Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 34

Tin nhắn WeChat đã được gửi đi hơn hai phút, Kha Vân đưa điện thoại cho An Duyệt, để cô đối mặt với sự thật.

Bùi Vũ Hành đã đi được một tuần, ban đầu An Trạch Hạo còn nhắc đến bố vài ngày, nhưng hai ngày nay gần như đã quên mất.

Còn An Duyệt, nghe nói cũng ít liên lạc với Bùi Vũ Hành, nói anh bận rộn vất vả, không muốn làm phiền anh.

Mối quan hệ của họ vừa mới thân thiết hơn một chút, giờ lại có vẻ xa cách, Kha Vân lo lắng thay cho họ.

Đùa một chút không phải chuyện gì xấu.

An Duyệt cầm điện thoại, vẻ mặt tuyệt vọng.

Cô thấy Kha Vân đắc ý, không nhịn được nói: “Cậu không sợ tớ đập điện thoại của cậu sao?”

Kha Vân nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: “Điện thoại này đã dùng hơn một năm rồi, có lẽ cũng nên đổi thôi.”

An Duyệt giơ tay đánh cô ấy: “Cậu muốn hại chết tớ mà.”

Kha Vân né tránh: “Không đâu, chỉ cần cậu nói những lời dễ nghe với anh ấy, anh ấy sẽ yêu cậu chết luôn.”

“Tớ có thể nói lời gì dễ nghe chứ? Cậu không biết đâu, tuy bề ngoài anh ấy lạnh lùng như không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, nhưng thực chất rất tự luyến, anh ấy chưa đến ba mươi tuổi, mà đã bị gắn với trai già, chắc chắn anh ấy sẽ tức giận. Anh ấy mà tức giận thì rất khó dỗ.” An Duyệt muốn khóc.

Kha Vân không hề cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô, gõ gõ vào móng tay mới làm mấy hôm trước, một viên đá rơi ra.

“Cậu hiểu rõ tính cách của anh ấy như vậy thì cứ áp dụng đúng cách là được. Anh ấy tự luyến vậy cậu khen anh ấy đẹp trai, nói cậu bị anh ấy mê hoặc đến mất hồn mất vía, thế giới của cậu không thể thiếu anh ấy, có anh ấy là có cả thế giới.”

“Cậu nghĩ tớ có thể nói ra được không?”

Kha Vân kiên định gật đầu: “Cậu làm được mà, tớ tin cậu, cố lên!”

“Tớ, kết bạn quá bất cẩn rồi.” An Duyệt thật sự rất muốn đánh người.

Kha Vân mặt dày cười xòa với cô, chỉ vào điện thoại nói: “Tớ thấy việc cấp bách của cậu là liên lạc với anh ấy mới đúng.”

Bùi Vũ Hành không trả lời Kha Vân, điện thoại của An Duyệt cũng im lặng, không biết anh có nhìn thấy không.

Bây giờ cô không biết phải làm sao nữa.

“Cậu mau đầu thú đi, đừng để anh ấy nổi giận lôi đình rồi mới cầu xin tha thứ.”

An Duyệt chộp lấy một chiếc gối ôm, úp mặt vào tay vịn sofa, không muốn đối diện.

Kha Vân không có chút gánh nặng tâm lý nào, thấy bạn thân sống không bằng chết, cảm thấy rất buồn cười.

Cô ấy đứng dậy: “Tớ lên lầu sơn móng tay, cậu cố lên.”

Bình thường An Duyệt không sơn móng tay, nhưng cách đây không lâu đã mua không ít sơn móng tay, chỉ để nghịch.

An Duyệt do dự một hồi, lấy hết can đảm gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Vũ Hành.

[Kha Vân nói bừa đấy, anh đừng tin cô ấy.]

Chờ mấy phút, WeChat không có hồi âm, nhưng anh lại gọi điện đến.

An Duyệt run rẩy bắt máy.

“Alo…” Giọng cô yếu ớt.

