho họ nói chuyện.
Lý Mạt nói với Bùi Vũ Hành: “Hôm nay rất vui khi được gặp anh, anh không ngại làm bạn với em chứ?”
Bùi Vũ Hành: “Chúng ta không thân.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nhà sản xuất Lý: “Ây da, bạn bè đều bắt đầu từ không thân mà.”
Bùi Vũ Hành còn phải nể mặt nhà sản xuất Lý, gật đầu cho qua chuyện.
Lâm Uy đứng bên cạnh Bùi Vũ Hành, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Lý Mạt không nói thêm gì nữa, chờ đi cùng nhà sản xuất Lý.
Bùi Vũ Hành và Lâm Uy cùng lên lầu, tối nay họ ở khách sạn này.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Lâm Uy tám chuyện: “Anh, Lý Mạt kia thích anh.”
Vẻ mặt Bùi Vũ Hành không đổi: “Không liên quan đến tôi.”
Dù sao họ không thường xuyên đến thành phố này, sau này chưa chắc đã gặp lại, Bùi Vũ Hành không để tâm.
Lâm Uy đồng tình với lời anh nói, tuy nhiên... “Anh, anh có muốn báo cáo với An Duyệt không?”
Bùi Vũ Hành liếc nhìn cậu.
Lâm Uy vội vàng nói ra lý do. “Nhân cơ hội này có thể bày tỏ sự chung thủy với chị ấy, làm chị ấy cảm động, tiện thể tăng thêm cảm giác nguy hiểm cho chị ấy, khiến chị ấy quan tâm anh hơn, đối xử với anh tốt hơn một chút.”
Chiều nay Bùi Vũ Hành cứ xem điện thoại mãi, cậu biết là anh muốn trò chuyện với An Duyệt, chỉ là người ta không để ý đến anh. Vì vậy Lâm Uy liền lo lắng thay cho anh.