“Trai già?” Giọng Bùi Vũ Hành nghe không ra cảm xúc gì.

An Duyệt c ắn môi dưới, giải thích: “Em không nói vậy.” Thật ra cô thấy mình nói không sai, Bùi Vũ Hành không phải trai trẻ, cũng không phải trai già, anh chỉ đang trên đường trở thành trai già mà thôi. Cô sai là sai ở chỗ không nên dùng từ trai già để hình dung. Hơn nữa, bị Kha Vân nói như vậy, ý nghĩa cũng đã thay đổi.

“Sao anh lại thấy câu này rất giống phong cách của em.”

An Duyệt vẫn không nghe ra tâm trạng của anh lúc này, chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Em chỉ nói anh không phải trai trẻ, cũng không phải trai già.”

“Thế anh là gì?”

An Duyệt lộ ra vẻ mặt đau khổ, nếu cô có gan, đây là cơ hội tát vào mặt anh tốt nhất.

Đáng tiếc, cô không dám tát vào mặt anh.

“Anh là người đàn ông trưởng thành, quyến rũ, có năng lực và thành công.” Cô cố gắng nói những lời dễ nghe.

Cuối cùng Bùi Vũ Hành đã cười: “Vốn từ vựng của em phong phú lên rồi.”

“Hửm?” An Duyệt hơi sững sờ.

“Trước đây em chỉ biết nói anh đẹp trai.”

An Duyệt: “Bây giờ vẫn rất đẹp trai.”

Nịnh hót quá! An Duyệt khinh bỉ bản thân trong lòng.

“Thật không?” Anh cố ý truy hỏi.

An Duyệt kiên định nói: “Ừm!”

“Thế em có thích không?”

An Duyệt: “... Thích.”

Mặt đỏ bừng.

Sau khi “thổ lộ” xong, An Duyệt không nhịn được tưởng tượng Bùi Vũ Hành sẽ nói gì tiếp theo, trong lòng không khỏi có chút mong đợi, lại có chút hồi hộp.

Tuy nhiên, Bùi Vũ Hành chưa kịp nói thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Uy.

Cậu gọi Bùi Vũ Hành đi tập luyện, huấn luyện viên đang đợi.

“Anh đi tập trước, chín giờ kết thúc sẽ gọi cho em.”

“Vâng.”

Điện thoại đã cúp, cầu thang truyền đến tiếng động.

Kha Vân đi xuống, trên mặt tràn đầy ý cười.

An Duyệt không muốn nhìn cô ấy.

Kha Vân nhanh chóng quay lại ghế sofa, ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt tò mò.

“Thế nào? Đã dỗ được chưa?”

“Chưa.” An Duyệt lừa cô.

Kha Vân khinh bỉ: “Mặt cậu đỏ như mông khỉ kìa, chắc chắn là đã nói mấy lời sến súa buồn nôn rồi.”

Nếu cô dám nói lời sến súa, chắc chắn Bùi Vũ Hành sẽ rất thích.

Lần đầu tiên biết An Duyệt và Bùi Vũ Hành từng ở bên nhau, cô ấy đã rất ngạc nhiên, dù sao Bùi Vũ Hành nổi tiếng là khó gần lạnh lùng, thật không thể tưởng tượng được hai người họ ở bên nhau sẽ như thế nào. Sau đó, từ những chi tiết mà An Duyệt thỉnh thoảng kể lại, cô ấy ngoài bất ngờ còn rất tò mò. Gần đây thỉnh thoảng thấy dáng vẻ An Duyệt liên lạc với anh, cuối cùng cô ấy đã biết kiểu mẫu của họ là gì.

Một người mềm mại ngoan ngoãn, một kẻ bá đạo dính người.

Thật là thú vị!

An Duyệt sờ mặt mình, quả thật rất nóng. Tuy nhiên, đối mặt với Kha Vân đang hả hê, cô nheo mắt nói: “Hình như cậu rất cô đơn?”

Kha Vân hào phóng thừa nhận. “Đúng vậy, vì vậy tớ rất muốn xem hai người yêu nhau.”

“Xem người khác yêu đương có gì vui, cậu đi yêu Đại Từ đi.”

Nói đến Đại Từ, cuối cùng sắc mặt Kha Vân cũng thay đổi, không còn đắc ý nữa: “Tớ sẽ không yêu anh ấy.”

“Vậy có muốn xem Đại Từ yêu đương với cô gái khác không?”

Lúc này Kha Vân mứi nhận ra sự ranh mãnh của An Duyệt từ biểu cảm của cô. “Cậu đang trả thù tớ đấy à?”

“Đúng vậy.” An Duyệt cười toe toét nói.

“Cẩn thận tớ nói linh tinh trước mặt ảnh đế Bùi đấy.”

“Cậu cứ đi nói đi.”

Kha Vân chịu thua.

Thời gian trôi qua, An Trạch Hạo ngủ trưa dậy, Kha Vân chơi với bé, An Duyệt đi sắp xếp bản thiết kế, chuẩn bị ra ngoài bàn công việc.

Đại Từ đến lúc sáu giờ, An Trạch Hạo được giao cho anh ấy chăm sóc.

Hơn bảy giờ, Kha Vân và An Duyệt đến quán cà phê đã hẹn.

Tưởng Y Lệ và Vu Phi đến muộn hai mươi phút, đi cùng có hai, ba người.

Họ khá lịch sự với An Duyệt, dù sao tác phẩm của cô rất tốt.

Cuộc trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ, sau khi bàn xong công việc, họ ngồi lại trò chuyện.

Tưởng Y Lệ nhìn chằm chằm An Duyệt, biểu cảm như thể đã nhận ra điều gì đó, trong lòng An Duyệt lộp bộp một cái.

Quả nhiên, cô ấy nói: “Sao tôi thấy cô hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.”

An Duyệt giữ bình tĩnh: “Tôi là kiểu gương mặt đại trà, rất nhiều người đều nói như vậy.” Cô sử dụng tên tiếng Anh, giữ bí mật tên thật.

“Thật sao?” Tưởng Y Lệ vẫn còn nghi ngờ.

Vu Phi nghe cô ấy nói vậy liền quay sang An Duyệt: “Tôi cũng thấy rất quen, hình như rất giống với ai đó.”

Kha Vân vội vàng giải quyết khủng hoảng: “Cô ấy giống rất nhiều người đó, có câu nói rất hay là, người đẹp thì giống nhau, người xấu thì muôn hình vạn trạng. Tôi nói mọi người nghe, tôi vô cùng muốn kéo cô ấy vào giới giải trí kìa.”

An Duyệt khiêm tốn: “Tôi có ngoại hình người qua đường, chỉ thích hợp làm quần áo thôi.”

“Đẹp thì đẹp, nhưng giới giải trí không dễ lăn lộn, vẫn là làm nhà thiết kế xinh đẹp vui hơn.” Tưởng Y Lệ cười nói.

Vu Phi phụ họa: “Đúng vậy, nếu cô đến đóng phim thì không chỉ cướp bát cơm của chúng tôi, mà váy áo của chúng tôi cũng không biết tìm đâu ra.”

Chủ đề lại quay về váy áo, coi như khủng hoảng đã được giải quyết.

Trò chuyện thêm một lúc, An Duyệt và Kha Vân đang định nói sang chủ đề khác thì điện thoại reo lên.

Nhìn một cái, là của Bùi Vũ Hành.

Chưa đến chín giờ mà anh đã gọi đến.

Cô đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Kha Vân nhìn qua là biết ai gọi đến: “Cậu ra kia nghe đi, đừng làm phiền chúng tớ nói chuyện.”

Quán cà phê không lớn, thời điểm này có khá nhiều người, cô dứt khoát đi ra ngoài, nói chuyện điện thoại ở hành lang.

“Sao lại kết thúc sớm vậy?” An Duyệt hỏi.

Bùi Vũ Hành: “Bị thương, kết thúc sớm.”

An Duyệt nghe anh nói bị thương, lập tức lo lắng: “Bị thương nặng không?”

“Không nặng, vấn đề nhỏ thôi.”

An Duyệt không tin lời anh nói: “Anh chụp ảnh cho em xem.”

Tai nghe không bằng mắt thấy.

“Có gì đẹp đâu?” Bùi Vũ Hành cười nhẹ, vì nghe ra sự lo lắng của cô, tâm trạng anh tốt lên.

An Duyệt không chút suy nghĩ nói ngay: “Đẹp!”

Tâm trạng của Bùi Vũ Hành càng phấn khởi hơn: “Được, lát nữa gửi cho em.”

“Chụp ngay bây giờ đi.”

Bùi Vũ Hành vẫn muốn nói chuyện với cô thêm chút, không muốn cúp máy.

An Duyệt: “Em vẫn đang ở bên ngoài, không nói nữa, anh mau gửi ảnh cho em đi, tạm biệt.”

Cô quyết đoán cúp điện thoại.

Bùi Vũ Hành còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng “tút tút”.

Ở bên ngoài? Đang làm gì ở bên ngoài? Đi cùng ai?

Anh rất muốn biết.

Thôi cứ chụp ảnh gửi cho cô xem trước đã.

Bùi Vũ Hành mở camera điện thoại, chuyển sang camera trước, điều chỉnh vài lần, thấy kiểu nào cũng không ưng ý, quá gần, chụp được mặt thì không thấy dáng, chụp được dáng thì không thấy mặt.

Anh không hài lòng.

Anh suy nghĩ một chút, gọi điện cho Lâm Uy.

Lâm Uy đang chơi game thì bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn, trong lòng đầy bi thương.

“Anh, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Lâm Uy vẫn nhẹ nhàng, dù thế nào đi nữa, cậu phải đối mặt với cuộc sống bằng thái độ tích cực, làm một trợ lý hoàn hảo.

“Đến phòng tôi đi.”

Lâm Uy đang ở trong phòng mình, vội vàng túm chặt cổ áo: “Anh, anh muốn làm gì em?”

Tâm trạng vốn đang tốt của Bùi Vũ Hành bỗng trở nên không vui, anh lạnh lùng nói: “Lâm Uy, có phải cậu muốn tôi đổi trợ lý không?”

“Không không! Anh, em sai rồi, em không đùa nữa, em qua ngay đây.” Lâm Uy lập tức lao ra khỏi phòng, vài giây sau đã gõ cửa phòng của Bùi Vũ Hành.

“Chụp ảnh giúp tôi.” Bùi Vũ Hành đưa điện thoại của mình cho cậu.

Lâm Uy ngạc nhiên: “Chụp gì vậy?”

Bùi Vũ Hành: “Chụp tôi.”

Lâm Uy: “Hả?”

Bùi Vũ Hành cởi phần trên áo, một vết bầm tím lớn bằng bàn tay ở xương sườn khiến người ta phải giật mình. “Chụp đẹp một chút.”

Lâm Uy chợt thấy hơi khó chấp nhận, đây không phải là phong cách của ảnh đế nhà họ.

“Chụp cho An Duyệt à?” Cậu khó khăn hỏi.

Bùi Vũ Hành thản nhiên gật đầu: “Ừ.”

Lâm Uy không khỏi thầm than trong lòng: Đàn ông rơi vào tình yêu! Trẻ con như vậy có ổn không?

Kỹ năng chụp ảnh của Lâm Uy rất tốt, không mất nhiều thời gian đã chụp được vài tấm, nhờ ánh sáng đèn, làm nổi bật đường nét khuôn mặt và cơ bụng của Bùi Vũ Hành, thâm trầm, cấm dục, gợi cảm, quyến rũ.

Bình Luận (0)
Comment